Huyền Lục

Chương 197: Kịch chiến




Một chiêu này đánh ra, Tần gia lão tổ đã quyết định tung hết sức mà tấn công toàn bộ hai người kia. Lão không chắc một chiêu này của lão có thể đánh chết cả hai không cho nên trước đó lão tạo ra cái hỏa diệm sơn kia.

Phù trận đã bị phá, ngọn núi này lại phi thường gần so với Tinh Sơn Thành, Lục Thần Du chắc chắn sẽ hiểu ý lão mà mau chóng đến đây tiếp viện.

Đáng tiếc, Chu gia lão tổ đã không còn, nếu không lão cũng không đến mức dốc toàn lực như thế này.

Bạo Long Động Nộ đánh xuống, Cung Thương trong hình dạng Yêu Hầu liền gầm lên một tiếng vang trời, huyết khí kinh thiên mà hóa thành lớp giáp hộ thể.

Hắn nhảy lên rồi dùng toàn bộ sức lực mà cản phá lại đầu hỏa long kia. Hai cánh tay lực lưỡng ôm chặt lấy đầu hỏa long rồi dùng sức mà ghì nó xuống mặt đất.

Hỏa long gầm thét, hỏa khí liền lan ra xung quanh, lớp giáp huyết khí trên người Cung Thương dần dần hóa thành màu đen mà tan vỡ rơi xuống.

Biển lửa một lần nữa lại bùng cháy lên, Dương gia lão tổ quát một tiếng, hư ảnh hồ lô kia liền thuận thế mà đập tới Tần gia lão tổ.

Tần gia lão tổ liền ngưng trọng lại, hỏa diễm trên thân mỗi lúc một nhiều. Trong chốc lát, toàn thân lão đã hoàn toàn chìm trong một khối hỏa cầu rồi.

Hư ảnh hồ lô đập đến, hỏa diễm liền bùng lên ma sát mà chống đỡ, từng tiếng nổ đồm độp liền vang lên vang trời.

Lão đưa tay ra vận lực, hỏa long liền tiến tới, Cung Thương bị đẩy ra phía sau, hỏa diễm lại càng mạnh hơn.

Nhưng đồng dạng, bản thân lão cũng bị hư ảnh hồ lô kia đẩy ra xa.

Khóe miệng Tần gia lão tổ bất giác đã chảy ra một dòng máu tươi, máu tươi tiếp xúc hỏa y liền tí tách kêu lên mà hóa thành màu đen.

Mắt thấy sắp thành công áp chế được Tần gia lão tổ rồi, Dương gia lão tổ liền bấm tay thay đổi thủ pháp, hư ảnh hồ lô kia liền bắt đầu xoay vòng mà mài đi lớp hỏa y.

Hỏa y mỗi lúc một mỏng, máu tươi chảy ra càng nhiều. Đáy mắt Tần gia lão tổ liền hiện lên một đoàn nộ hỏa phi thường đáng sợ.

Trong lòng lão liền tức giận mà quát mắng.

“Lục Thần Du sao còn chưa đến?”.

“Dương Tân Minh tên khốn kiếp!”.

“...”

Vô số tiếng mắng chửi cũng như nghi hoặc liền chạy qua liên tục ở trong đầu lão nhưng những vấn đề này về cơ bản vẫn không có câu trả lời.

Mà lão cũng không có thời gian.

Miễn cưỡng chống trả lại hai vị Kim Đan cảnh đã là giới hạn của lão rồi. Chưa kể đôi bên đều là tung ra đại chiêu.

Giữa lúc này, đằng sau lưng Tần gia lão tổ bỗng nhiên hiện lên hư ảnh một cây anh đào khổng lồ. Cây anh đào này so với những cái cây trước đó của Chu gia lão tổ còn muốn khổng lồ hơn.

Tán cây phi thường rộng, gần như che phủ hết cả một khu vực.

Lúc này ở trên cành cây cao, một vị phụ nhân thân người toàn là máu tươi đang phụ thân vào cây anh đào, ánh mắt nàng tràn đầy sát cơ mà nhìn lấy Dương gia lão tổ.

Thấy vậy, tóc gáy Dương gia lão tổ liền dựng đứng hết cả lên, trên mặt bỗng nhiên nhiều thêm một tầng nếp nhăn cùng hoảng sợ.

Nhận ra điều này, Tần gia lão tổ liền cười lên một tiếng cuồng nộ, hỏa y liền bùng phát dữ dội ra mà bao bọc lấy cái hư ảnh hồ lô kia.

Dương gia lão tổ liền không kịp thu công về mà luân hãm ở trong đó.

Vị phụ nhân đó đương nhiên là Chu gia lão tổ, bất quá không biết bằng vào cách nào mà nàng vẫn còn sống nhưng giờ đây trong mắt nàng chỉ có duy nhất một mục đích.

Đó là phải đánh chết Dương gia lão tổ.

Giọng nói của nàng mang theo bảy phần sát cơ, ba phần băng hàn mà hướng Dương gia lão tổ quát ra:

“Dương Tân Minh, lên đường mạnh khỏe”.

Một câu này trước đó Mị Cơ đã nói với nàng, còn bây giờ, nàng trực tiếp dùng lại nó mà đáp trả Dương gia lão tổ.

Vừa dứt lời, vạn cánh anh đào liền rời cành mà hóa thành kiếm khí khổng lồ đánh xuống Dương gia lão tổ.

Những đạo kiếm khí này phi thường lớn, so với trước phải lớn gấp ba lần, mà số lượng lại không hề thuyên giảm chút nào.

Thấy vậy, Dương gia lão tổ cắn răng, vội vàng lấy ra một cái trận bàn rồi khởi động. Trong nháy mắt, xung quanh lão liền bị bao phủ bởi một lớp lục giác quang cầu, hơn nữa xung quanh như ẩn như hiện từng đoàn phù văn.

Anh đào kiếm khí liền đánh vào đó mà kêu lên một tiếng sát na kéo dài. Bất quá thế công của Chu gia lão tổ phi thường cường hãn.

Lúc này, thế mạnh quần công của Lạc Anh Kiếm Quyết liền hiển lộ ra, hàng vạn đạo kiếm khí liền oanh sát về phía Dương gia lão tổ nhưng cũng đồng thời rơi thẳng xuống vị trí của Cung Thương, trợ đầu hỏa long kia một chút.

Có Chu gia lão tổ ở đây, Tần gia lão tổ liền rảnh tay mà tập trung oanh sát về phía Cung Thương. Đồng thời, lão cũng phóng một cái phi thư truyền tin nhắm thẳng về phía Tinh Sơn Thành.

Dư ba của cuộc chiến trong chốc lát liền san bằng hết một nửa ngọn hỏa diệm sơn, xung quanh bán kính vài trăm mét không ai dám tiến lại gần.

...

...

Đồng dạng với Tần gia lão tổ, Tần Khiêm cũng phi thư gửi về cho gia tộc mà kêu gọi đại lượng tu sĩ đến đây trợ chiến.

Hôm nay Tần gia cử đến hai vị tu sĩ Trúc Cơ cảnh, một trăm tu sĩ Luyện Khí cảnh nhưng trong vòng nửa ngày, một vị Trúc Cơ táng thân trong tay Tứ Thủ Huyết Hầu, hơn bảy thành tu sĩ Luyện Khí cảnh trực tiếp vẫn lạc.

Không quản là chết trong miệng yêu thú hay chết do dư âm của cuộc chiến cao tầng nhưng vẫn lạc thì vẫn là vẫn lạc rồi.

Đây có thể nói là tổn thương thảm trọng nhất của Tần gia trong mười năm trở lại đây.

Tần Khiêm sao lại không đau lòng được kia cơ chứ.

Cũng vào lúc này, thân ảnh của Khương Hy cũng hiện ra mà xuất hiện bên cạnh Tần Khiêm. Dư ba của cuộc chiến Kim Đan cảnh quá khủng khiếp, gần như không một ai dám phi hành nữa rồi.

Tần Khiêm phát hiện ra Khương Hy đến thì nội tâm liền mừng rõ nói ra:

“Vô Nhai đạo hữu, may quá ngươi vẫn an toàn”.

Khương Hy gật nhẹ đầu xem như cảm tạ đã quan tâm. Tần Khiêm nói tiếp:

“Đa tạ đạo hữu đã phá đại trận, tại hạ đã cho phi thư về Tinh Sơn Thành rồi, viện quân sẽ sớm đến đây thôi”.

Khương Hy nhìn qua Tần Khiêm một chút rồi mỉm cười nói ra:

“Tần đạo hữu, việc của tại hạ đã hoàn thành rồi, hi vọng Tần gia không quên cọc giao dịch kia”.

Nghe vậy, Tần Khiêm nghiêm túc gật đầu đáp lại:

“Vô Nhai đạo hữu yên tâm, Tần gia sẽ thực hiện đúng giao dịch”.

Khương Hy gật đầu xác nhận, sau đó hắn ngẩng đầu lên mà quan sát thế trận của Kim Đan cảnh ở bên kia. Thế trận phải nói là phi thường oanh liệt, đánh đến đâu là hủy diệt đến đó.

Bỗng nhiên, mi tâm có hắn chút hơi nheo lại mà nhìn về phía Dương gia lão tổ. Dường như xung quanh lão đang được bao phủ bởi cái gì đó giống như phù trận.

Hơn nữa, linh thức của hắn cũng đã khôi phục được ba thành rồi nên cũng có thể cảm nhận được thế công ào ạt của anh đào kiếm pháp đang dần yếu đi.

Mặc dù Khương Hy không rõ bằng cách nào mà Chu gia lão tổ có thể đào thoát được nhưng có thể tu luyện đến được Kim Đan cảnh, ai lại không có thủ đoạn áp hòm của mình chứ.

Tránh được một kiếp xong, tự nhiên nàng sẽ tìm Dương gia lão tổ để trả thù. Bất quá thương thế của nàng cũng không nhẹ nên khó mà duy trì lâu được.

Trầm mặc một hồi, Khương Hy liền thở ra một hơi, từ trong giới chỉ, hắn liền rút ra cái trận bàn của mình rồi vận linh thức ra mà lấy một đạo phù tự.

Lấy ra xong, hắn liền dùng một cái trận bàn khác mà dung nhập đạo phù đó vào. Kế tiếp, Trúc Nguyên Bút xuất hiện trong tay, hắn liền họa thêm một vài đạo phù khác hỗ trợ xung quanh mà tạo thành chuỗi kết nối với nhau.

Tần Khiêm đương nhiên thấy hành động này của hắn, hơn nữa còn rất tò mò. Tạo nghệ phù đạo của Khương Hy hắn đã chứng kiến qua rồi, mà đừng nói là hắn, đến lão tổ nhà hắn cũng phải công nhận.

Dùng tu vi Trúc Cơ cảnh mà có thể phá được cái đại trận do tu sĩ Kim Đan cảnh dựng nên, đây là cỡ nào thiên tài chứ.

Hắn tò mò nói ra:

“Vô Nhai đạo hữu, đây là...?”.

Khương Hy dừng bút lại, họa trận đã xong, hắn hướng Tần Khiêm mà mỉm cười đáp:

“Lát nữa đạo hữu sẽ biết”.

Sau đó, không để Tần Khiêm hỏi tiếp, Khương Hy liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà lướt về phía chiến trường Kim Đan cảnh.

Tần Khiêm không hiểu như thế nào nhưng nhìn thấy hắn đi về phía chiến trường biển lửa kia thì vội vàng nói lớn:

“Đạo hữu, cẩn thận”.

Mặc dù hắn không biết cái trận bàn đó dùng thế nào nhưng nếu Khương Hy đã đi về phía đó thì chắc chắn là có trợ giúp lớn cho các lão tổ rồi.

Bên cạnh đó, trải qua một trận chiến này, Khương Hy đã giúp cho phe của Tinh Sơn Thành chuyển cơ nhiều lần.

Vô luận là đi đầu chặn đứng thú triều, phá hủy Huyết Tế Phù Trận hay là phá cái đại trận Thiên Lý Băng Phong Phù Trận kia thì đóng góp của Khương Hy cũng phi thường lớn.

Bất kể Tần Khiêm đứng ở góc độ thế gia hay đơn thuần một tu sĩ thì hắn cũng muốn kết giao với Khương Hy.

Loại nhân vật như thế này về sau... tuyệt đối không thể nào vô danh được. Vậy nên hắn muốn đánh nhắc nhở trước một chút.

Chỉ có điều đợi lời hắn vang lên thì Nhân Gian Hành Tẩu của Khương Hy đã đi được khá xa rồi.

...

Càng tiến lại gần chiến trường biển lửa kia, cổ họng Khương Hy bất giác mà khát khô lên, lớp dịch dung bên ngoài đã có dấu hiệu nóng lên.

Hắn liền hít vào một hơi mà vận pháp lực lên, thủy chi ý cảnh liền hiện, một đạo thủy y trong chớp mắt liền bao bọc lấy chính hắn mà hộ thân, hơn nữa xung quanh lớp thủy y còn có thêm một khối cầu nước trong suốt hộ thể nữa.

“Thủy Hà Giá Y”.

Khương Hy không tiếc gì mà vận lên môn thần thông này. Hỏa khí đến từ đòn thế của Tần gia lão tổ quá lớn, đơn thuần pháp lực đã không thể ngăn chặn nổi nữa rồi.

Hai bắp chân hắn đột ngột sáng lên, Bách Dặm Thuấn Phù được khởi động, kết hợp với Nhân Gian Hành Tẩu mà lướt dần về phía trước, mục tiêu chính là hư ảnh cây anh đào ở phía sau lưng Tần gia lão tổ.

Nhờ có Tàng Thân Phù mà Mị Cơ để lại nên hầu như cả bốn vị tu sĩ Kim Đan cảnh kia cơ hồ đều không có ai nhận ra được hắn đang tiếp cận cả.

Đương nhiên, phần nhiều là nhờ vào việc bọn họ đang tập trung toàn bộ lực lượng mà đi đối phó với đối phương, hơi đâu mà đi quản xung quanh có cái gì.

Nếu bây giờ mà xuất hiện một cao thủ đồng cấp đánh lén thì thế trận liền nguy to.

Từ miệng của Mị Cơ, hắn tự nhiên biết Thuần Thú Môn có hậu thủ, mà đồng dạng Tinh Sơn Thành cũng có.

Chỉ là hắn không biết ai sẽ xuất thủ trước mà thôi.

Không bao lâu sau, thân ảnh Khương Hy đã xuất hiện ở bên dưới gốc anh đào, hắn cẩn thận quan sát thử môn công pháp này nó như thế nào.

Lấy kiến thức của hai đời gộp lại thì Khương Hy phải công nhận một điều rằng môn công pháp này của Chu giao lão tổ rất đẹp.

Biểu hiện của nó phi thường đẹp, hơn nữa cái hư ảnh này cứ như được thực hóa vậy, gốc cây anh đào vô cùng chân thật cùng vững chắc.

Từng cái rễ chắc khỏe của nó đâm sâu xuống lòng đấy rồi hút lấy thiên địa linh khí để nuôi dưỡng cái cây sinh ra anh đào.

Loại thủ đoạn này quả thực rất hay, có thể duy trì hư ảnh của anh đào tồn tại lâu hơn. Bất quá lấy tình trạng thân thể hiện giờ của Chu gia lão tổ chỉ e khó mà chèo chống được lâu.

Tiếp theo, Khương Hy liền rút ra trận bàn kia cùng ba tấm Liệu Thương Phù mà ném nó lên trên chỗ Chu gia lão tổ, đồng thời không quên truyền âm:

“Chu tiền bối, người vận dụng cái trận bàn này để phá đi lớp phù trận kia của Dương Tân Minh, khi đó lão sẽ là thịt cá trên tay của người”.

Hắn khéo léo lựa chọn từ ngữ hợp tai nàng một chút trong tình huống này để dễ thuyết phục. Thay vì gọi ‘Dương tiền bối’, gọi thẳng ‘Dương Tân Minh’ có khi sẽ vui lòng nàng hơn.

Quả đúng như thế, Chu gia lão tổ sau khi nghe cách gọi của hắn thì sắc mặt nàng cũng hòa hoãn hơn mà tiếp nhận lấy cái trận bàn.

Ba tấm Liệu Thương Phù kia liền trôi nổi giữa không trung mà sáng lên, sinh mệnh lực liền tràn ra mà trợ giúp nàng trị thương.

Chu gia lão tổ là tu sĩ Kim Đan cảnh, Liệu Thương Phù chắc chắn không thể nào trị được hết thương thế của nàng nhưng chí ít nó cũng sẽ có tác dụng như liều thuốc giảm đau.

Ở tình thế nguy cấp như bây giờ, bất kỳ trợ lực nào đối với nàng đều được xem như đưa than sưởi ấm ngày đông cả.

Khương Hy cũng dựa vào tình thế này mà cố tình đi kéo lên quan hệ với Chu gia lão tổ. Đồng thời qua một chút suy xét, hắn cũng ném hai tấm Liệu Thương Phù về phía Tần gia lão tổ mà giúp lão giảm đau.

Hôm nay nếu cả hai người toàn thân trở về thì từ đó, tại Tinh Sơn Thành, Khương Hy liền có thể thoải mái mà hoạt động.

Đây chính là cách mà hắn đầu tư.

Và cũng là cách mà hắn gia trọng cho nhân tức của mình.