Huyền Lục

Chương 177: Nho Thư trấn nhân tức




Lão nhân họ Triệu nghe xong liền rơi vào trầm tư, cái tên ‘Vô Nhai’ này tựa hồ quá lạ, lão chưa từng nghe qua bao giờ. Thậm chí sử dụng ‘Vô’ làm tiền tố lại khiến lão có chút nhầm với pháp danh của Phật Môn.

Lão gật gù ghi lại cái tên vào trong danh sách cho thuê rồi nói ra:

“Vô Nhai đạo hữu, ngài chỉ cần đưa tấm mộc bài này lên ở trước động là cấm chế xung quanh sẽ tự động được giải. Một năm tới đây động phủ đệ tam thập nhị là của ngài rồi”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Ta hiểu rồi”.

Nói xong, hắn liền trực tiếp xuất ra một vạn linh thạch mà đưa cho lão nhân, Triệu lão thấy linh thạch liền sáng hết cả hai con mắt ra.

Loại kinh doanh một lần thu về đại lượng linh thạch thế này đúng thật là rất hiếm. Trong vô hình, Triệu lão liền ghi nhớ cái tên ‘Vô Nhai’ này, về sau nếu hắn có chuyện gì cần giúp, lão sẽ trợ giúp một tay.

Dù sao... hắn cũng là kim chủ, mà lão cũng không nhìn thấu được tu vi của hắn, áng chừng hẳn là cao hơn rất nhiều so với lão rồi.

Triệu lão thu lại linh thạch xong liền nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, so với cô nương kia thì chỉ có hơn mà thôi.

Khương Hy đương nhiên biết ý đồ của lão là gì và hắn cũng không dị nghị gì với hành động này. Tu sĩ ở cấp bậc thấp thông thường sẽ kéo lên quan hệ với nhiều người, gia tăng tự thân nhân mạch để đối chọi với cái thế giới khắc nghiệt này cũng không phải là xấu.

Chưa kể Khương Hy cũng muốn khai thác một chút thông tin của Tinh Sơn Thành này. Một năm không phải là thời gian dài nhưng trong thời gian ngày ngày ẩn nấp thì có chút hơi lâu.

Bất quá phải nhịn thôi, qua một đoạn thời gian không tìm ra được hắn, những người kia buộc phải bỏ cuộc thôi.

Sau đó, Triệu lão liền đưa Khương Hy đến động phủ, trên đường đi còn thuận miệng giới thiệu qua một chút về bố cục của tòa thành này một chút.

...

...

Đại Tinh Hoàng Triều có tổng cộng hai mươi bảy tòa thành, trong đó có năm đại thành do tu sĩ Nguyên Anh cảnh trấn giữ, bảy tòa thành do tu sĩ Hóa Nguyên cảnh trấn giữ và mười lăm tòa thành do tu sĩ Kim Đan cảnh trấn giữ.

Tinh Sơn Thành là một trong mười lăm tòa thành kia, thành chủ là Kim Đan đỉnh phong. Ngoài ra, trong thành còn có thêm ngũ đại thế gia Kim Đan cảnh khác nữa.

Đội hình thế gia đúng là nhiều hơn so với Nguyệt Hải Thành một nhà, bất quá chất lượng thật chẳng ra làm sao. Trong số ngũ đại thế gia thì chỉ có ba nhà là Kim Đan sơ kỳ, hai nhà còn lại là Kim Đan trung kỳ.

Tử Hà Bảo Lâu mà Khương Hy ghé ban nãy cũng như động phủ mà hắn thuê là sản nghiệp của một trong ngũ đại thế gia Tinh Sơn Thành - Tần gia.

Trùng hợp, Tần gia lại là thế lực của tu sĩ Kim Đan trung kỳ, thiên về kinh thương. Địa vị hẳn cũng ngang ngửa với hai nhà Tô, Tưởng ở Nguyệt Hải Thành.

Thậm chí còn có phần hơn, bởi Tần gia có động phủ.

Tô gia cùng Tưởng gia trên thực tế cũng không phải không thể kinh doanh động phủ, chỉ có điều động phủ ở đâu mà cho thuê đây.

Địa thế của Nguyệt Hải Thành khác Tinh Sơn Thành, nơi này không có núi. Hơn nữa tu sĩ hiếm khi ở lại Nguyệt Hải Thành, phần lớn là đến Đông Thành thuê Linh thuyền để ra khơi mà thôi.

Mặt khác, cách cục của Tinh Sơn Thành lại có chút mùi vị thuốc súng vì thành chủ về cơ bản khó mà đi áp chế hết ngũ đại thế gia được.

Nhưng như thế này tính ra với Khương Hy lại có chút thoải mái vì thiên hạ càng loạn thì hắn càng dễ luồn lách hơn thôi.

...

...

Đi một hồi, Triệu lão cũng đã đưa Khương Hy đến được với động phủ đệ tam thập nhị, Khương Hy liền lấy tấm mộc bài kia ra, một luồng sáng liền xuất hiện.

Xung quanh động phủ như được cộng hưởng mà hiện lên hàng lớp lớp kết giới chằng chịt. Kế tiếp, hắn đưa tấm mộc bài kia áp vào lớp kết giới thì trong chớp mắt, toàn bộ kết giới liền hóa thành ánh quang mà chui vào bên trong tấm mộc bài.

Động phủ liền khai mở ra.

Thấy vậy, Triệu lão mỉm cười nói ra:

“Vô Nhai đạo hữu, động phủ đã mở, vậy lão hủ xin phép cáo lui”.

Khương Hy cười đáp:

“Triệu đạo hữu đi cẩn thận”.

Triệu lão rời đi, Khương Hy liền thở ra một hơi rồi bước vào động phủ. Bên trong cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một bộ bàn đá cùng bồ đoàn để đả tọa, bát quá động phủ này có hai gian.

Một gian để tu luyện, còn một gian là để luyện đan cùng luyện khí.

Khương Hy đương nhiên không luyện đan hay luyện khí nhưng hắn cần địa hỏa để phân giải trung phẩm pháp khí.

Hiện nay hắn là đã là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, hạ phẩm pháp khí về cơ bản đã không thể giúp ích gì nữa rồi. Nhưng dù sao Hắc Trúc Bút cũng đã theo hắn nhiều năm, phẩm chất lại là đỉnh giai hạ phẩm pháp khí.

Cho nên Khương Hy có chủ ý đề thăng phẩm chất của nó lên trung giai, bằng cách sử dụng vật liệu từ cây trường thương của Diêu Thương Phong.

Mặt khác, tiểu Hoàng nếu không thích lạnh thì có thể vào bên trong này mà sưởi ấm, dù sao động phủ hiện tại cũng đã do hắn kiểm soát rồi, người ngoài cũng khó mà tùy tiện vào được.

Nói đến đây, Khương Hy liền đưa tay lên vỗ nhẹ vào túi linh thú ở một bên hông, một luồng sáng liền chui ra mà hóa thành tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng liền lắc lắc người một chút, số lá cây bám trên thân liền rơi rụng hết xuống đất rồi kêu meo một tiếng, ngụ ý là rất hài lòng.

Khương Hy liền bật cười, hắn ngồi xuống xoa xoa cái đầu tiểu Hoàng mà nói ra:

“Tiểu Hoàng, về sau ủy khuất ngươi một chút, tạm thời đừng ra bên ngoài, ở lại bên trong động phủ này là được rồi”.

Nghe vậy, tiểu Hoàng liền meo một tiếng mà đáp ứng, sau đó nó liền nhanh nhảu chạy vào gian phòng có địa hỏa mà khoanh người nằm xuống sưởi ấm.

Còn Khương Hy thì rút ra một cái trận bàn rồi lựa chọn phù trận thích hợp mà bày trận lên động phủ này.

Kết giới của động phủ đúng là mạnh nhưng hắn chỉ tin vào bản thân mình, có phù trận của hắn thì yên tâm hơn nhiều, hơn nữa tính chủ động vẫn cao hơn một bậc.

Kế tiếp, Khương Hy liền leo lên bồ đoàn mà ngồi xuống tiếp tục đả tọa khôi phục linh thức, đồng thời cũng nhanh chóng mà tìm phương pháp thu liễm nhân tức của bản thân lại.

bên cạnh đó, hắn cũng nghĩ lại một chút về cái tên ‘Vô Nhai’ mà hắn đã nói cho Triệu lão, về sau hẳn sẽ phải xưng hô bằng cái tên này là chính rồi.

Kỳ thực, Vô Nhai cũng không phải là cái tên mà Khương Hy bịa ra, hắn là Khương Hy, mà cũng là Vô Nhai. Thiên địa cũng công nhận hắn là Vô Nhai.

Bởi Vô Nhai chính là đạo danh của hắn.

Và cũng là hai chữ thần bí mà Thanh Hà Trấn thờ bái.

Con đường tu luyện của Khương Hy chính là Dục đạo mà trên đời này ham muốn của nhân loại lại vô tận không hồi kết.

Gọi là Nhân Dục Vô Nhai.

Công pháp Tam Dục của hắn nếu được điều chỉnh hoàn thiện thì tên gọi cũng sẽ được cải biến thành Nhân Dục Vô Nhai.

Tam Dục là của Phù Linh, còn Nhân Dục Vô Nhai là của Khương Hy.

Động thái này cũng trực tiếp thoát ly khỏi nhân quả của kiếp trước.

...

Không biết đã qua bao lâu, Khương Hy mở mắt ra, tinh quang sáng chói như thiên hà, linh thức của hắn đã trọn vẹn được khôi phục.

Trước mắt, hắn không có chuyện gì cần gấp phải làm cả nên thời gian này hẳn sẽ tập trung vào việc nghiên cứu nhân tức.

Mỗi một lần nghĩ đến nhân tức thì Khương Hy cứ cảm thấy hối hận không thôi. Đời trước là Phù Linh tại Cửu Tiêu Tông, hắn chưa bao giờ đoái hoài đến cái cụm này bao giờ cả nên giờ đây liền mù tịt một mảnh.

Cửu Tiêu Tông là Đạo Môn chi phái, thiên về Thiên Mạch Trúc Cơ cùng Địa Mạch Trúc Cơ hơn vì bản thân Đạo Môn thường tránh xa hồng trần, tránh xa nhân gian để miễn nhiễm với nhân quả.

Phù Linh mù mịt về nhân tức cũng là chuyện hết sức bình thường.

Bất quá ở một thế này, kiến thức về Đạo Môn quả thực không giúp ích được nhiều cho hắn lắm ngoài việc hỗ trợ điều chỉnh cho công pháp Tam Dục.

Trầm mặc một hồi, Khương Hy liền quyết định thử một chút. Hắn khoanh chân trở lại mà tiến vào trạng thái minh tưởng.

Đồng thời linh thức cũng di động mà tiến vào thể nội, ở đó hiện nay đã là một phiến thiên địa của chín tòa Linh Kiều rồi, trong đó có một tòa to gấp đôi những tòa còn lại.

Chính là hai tòa thứ nhất và thứ hai là hợp lại với nhau.

Cả chín tòa Linh Kiều bây giờ đều tỏa ra quang huy phi thường chói lọi, nhân tức của trăm vạn dân chúng mạnh đến nỗi có thể hiển hóa ra được một đoàn sương cầu vồng mờ ảo.

Quang cảnh này trông tựa như tiên giới vậy.

Khương Hy ngẫm nghĩ một hồi thì thở nhẹ ra một hơi, miệng bắt đầu lẩm bẩm đọc một kinh văn phi thường dài. Kinh văn này nếu để người ngoài nghe được chắc chắn sẽ choáng váng đầu óc, thậm chí là ngất đi.

Bởi đoạn kinh văn này chính là Đạo Kinh.

Khương Hy từng ở Cửu Tiêu Tông, Đạo Kinh hắn biết rất nhiều vậy nên đọc lại nguyên một quyển kinh thư cũng không phải là thử thách quá khó đối với hắn.

Khoảnh một canh giờ sau, cổ họng hắn có chút hơi khô, Đạo Kinh rốt cuộc cũng đọc xong. Ngặt nỗi, nhân tức tựa hồ... vẫn mạnh như trước.

Hắn hít vào một hơi, Thủy linh khí liền nhanh chóng tu bổ vào cơ thể hắn mà giải đi cơn khát. Trong lòng hắn tự nhủ:

“Đạo Kinh không được thì Phật Kinh cũng sẽ không được. Không lẽ ta phải niệm Nho Thư?”.

Nho Thư chính là cốt lõi của Nho Môn, là văn thư duy trì nhất đạo tương tự như Đạo Kinh cùng Phật Kinh. Chỉ có điều so với hai cái sau thì Nho Thư lại phổ biến trong nhân gian hơn.

Nhân mạch của Khương Hy suy cho cùng là đến từ nhân gian, vậy nên Nho Thư có khả năng cao sẽ thu liễm được nhân tức.

Bất quá... hắn không biết Nho Thư.

Khương Hy thích đọc sách nhưng tính cả đời trước lẫn đời này thì hắn... chưa bao giờ đọc Nho Thư cả.

Một đời của Phù Linh, đọc nhiều nhất là Đạo Kinh cùng công pháp.

Một đời của Khương Hy, cho đến hiện giờ có đọc thêm thì cũng là hai quyển Hoa Đà Y Thư cùng Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư.

Hắn chưa một lần nào tiếp xúc để đọc qua Nho Thư cả. Chữ viết thì...

Đột nhiên giữa lúc này, một luồng ý niệm bất chợt lướt ngang qua đầu hắn, một loạt thông tin bất ngờ xuất hiện.

Không bao lâu sau, ánh mắt Khương Hy liền sáng lên mà kinh hỷ tột cùng, hắn vậy mà đem chuyện này cho quên mất.

Phù Linh thưở nhỏ lên bảy đã được đưa đến Cửu Tiêu Tông, tự nhiên chữ nghĩa sẽ được Cửu Tiêu Tông chỉ dạy.

Nhưng còn Khương Hy thì sao?

Trước khi Phù Linh trùng sinh ở cơ thể này, Khương Hy có mười lăm năm sinh sống ở nhân gian. Chữ viết cùng thi ca đều được thầy đồ có tiếng ở Nam Thành giảng dạy.

Và dĩ nhiên, trong đó có Nho Thư.

Ký ức về mười lăm năm trước khi trùng sinh của Khương Hy tương đối mơ hồ, hắn chỉ nhớ đến một cuộc đời cơ cực cùng cô đơn là chính. Thành ra chuyện học hành hay cách đối nhân xử thế được học từ đâu hắn đều không nhớ được.

Nay dưới cơ duyên xảo hợp, ký ức của hắn vậy mà bắt đầu tràn về.

Thế là Khương Hy vội vàng khoanh chân lại, miệng bắt đầu đọc Nho Thư theo ký ức.

Không đọc thì thôi, đọc rồi mới biết nguyên lai Khương Hy được dạy dỗ bài bản đến thế. Hắn vậy mà có thể đọc ra Tứ Thư, Ngũ Kinh.

Từ Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử cho đến Kinh Thi, Kinh Thư, Kinh Lễ, Kinh Dịch cùng Kinh Xuân Thu.

Hắn có thể đọc lưu loát từ đầu đến cuối không hề sót một chữ.

Lúc này, nội tâm Khương Hy liền cảm khái không thôi, một bên đọc Nho Thư, một bên thì âm thầm bội phục kỹ viện.

Kỹ viện không hổ danh là kỹ viện, dù người ở trong đó phận là nô lệ nhưng chí ít còn được ăn học tốt hơn rất nhiều so với phàm nhân.

Cầm, kỳ, thi, họa, Tứ Thư, Ngũ Kinh cái gì cũng biết, cốt là để phục vụ được mọi tầng lớp quan lại cùng nhân sĩ trong nhân gian.

...

Không biết đã qua bao lâu, Khương Hy mở mắt ra, xung quanh hắn như có như không mà tỏa ra quang huy hào nhoáng.

Ánh mắt hắn liền chứa ý cười không thôi.

Bởi nhân tức rốt cuộc cũng được khống chế lại rồi.

Giờ đây, trong thể nội hắn đã tràn ngập khí tức sâm nhiên kia nhưng lại được nén lại ở các tòa Linh Kiều mà không phát ra ngoài.

Đồng thời hắn cũng có thể cảm nhận được trăm vạn dân chúng kia đang chìm đắm trong Tứ Thư, Ngũ Kinh. Dường như toàn bộ nhân mạch của hắn bây giờ đang nhận được sự thăng hoa vậy.

Khương Hy không rõ cái cảm giác này là gì nhưng hắn có cảm tưởng mình đang ở một nơi rất cao mà tận hưởng sự triều bái của trăm vạn dân chúng.

Hắn thích cảm giác này.

Vậy nên hắn nhắm mắt lại mà tiếp tục cảm nhận.