Huyền Lục

Chương 134: Thay xà đổi cột




Sáng hôm sau, Điền đại phu và Khương Hy cùng gia đình của Trương Khánh Văn tụ tập lại mà ăn sáng. So với tối hôm qua thì bữa sáng này dễ ăn hơn hẳn.

Ít nhất thì mấy loại thái độ khó vừa lòng hôm qua của một vài người cũng đã tiêu tan đi ít nhiều. Sự việc Hắc Hùng Trại đêm qua đột kích cũng không phải chuyện nhỏ gì, mấy vị thê thiếp của Trương Khánh Văn chỉ cần cho người đi nghe ngóng một chút là sẽ rõ một hai.

Mà vì đã rõ nên thái độ của bọn hắn với Khương Hy lại càng thêm thành kính.

Một vài người tựa hồ muốn ăn chậm lại mà tìm cơ hội để bắt chuyện với hắn nhưng rất tiếc, hắn hôm nay ăn rất nhanh.

Từ đầu buổi cho đến khi hạ bát đũa xuống chỉ mới tầm năm phút mà thôi.

Khương Hy không có nhiều thời gian để mà chơi đùa với mấy vị thê thiếp này, đến Trương Thường Linh hắn cũng không nhìn qua một chút nữa là.

Bản thân Trương Thường Linh cũng xem như hiểu ý, hắn cũng giả vờ như những huynh đệ khác mà tìm cách bắt chuyện đối với Khương Hy. Hắn biết chuyện đêm qua là chuyện tuyệt mật, vậy nên tại Trương phủ này, ngoài phụ thân ra, hắn sẽ không tin bất cứ ai, kể cả mẫu thân của hắn.

Sau khi ăn xong thì Khương Hy báo lại lịch trình cho Điền đại phu một tiếng, tiện đường hắn cũng để lại cho lão tấm hắc lệnh luôn. Điền đại phu hiểu chuyến này hắn đi sẽ mất tầm vài ngày mới về được, nên lão không nhận tấm hắc lệnh làm gì cả.

Điền đại phu có ý tốt, Khương Hy đương nhiên hiểu chứ, chỉ là tấm hắc lệnh này đối với hắn bây giờ cũng không quá quan trọng nữa.

Sáng sớm nay hắn đã dùng một năm thọ nguyên để tính toán một chút thiên cơ, chuyến đi này mặc dù cát hung không rõ nhưng hắn chắc chắn một điều là sẽ không có sự hiện diện của tu sĩ từ Trúc Cơ cảnh trở lên.

Nhiêu đây thôi thì Khương Hy vẫn nắm chắc được mọi chuyện trong tầm tay.

Khương Hy bỏ ra gần nửa giờ đồng hồ thuyết phục, cuối cùng, Điền đại phu cũng phải xuống nước mà nhận lại tấm hắc lệnh. Dù sao đối với Khương Hy, an nguy của lão là trên hết.

Mặt khác, những ngày Khương Hy vắng mặt thì Điền đại phu cũng sẽ không ở không. Lão thân là thần y, đi chữa bệnh là chuyện bình thường.

Biết được ý định này của lão, Trương Khánh Văn vui mừng còn không kịp, hắn liền nhanh chóng lệnh cho quản gia theo hầu Điền đại phu cho tốt. Quan trọng nhất là phải kịp thời thông tri cho các y sư trong trấn biết trước để cho họ chuẩn bị.

Điền đại phu là thần y, một thân y thuật toàn nhân gian hiếm người có được. Trương Khánh Văn muốn là những y sư trong Thanh Hà trấn phải nghiêm túc quan sát mà học tập lão một phen.

Học được ngần nào bản sự của thần y thì tốt ngần ấy. học được hết thì càng tốt. Ngặt nỗi chuyện hão huyền này Trương Khánh Văn không dám nghĩ a, biết được một chút là tốt rồi.

...

...

Khương Hy cùng tiểu Hoàng rời khỏi Thanh Hà trấn xong liền lần theo dấu vết chân ngựa đêm qua của đám thổ phỉ mà truy tung.

Quãng đường từ Thanh Hà trấn đến Sơn Hương Lâm không gần, ít nhất cần có ngựa mới được nhưng Khương Hy không cần dùng đến, bởi quá phiền phức.

Hắn ôm lấy tiểu Hoàng ở trong ngực rồi vận Bách Dặm Thuấn Phù lên mà di chuyển.

Khoảng một tiếng sau thì cước bộ của hắn chậm dần, ánh quang dưới chân hắn đã có dấu hiệu ảm đạm đi không ít.

Tiểu Hoàng ở trong ngực hắn có chút giãy dụa mà nhảy xuống đất rồi lắc mình vài vòng. Bộ lông của nó dưới tốc độ của Bách Dặm Thuấn Phù mà trở nên lộn xộn hơn, một vài nơi thậm chí còn dựng ngược lên nhìn rất là buồn cười.

Khương Hy thấy vậy liền để cho nó tự do một chút, còn bản thân thì ngồi xuống khoanh chân mà khôi phục lại linh khí cho Bách Dặm Thuấn Phù.

Nhân Phù khác với phù lục thông thường.

Phù lục thông thường sau khi dùng xong thì sẽ tiêu tán vào trong không khí, còn Nhân Phù khi dùng xong thì sẽ rơi vào trạng thái ‘đình chỉ’ một đoạn thời gian.

Bởi vì phù đã kết nối với người rồi thì chỉ cần Khương Hy không chết, phù vẫn sẽ luôn tồn tại. Hắn chỉ việc đả tọa hấp thụ linh khí vào lại phù văn trên cơ thể là xong.

Dĩ nhiên, phù loại nào thì hấp thu loại đó. Như Khương Hy hiện giờ mặc dù không sở hữu Đại Địa chi thể nhưng hắn vẫn có thể hấp thụ Địa Khí bình thường bởi điều kiện tiên quyết trước đó hắn vốn đã thông qua Hiên Minh rồi.

Bất quá chỉ có thể dùng cho Đại Địa Thủ Hộ mà thôi, còn đối với tu luyện thì không thể nào.

Vừa khôi phục linh khí cho Bách Dặm Thuấn Phù, ánh mắt Khương Hy mặc định mà quan sát ngọn núi ở phía xa. Gọi là xa nhưng thực chất khoảng cách cũng còn tầm vài chục dặm nữa là đến.

Cũng may thời tiết vào hè nóng bức không có mưa nên dấu vết đêm qua vẫn còn tương đối mới mẻ. Đồng thời hắn cũng muốn xem xem thử đoạn đường này có kẻ nào khác đi qua lại hay không.

Đáng tiếc, thực tế một lần nữa lại để cho hắn thất vọng rồi, đoạn đường này ngoài hắn ra chẳng còn ai nữa cả, đến một sinh vật sống khác cũng không tồn tại nữa là.

Không bao lâu sau, Bách Dặm Thuấn Phù một lần nữa lại sáng lên, Khương Hy ra hiệu cho tiểu Hoàng nhảy vào lòng mình rồi tiếp tục di chuyển đến Sơn Hương Lâm.

...

Khi hắn đến nơi, thời gian cũng dần tiếp cận buổi trưa rồi và hắn phải đối mặt với một vấn đề mới. Đó là dấu vết bị ngắt đứt.

Dấu vết bị ngắt đứt đương nhiên là hành động của Hắc Hùng Trại làm rồi. Trên đời này đâu có tên điên nào làm chuyện xấu xong còn để lại dấu vết truy tung chứ, chưa kể đây còn là một thế lực tương đối lâu năm.

Chuyện này Khương Hy cũng xem như không ngoài ý muốn, nếu dấu vết thật sự không bị xóa đi mà đám Hắc Hùng Trại này còn sống đến tận giờ thì đúng là trời cao không có mắt.

Hắn đưa tay lên vuốt nhẹ đầu tiểu Hoàng rồi nói ra:

“Tiểu Hoàng, đến giờ làm việc rồi”

Tiểu Hoàng nghe vậy liền nhảy khỏi tay hắn mà bắt đầu đi ngửi ngửi những vết chân ngựa kia. Thi thoảng nó còn thể hiện chút nhăn nhó lè lưỡi chê bai các loại trông cũng khá đáng yêu.

Một khoảng thời gian sau thì tiểu Hoàng hướng Khương Hy mà meo một tiếng, hắn gật đầu.

Sau đó, tiểu Hoàng liền động thân mà di chuyển theo một hướng khác, Khương Hy không thắc mắc, liền nhanh chóng đi theo nó.

Con đường mà tiểu Hoàng lựa chọn đi khá là lòng vòng, thậm chí có một số đoạn đi thẳng lại nhanh hơn nhưng nó lại chọn đi vòng.

Tiểu Hoàng không còn là mèo phổ thông, nó đã là yêu thú, mặc dù chưa khai linh trí nhưng bản thân nó có khế ước chủ tớ với Khương Hy nên hắn ít nhiều cũng hiểu được hành động của nó.

Tiểu Hoàng không lựa chọn đi thẳng vì đi thẳng chính là bẫy. Đối với Khương Hy thì đống bẫy của phàm nhân này không làm gì được hắn cả nhưng bỏ được chút phiền phức nào thì cứ bỏ, sẽ đỡ tay đỡ chân hơn nhiều.

Cho đến nửa canh giờ sau, tiểu Hoàng cùng Khương Hy thành công tiến sâu vào ngọn núi nơi Sơn Hương Lâm. Đã vào đây rồi thì Khương Hy cũng lệnh cho tiểu Hoàng nhảy lên cây mà di chuyển.

Sau đó, tiểu Hoàng liền điểm nhẹ chân mà phóng một mạch lên cành cây cao gần đó. Khương Hy khẽ cười rồi vận Đạp Vân Bộ mà bám theo nó.

Lại thêm mười lăm phút nữa trôi qua, tiểu Hoàng rốt cuộc mới chịu dừng lại, nó đưa chân trước lên miệng rồi khẽ liếm qua một chút, kế đó liền vòng chân lên đầu mà tự xoa.

Khương Hy bế nó lên xoa nhẹ một chút rồi nhỏ giọng nói ra:

“Làm tốt lắm”

Được khích lệ, tiểu Hoàng sung sướng mà meo một tiếng.

Khương Hy nhìn nó cười cười rồi ánh mắt chuyển sang vẻ an tĩnh mà quan sát cảnh quan trước mắt.

Theo chỉ dẫn của tiểu Hoàng, Khương Hy cuối cùng cũng tìm được sào huyệt của Hắc Hùng Trại. Đó là một sơn trại phi thường rộng lớn, xung quanh được bao bọc bởi những bức tường bằng gỗ dựng tương đối vững chắc.

Kiến trúc được xây dựng phần lớn đều được lấy từ gỗ cây, nguyên một cái sơn trại khổng lồ này hẳn phải đốn nguyên một khu rừng mới có thể xây nên được a.

Hơn nữa, theo quan sát của Khương Hy, đám thổ phỉ tại bản doanh của Hắc Hùng Trại còn muốn lợi hại hơn không ít những tên mà hắn giết hôm qua.

Lợi hại hơn ở đây không phải nói về vũ lực mà là tác phong. Tác phong của bọn chúng không khác gì... quân đội là bao nhiêu.

Rất có kỹ cương, hơn nữa giữa các đội nhỏ còn có một sự ăn ý với nhau rất rõ ràng, người bình thường khó mà xuyên qua được tầng phòng vệ này bởi Hắc Hùng Trại không có điểm mù.

Nhưng với Khương Hy thì lại là chuyện nhỏ, hắn ra hiệu cho tiểu Hoàng im lặng rồi điểm nhẹ chân rời khỏi cành cây mà không tạo ra bất cứ tiếng động nào.

Sau đó, hắn khẽ vận Đạp Vân Bộ tầng thứ ba - Hư hóa lên mà che mắt toàn bộ đám thổ phỉ rồi lẻn vào bên trong sơn trại.

...

Ngay khi lẻn vào bên trong, Khương Hy tìm chỗ không người qua lại rồi lấy Hắc Trúc Bút ra. hắn nhanh chóng họa một đạo phù ẩn thân lên người tiểu Hoàng rồi ra hiệu cho nó án binh bất động.

Đối với loại mệnh lệnh này, tiểu Hoàng phi thường sung sướng, nó nhớ lời Khương Hy nên không phát ra tiếng động, chỉ có kịch liệt gật cái đầu nhỏ như một lời đáp ứng thôi.

Còn về phần Khương Hy thì hắn tiện tay bắt lấy một tên rồi giả trang mà tiến sâu vào bên trong sơn trại. Người bị Khương Hy bắt không phải là một người nổi bật lắm, chỉ là phận thổ phỉ bình thường mà thôi.

Hơn nữa, hắn lựa chọn người tương đối cách biệt, không có quá nhiều giao du với những tên thổ phỉ khác. Như vậy thì hành động mới dễ dàng được.

Sau khi hóa trang cùng xử lý tên thổ phỉ kia xong, Khương Hy liền ngang nhiên mà bước ra ngoài, trên tay không quên cầm theo đại đao mà tiến về phía trung tâm sơn trại.

Vẻ bề ngoài bây giờ của Khương Hy nhìn ở góc độ nào cũng không thể nhận ra được hắn ban đầu nữa, vì hắn... hóa trang quá giống.

Thân hình cao gầy đen nhẻm, hàm răng có chút hơi vẩu, bước chân lười biếng như không muốn nhấc lên khỏi mặt đất. Y phục thì cũ kỹ, nửa thân trên chỉ có độc một cái áo khoác ngoài hở tay, bên trong thì để lộ một mảng ngực phẳng phiu không có chút cơ bắp nào.

Nhưng thân là thổ phỉ, thân hình dù không hợp cách nhưng khí lực vẫn tốt hơn so với người thường.

Lấy lịch duyệt ngàn năm của Khương Hy mà nói thì để hóa trang giống như vậy hắn ít nhất phải lên Kim Đan cảnh mới làm được. Còn đằng này hắn chỉ mới Luyện Khí cảnh hậu kỳ mà đã hóa trang không trật một li rồi.

Đây cũng chính là công lao cho mấy năm lăn lộn ở Dạ Ma.

Tại Dạ Ma, ngoài phần thưởng từ các vụ ám sát ra thì vẫn còn một cơ chế khác gọi là điểm cống hiến. Điểm cống hiến tại Dạ Ma không hề dễ đạt chút nào.

Bởi chỉ có những nhiệm vụ đạt được độ khó nhất định mới có thể đạt được điểm cống hiến, như nhiệm vụ ám sát Tô Chiến cùng Lý Viễn Trình chẳng hạn.

Số điểm cống hiến này được dùng để quy đổi công pháp tu luyện hay bất cứ linh tài dược vật nào từ Dạ Ma. Nên biết một điều rằng những thứ lấy được từ Dạ Ma không phải nơi nào cũng có được.

Sinh Mệnh Thủy chính là một ví dụ điển hình nhất.

Vậy nên loại thủ đoạn hóa trang này cũng không ngoại lệ. Khương Hy đọc qua hàng vạn cuốn sách cũng chưa từng nghe qua thủ đoạn hóa trang nào như cái hắn đang dùng đây.

Loại thủ đoạn này rất kỳ diệu, phải nói là tuyệt luân vô cùng. Đứng ở vị trí của một ‘nhà bác học’ như Khương Hy thì đây đích thật là đại thủ đoạn của Ma Đạo nhất mạch.

Thủ đoạn này có tên Thay Xà Đổi Cột.

Khương Hy phải hao tổn hơn bốn ngàn điểm cống hiến mới có thể đổi lấy được nó. Thay Xà Đổi Cột về cơ bản thì chính là một loại kỳ thuật sử dụng một phần linh lực của bản thân mà đồng hóa với linh lực của người cần hóa trang.

Đối với người thường thì bước này không cần phải làm nhưng đáng sợ nhất vẫn là bước sau. Đó chính là thủy hóa hết toàn bộ nội quan cùng hệ cơ xương của cơ thể đó ra bên ngoài, chỉ chừa lại một túi da người mà thôi.

Sau đó thì chỉ cần đắp da người đó vào thân như mang áo quần rồi dùng linh lực đã đồng hóa kia mà luân chuyển xung quanh, điều chỉnh hình dáng cơ thể sao cho giống bản gốc là được.

Hoàn thiện xong xuôi thì cũng xem như hóa trang thành công bảy phần rồi. Ba phần còn lại thiên về việc quan sát và học tập thói quen đi đứng, lối ăn nói cùng khẩu âm là được.

Cứ như vậy, Khương Hy thành công hóa thân thành một phường thổ phỉ của Hắc Hùng Trại.

Chuyện tiếp đó hắn cần làm chính là điều tra xem tên tu sĩ hắc thủ kia đang ở nơi nào.