Huyền Lục

Chương 172: Trăm vạn dân chúng nhân mạch trúc cơ




Thời gian không có dài, Khương Hy liền hít vào một hơi thật sâu rồi điều động số linh khí còn dư thừa trong cơ thể mà bổ sung cho chính mình.

Không đến mười lăm phút sau, khí thế của hắn đã chính thức trở lại đỉnh phong.

Hẳn ngẩng đầu cao ngửa lên trên trời, ánh mắt phủ đầy tinh quang.

Trên bầu trời hiện nay, trừ bỏ mây đen cùng mưa rơi thì nơi đó giờ đây đã phủ đầy hàng trăm vạn bạch quang nhân mạch rồi.

Nhân mạch của hắn đã đến đủ, Khương Hy liền vận dụng linh thức mà thu nhân tức của mình lại bằng một lớp màng bao bọc cơ thể.

Theo đó, hằng hà sa số bạch quang nhân mạch kia liền trực tiếp rơi xuống mà ập vào người hắn như thác đổ.

Khóe miệng Khương Hy liền mỉm cười.

Bắt đầu Trúc Cơ thôi.

...

Ở trong thể nội hắn, từng đường kinh mạch liền sáng lên như ánh quang mà bắt đầu di chuyển. Đúng hơn thì thứ di chuyển là chu thiên linh lực ở trong đó.

Bất quá hướng đi của chúng chính là chảy ngược lại trở về khu vực đan điền.

Trung tâm của đan điền chính là linh căn.

Giờ phút này, sắc mặt Khương Hy có hơi tái lại, cơ thể hắn liền có chút căng cứng lên. Linh lực chảy ngược về lại linh căn đúng là không dễ chịu gì.

Ba ngàn chu thiên linh lực đồng loạt tụ hội về linh căn mà tạo thành một biển khí mênh mông.

Tiếp theo đó, một đạo dịch thủy óng ánh bỗng dưng xuất hiện, đạo dịch thủy này xuất hiện thì ba ngàn chu thiên linh lực kia lập tức tránh ra mà nhường đường.

Sau đó, đạo dịch thủy kia liền tách ra mười tia, phân biệt đối xứng với nhau mà tạo thành mười trụ cột xếp thành hình tròn.

Mười trụ cột hiện hữu ra, ba ngàn chu thiên linh lực liền phân liệt mỗi cột ba trăm chu thiên mà đeo bám lên, tạo thành chân chính cột linh lực.

Cột linh lực này gọi là Linh Kiều, là tiêu chí để xác định một người có phải là Trúc Cơ cảnh hay không.

Khương Hy mím môi lại, linh thức lập tức tràn vào cơ thể mình mà bắt đầu trấn trụ mười tòa Linh Kiều.

Không bao lâu sau, mười tòa Linh Kiều chính thức ổn định, linh lực luân chuyển trong cơ thể liền dễ dàng mà tự hành.

Bất giác, khóe miệng của hắn có chút hơi cong lên.

“Cũng may mà lấy được chân nguyên”, hắn thầm nhủ.

Mười đạo dịch thủy ẩn mình ở trong nội thể hắn kia chính là chân nguyên, là mười tia chân nguyên mà hắn lấy được từ chỗ Thẩm Hạo.

Khương Hy tu luyện Nguyên Anh công pháp, độ tinh thuần về linh lực của hắn tự nhiên rất cao nhưng hắn cũng không có đủ niềm tin có thể dựng được Linh Kiều đủ mạnh để chịu tải Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch.

Vậy nên hắn đã mặt dày mở miệng xin chân nguyên. Luận về độ tinh thuần, chân nguyên hoàn toàn bỏ xa linh lực hàng chục con phố.

Bởi trước khi hóa thành chân nguyên, linh lực bắt buộc phải đạt đến một trình độ tinh thuần nhất định. Nói cách khác, chân nguyên chính là thuần của thuần.

Khương Hy sử dụng chân nguyên làm lõi, sử dụng tinh thuần linh lực làm phụ trợ xung quanh. Hắn liền thành công dựng lên mười tòa Linh Kiều.

Trong tình huống Phàm Mạch Trúc Cơ, hắn chỉ cần hợp nhất hai tòa Linh Kiều đầu tiên vào với nhau thôi là đã chính thức bước vào Trúc Cơ cảnh rồi.

Nhưng giờ đây, hắn vẫn còn bạch quang nhân mạch.

Khương Hy mỉm cười, nhân tức bắt đầu điều động mà gia tăng hấp thụ bạch quang nhân mạch trên bầu trời.

Bạch quang nhân mạch nhập thể, hắn liền vận dụng linh thức mà điều động đoàn bạch quang này bám trụ vào từng tòa Linh Kiều một.

Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ đồng nghĩa với một tòa Linh Kiều ứng với mười vạn dân chúng.

Có chân nguyên làm gốc, Linh Kiều của Khương Hy phi thường vững chắc, trong vài phút đồng hồ, hắn đã hoàn thiện dung nhập mười vạn dân vào tòa Linh Kiều đầu tiên.

Linh Kiều liền phát sáng lên như cột quang khổng lồ ở trong nội thể hắn

Sau đó, hắn lại tiếp tục vận linh thức mà điều động bạch quang nhân mạch tiến vào tòa Linh Kiều thứ hai. Mười lăm phút sau, hắn lại thành công.

Tiếp theo liền là tòa Linh Kiều thứ ba, thứ tư, rồi lại thứ năm,...

Mỗi một tòa Linh Kiều trôi qua, thời gian dung nhập lại càng ngày càng lâu. Đến tận một canh sau giờ, tòa Linh Kiều thứ bảy đã hoàn thiện.

Khương Hy liền thở dốc một hơi nặng nhọc, một dòng máu tươi liền chảy ra từ trong mũi hắn mà kéo dài xuống dưới.

Ngoài trời mưa vẫn cứ nặng hạt, nước trong ao hồ này đã dần dâng lên mà ngập hết đồi đất. Giờ đây, nhìn hắn tựa như đang ngồi trên mặt nước vậy.

Khương Hy khó khăn nhìn lên trên bầu trời, bạch quang nhân mạch vẫn như thác đổ mà ập vào người hắn nhưng trong lòng hắn liền không thoải mái chút nào.

Bảy mươi vạn dân chúng chính là giới hạn hiện tại của hắn. Muốn tiếp nhận thêm ba mươi vạn dân nữa thì hắn thật sự phải chơi đến cùng rồi.

Nhưng nhỡ như cơ thể hắn thật không thể chịu nổi được nữa, hắn sẽ chết.

Suy nghĩ một hồi, hắn liền cắn răng mà nói ra:

“Liều vậy”.

Vừa dứt lời, trên cơ thể hắn liền xuất hiện một đoàn khí tức đỏ hồng uốn lượn như hoa xà mà chạy dọc cơ thể hắn. Một lượng lớn Sắc Dục Khí liền thoát ra ngoài mà tạo thành một vùng không gian đỏ hồng.

Cơ thể của Khương Hy vốn đã dẻo dai nhưng sức chống chịu chỉ đến bảy mươi vạn dân chúng. Nhưng đó cũng không phải là giới hạn chân thực của thân thể hắn.

Sắc Dục Thiên toàn vẹn mở ra, sức dẻo dai của hắn bây giờ mới thật sự được hiển lộ.

Linh thức điều động, mười vạn bạch quang nhân mạch tiếp theo trong thể nội liền di chuyển mà bắt đầu hợp nhất với tòa Linh Kiều thứ tám.

Tốc độ tăng này phải nói là phi thường chậm nhưng không sao, hắn vẫn cảm giác được sự ổn định của cơ thể.

Khương Hy nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt.

Ba mươi phút sau, nội thể hắn liền kêu lên một tiếng động, tòa Linh Kiều thứ tám liền sáng lên.

Tám Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ hoàn thành.

Khương Hy thở ra ra một hơi nặng nhọc, sau lại hít sâu một hơi.

Linh thức lại điều động, mười vạn bạch quang nhân mạch tiếp theo liền nhập thể. Khí thế của hắn lại được nâng lên cao, cơ hồ đã vượt qua Luyện Khí cảnh đỉnh phong rồi.

...

...

Cùng thời điểm đó tại Nguyệt Hải Thành.

Mặc Hiên rời khỏi thạch thất mà nhìn về phương Bắc, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Người khác không thể nào thấy được bạch quang nhân mạch của Khương Hy, đương nhiên Mặc Hiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng lão lại là Nguyên Anh lão tổ, lực cảm ứng của lão đối với thiên địa vẫn rất mạnh. Chưa kể nhân mạch của Khương Hy phần lớn đều đến từ con dân của Nguyệt Hải Thành.

Mặc Hiên thân là thành chủ, lão tất nhiên nhận được sự thờ bái của dân chúng nơi đây nên có thể nhận ra được Nguyệt Hải Thành có dị động.

Ánh mắt lão nhìn lên bầu trời rồi theo cảm nhận mà di động trực diện về phía Linh Vân Trấn mà tiến sâu vào trong cánh rừng kia.

Cánh rừng kia không quá xa Nguyệt Hải Thành, ở khoảng cách này, Mặc Hiên hoàn toàn có thể dùng thần thức của bản thân mà quan sát được.

Lão phát hiện ra được thân ảnh trần như nhộng của Khương Hy, phát hiện ra được vùng tiểu không gian màu đỏ hồng kia, lão phát hiện ra được dòng chảy trong thiên địa đang đổ dồn dập về phía hắn.

Khóe miệng lão liền khẽ cong lên mà thầm nghĩ:

“Ném cái lệnh bài kia lại cho hắn quả không sai”.

Đối với Khương Hy, Mặc Hiên vốn dĩ không có mấy ấn tượng cả, thậm chí kể cả khi hắn lĩnh ngộ được tĩnh chi ý cảnh ở trước mặt lão.

Tu luyện đến cái cảnh giới Nguyên Anh này rồi, Mặc Hiên đương nhiên hiểu thiên tư cao cũng không đồng nghĩa với việc có thể đi đến cuối con đường.

Chỉ có chân chính bước vào Nguyên Anh cảnh thì mới đáng để Mặc Hiên nhìn mà thôi.

Lão đưa lại tấm lệnh bài chứa một kích của Nguyên Anh cảnh kia cho Khương Hy là có lý do cả.

Một phần là để ‘gõ’ hắn một cái, một phần là cho vị cường giả ở sau lưng hắn thấy thái độ của lão.

Mặc Hiên bá đạo là đúng nhưng Mặc gia không bá đạo được như lão, vậy nên Mặc gia vẫn có nguy cơ tao ngộ phải cừu nhân mà diệt vong.

Đạo cơ của lão đã mất, bốn trăm năm nữa chắc chắn phải nhận mệnh. Cho nên bây giờ, lão phải thay Mặc gia mà tính toán tương lai một chút.

Lão đưa cho Khương Hy một tấm bùa hộ mạng, đổi lại lấy chính là một lần giúp đỡ của vị cường giả kia khi Mặc gia gặp nạn.

Nhưng cho đến hôm nay khi quan sát Khương Hy đột phá Trúc Cơ cảnh thì ý nghĩ của lão đã có chút cải biến.

Từ khoảng cách không đến năm mươi dặm này, lão có thể cảm nhận được một loại lực lượng hùng hồn mà đáng lý ra Trúc Cơ cảnh không nên có.

Ánh mắt của Mặc Hiên rất độc, lão có thể nhìn ra Khương Hy đang cố gắng Nhân Mạch Trúc Cơ, chỉ có điều là lão không biết hắn dùng bao nhiêu nhân mạch mà thôi.

Bất quá loại khí thế này đã sớm vượt qua Phàm Mạch Trúc Cơ rồi. Trong một khoảnh khắc, lão vô tình nhớ lại một sự kiện trong quá khứ.

Khi đó lão chỉ mới là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, năm đó lão tiến vào Hoàng Thành Đại Nguyệt để nhận chức quan, đồng thời cũng vô tình chứng kiến dị tượng do một vị hoàng tử tiến vào Trúc Cơ.

Theo ký ức của lão, khí thế ngày hôm đó... thua xa khí thế hiện tại của Khương Hy.

Lão đưa tay lên vuốt nhẹ râu, ánh mắt vẫn đầy đăm chiêu mà quan sát.

Ẩn sâu trong đó như có như không là một sự mong chờ.

...

...

“Khụ... khụ...”

Khương Hy đưa tay bụm miệng lại mà ho khục khặc, một ngụm máu liền văng ra, hắn thở ra một hơi phi thường yếu ớt, mảnh không gian đỏ hồng kia đảm dần ảm đạm đi dần rồi.

Nhưng khóe miệng của hắn lại khẽ cong lên, ánh mắt chứa đầy tinh quang thanh minh.

Chín Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thành công.

Khương Hy vẫn còn thêm mười vạn dân cuối cùng nữa nhưng dường như không qua vài vạn dân nữa, thân thể hắn sẽ triệt để sụp đổ.

Bây giờ hắn đang đứng ở giữa ngã ba đường, là kết thúc tiếp thu nhân mạch mà tiến vào hợp nhất Linh Kiều hay là cưỡng ép tiếp thu mà hoàn thiện Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ.

Suy nghĩ một hồi, Khương Hy liền bật cười lên, khóe mắt hắn dưới trời mưa như có như không mà có một giọt nước lăn dài.

Con mẹ nó, đau quá rồi.

Cơ thể Khương Hy bây giờ trên dưới đều đau, đau từ thể nội ra bên ngoài, đau từ trên đầu xuống dưới tận gót chân.

Hắn sợ đau, cũng như sợ chết nhưng đã đi đến một bước này rồi, không lẽ hắn lại buông xuôi.

Không, hắn sẽ không buông.

Hắn am hiểu nhất là chờ đợi. Hắn đã đợi chín năm, vậy thì không có lý gì để buông bỏ cơ hội này cả.

Khương Hy cắn răng lại, Sắc Dục Thiên thôi động lên tận cùng, ánh mắt hắn liền hiện lên một đoàn Dục Hỏa, khóe mắt liền chảy ra một đạo huyết lệ kéo dài.

Không gian đỏ hồng trở lại dụ hoặc như cũ.

Trên thân thể hắn, Nhân Phù cũng được toàn lực mà kích hoạt. Đại Địa Thủ Hộ liền sáng lên một tầng quang khí mà luân chuyển quang cơ thể hắn.

Nhân tức vận lực, mười vạn dân chúng cuối cùng liền như lũ quét mà đồng thời tràn vào trong cơ thể mà tham luyến bám lấy tòa Linh Kiều cuối cùng.

Mười phút sau, một vạn dân thành công.

Mười lăm phút tiếp theo, ba vạn dân thành công.

Cơ thể Khương Hy liền chấn động.

Ba mươi phút kế, bảy vạn dân thành công.

Khương Hy phun ra một ngụm máu, thất khiếu không nhịn được mà trào máu tươi.

Hắn lại hít vào một hơi mà ngồi thẳng dậy, tập trung nhịn đau rồi đả tọa, đẩy nhanh tốc độ hòa hợp với Linh Kiều

Lại qua thêm mười lăm phút, chín vạn dân thành công.

Chỉ còn một vạn dân cuối cùng, cơ thể Khương Hy liền run bần bật lên, hắn liên tục thổ huyết, không gian đỏ hồng kia đã triệt để biến mất, bây giờ chỉ còn có Đại Địa Thủ Hộ là luân chuyển hỗ trợ cơ thể hắn mà thôi.

Trong đầu Khương Hy bây giờ là một mảnh hỗn loạn nhưng đâu đó vẫn có thể nghe ra được tiếng vang của bản thân.

Tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục.

Một vạn dân cuối cùng.

Khương Hy cắn chặt răng, một tiếng ma sát ken két kêu lên.

Cá chép hóa rồng được hay không thì phải nhìn vào lần này.

Toàn bộ linh thức của hắn liền tập trung vào một vạn dân cuối cùng này, đến Đại Địa Thủ Hộ cũng được buông xuôi ra.

Lũ lượt bạch quang nhân mạch tựa hồ như có linh tính mà trôi dần về phía tòa Linh Kiều thứ mười.

Chín tòa còn lại như cảm ứng được tâm tình Khương Hy mà sáng chói lên những cột trụ chống trời, cổ vũ cho một vạn dân chúng còn lại.

Khí thế của hắn mỗi ngày một tăng cao, một vạn dân chúng liền dần dần mà hợp nhất với Linh Kiều.

Một ngàn, hai ngàn, ba ngàn,..., tám ngàn, chín ngàn...

...

Một vạn.

Oanh~

Một tiếng động kinh khủng phát ra từ trong thể nội Khương Hy, hắn liền thổ ra một ngụm huyết, khóe miệng có chút run nhẹ mà cong lên.

Mười tòa linh kiều sáng chói mà cộng hưởng với nhau tạo thành một lộ tuyến vận hành linh lực hoàn chỉnh.

Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ chính thức hoàn thiện.