Huyền Lục

Chương 119: Thông Trấn Bảo Lâu




Ngày kế tiếp, sau khi Khương Hy hoàn thành hết công việc của hắn vào buổi sáng, hắn liền bàn giao hết lại cho Điền đại phu rồi đi Tây Thành một chuyến.

Lân đợt này cũng ngỏ ý muốn đi theo nhưng Khương Hy khước từ, lần này hắn đi thám thính tình hình, cũng không phải sử dụng chân diện mục của mình, mang theo Lân chỉ có nước lộ tẩy sớm.

Trông thấy Lân thất vọng như vậy, Khương Hy cũng cảm thấy có lỗi đôi chút, liền giao cho hắn nhiệm vụ chăm sóc tiểu Hoàng.

Mặc dù theo góc nhìn của hắn lúc đó thì Lân không nguyện ý lắm nhưng hắn chỉ cần đánh nhẹ tiếng với Tứ nương một chút là Lân tự động sẽ có động lực để làm thôi.

Sắp xếp xong xuôi, hắn liền ra khỏi quán mà tiến về Tây Thành. Nhưng hắn không lựa chọn đường thẳng để đi.

Khương Hy tại Bắc Thành liền nhân lúc không người để ý mà lẻn vào một con hẻm nhỏ rồi thay đổi y phục cùng với đắp tấm dịch dung lên.

Tấm dịch dung này đã được hắn cải biến khá nhiều bằng cách sử dụng các chuỗi phù văn ngăn cách linh thức từ bên ngoài xâm nhập vào. Loại thủ đoạn này trên thực tế hao tổn không ít tài nguyên cùng linh thức của hắn nhưng vẫn rất đáng để đầu tư.

Ít nhất thành phẩm vẫn có thể qua mặt được sự tra xét của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Lấy quan hệ của Khương Hy bây giờ cùng với Thẩm gia, một vài thông tin liên quan đến Tây Thành hắn cũng đủ tư cách được biết.

Chẳng hạn như tu sĩ canh giữ Bát trụ ngoại vi Tây Thanh đều là Trúc Cơ cảnh, trong đó có bốn sơ kỳ cùng bốn trung kỳ. Từ Bắc Thành đi vào sẽ có ba đường, Đông Thành có ba đường cùng Nam Thành có hai đường.

Phủ Thành chủ cùng Tây Thành mặc dù được phân chia theo địa vực của Thành nhưng thực tế thì giữa hai nơi không có thứ gì gọi là biên giới cả. Tựa như ra khỏi cổng là Tây Thành, vào trong cổng là Phủ Thành chủ vậy.

Cả ba đường từ Bắc Thành Khương Hy đều đã đi qua hết rồi, hắn dù có cải trang thì cũng sẽ không lựa chọn đi qua, âu cũng là do cái gọi ‘vạn nhất’. Hắn hôm nay đi chính là từ Đông Thành.

...

Cải trang xong, Khương Hy ngay tức khắc đi băng qua hẻm, cố tình để bụi bẩn bám vào người một chút rồi xông thẳng vào Đông Thành.

Dung mạo tuyệt mỹ kia của hắn bây giờ đã được một lớp dịch dung phủ lên, nhìn từ bên ngoài thì ngoại trừ cao ra, hắn còn lại cái gì cũng bình thường. Ngũ quan này của hắn vốn lấy khuôn mẫu chính là dung mạo của Phù Linh thời còn trẻ.

Những người biết dung mạo này của hắn bây giờ trên toàn đại lục cũng chỉ đếm đầu ngón tay, hơn nữa đầu ngón tay này lại quanh năm bế quan, không rảnh xuất quan mà đi lung tung được.

Mặt khác, dung mạo này đời trước hắn cũng đã trọn vẹn trải qua, hắn khi đó không hề có chút ấn tượng nào trong mắt thế nhân, tựa như một người qua đường vậy.

Dẫu thế, mang lại tấm dung mạo này cũng làm hắn thoải mái cùng hoài niệm không ít. Dung mạo tuyệt thế của Khương Hy mặc dù có rất nhiều cái lợi nhưng để làm những chuyện lén lút như ám sát hay do thám thì không ổn.

Như dự đoán, Khương Hy rất nhanh chóng được thông quan mà bước vào Tây Thành. Binh lính kiểm tra thậm chí còn không buồn nhìn mặt hắn một cái, còn trấn thủ thì khỏi nói, trực tiếp không xem hắn tồn tại.

Vào được Tây Thành xong, Khương Hy liền trong thời gian ngắn mà tiếp cận đến biệt phủ của Lý gia. So với Tô phủ trong ký ức của hắn mà nói thì Lý phủ thiếu đi cái gọi là xa hoa. Nhìn bên ngoài thì kiến trúc không khác so với phủ của quan lại và thương phú ở Nam Thành là bao.

Khương Hy nghĩ nghĩ một hồi liền tấp vào một quán nước bên đường mà ngồi xuống. Từ vị trí này, hắn có thể vừa vặn quan sát được cổng chính của Lý gia.

Sinh hoạt của Tây Thành không khác Bắc Thành là bao, quán nước này cũng tương tự, có đủ loại trà nước từ thượng vàng đến hạ cám. Khác biệt là ở chỗ quán nước này còn bán cả linh trà mà thôi.

Khương Hy ngồi xuống thì tiểu nhị cũng xuất hiện mà tươi cười nói:

“Khách quan, ngài muốn dùng gì?”

Khương Hy nói:

“Cho ta một bình trà Minh Hà”

Tiểu nhị gật đầu cười đáp:

“Vâng, mong khách quan đợi trong giây lát”

Khương Hy nhẹ gật đầu rồi ra tay cho tiểu nhị lui, về phần hắn thì phân tâm nhị dụng ra mà làm việc.

Mắt thì nhìn cổng chính, tính toán xem những ai thường xuyên ra vào, ra vào vì vấn đề gì. Còn linh thức thì tra xét xem lớp phòng vệ của Lý gia như thế nào.

Từ vị trí của hắn đến bờ tường của Lý phủ vốn không đến hai mươi mét, ở khoảng này thì hắn còn dư sức mà tra xét được.

...

Một khoảng thời gian sau.

Khương Hy nhíu mày lại, một tay đưa lên chống cằm, một tay thì đều đặn từng ngón gõ nhẹ vào mặt bàn. Hắn tra xét xong thì vừa vặn tiểu nhị cũng mang trà lên mà nói:

“Khách quan, trà của ngài đây”.

Khương Hy mỉm cười gật đầu cảm ơn, tiểu nhị nghe vậy liền vui vẻ xin lui mà làm việc tiếp.

Tự rót cho mình chén trà xong, một làn hơi lành lạnh bỗng dưng dâng lên từ miệng chén. Khương Hy đợi đến khi miệng chén phủ một lớp băng mỏng thì mới nâng lên mà uống.

Một hớp trà, thanh quản liền cảm nhận được cái mát lạnh của mùa đông, trong vô tình thể nội cũng nhờ vào phần trà đó mà vận chuyển được thêm một chu thiên linh lực.

Làm một chén trà xong, thần trí của hắn cũng tỉnh táo trở lại, hắn bắt đầu nghiên cứu một chút về lớp phòng vệ kia.

Bên ngoài Lý phủ được bao bọc bằng hai loại đại trận khác nhau.

Loại đầu tiên là Ảnh Ảo Kết Giới.

Ảnh Ảo Kết Giới Khương Hy đã thấy qua nhiều lần, gần đây nhất thì là do Thẩm Hạo tự mình thi triển.

Lớp Kết Giới này dưới con mắt Khương Hy liền có chút đặc thù không nhỏ. Hắn cảm thấy loại Kết Giới này được Lý gia áp dụng rất thú vị, hèn gì hiếm khi hắn nhận được tin có người ám sát thành công tại Lý gia.

Loại thứ hai thì mạnh hơn, là Hoả Giới đại trận.

Hoả Giới đại trận chính là sát trận, người không thông trận pháp mà bước vào đó thì không khác gì lấy thân mình nhảy vào sông nham tương. Đến Khương Hy cũng cảm thấy có chút hơi khó khăn, bởi để an toàn đột nhập, hắn chắc chắn phải đồng thời cùng lúc tạo ra hai lỗ ở trên hai lớp phòng vệ đó.

Lấy khả năng hiện tại của hắn thì đó gần như là chuyện không thể, phương án dùng cho trận ám sát Tô gia liền không thể áp dụng ở đây được.

Đóng giả làm gia nhân rồi trà trộn vào cũng không phải ý hay. Theo tư liệu mà nhiệm vụ cung cấp thì mỗi một gia nô tại Lý gia khi phục vụ tại Lý phủ đều phải chịu một loại cấm chế quản thúc. Người nào không có thì người đó chính là kẻ địch.

Giữa lúc suy tư này, Khương Hy bỗng dưng nheo mắt lại. Hắn phát hiện tại cổng chính Lý phủ có ba người vừa bước ra. Lấy phục trang để nhận biết thì làm chủ là nam thanh niên nhân mang bạch y cẩm bào, còn hai người còn lại hẳn là gia nô.

Khương Hy vội hướng tiểu nhị gần đó mà nói:

“Tiểu nhị, lại đây ta hỏi chút chuyện”

Tiểu nhị nghe vậy liền cười tươi đáp:

“Khách quan, ngài muốn hỏi tiểu nhân chuyện gì?”

Khương Hy chỉ về phía nam thanh niên nhân mà nói ra:

“Ngươi có biết người kia là ai không?”

Tiểu nhị theo ngón tay hắn nhìn theo rồi chợt hiểu, hắn cười tươi nói:

“Khách quan, ngài sống tại Tây Thành này hẳn không đến mười năm đi?”

Khương Hy gật đầu đáp:

“Đúng vậy, khoảng bốn năm”

Tiểu nhị gật đầu cười nói ra:

“Vậy thì khách quan không rõ rồi. Người vừa bước ra kia là cháu đích tôn của Lý gia chủ, Lý đại công tử Lý Viễn Trình”.

Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy liền sáng lên, Lý Viễn Trình vậy mà cũng chịu xuất môn rồi. Hắn liền hướng tiểu nhị nói tiếp:

“Lý Viễn Trình... đúng là chưa nghe qua bao giờ. Ngươi kể cho ta nghe một chút thử”

Tiểu nhị nhìn xung quanh quán nước đông đúc liền khéo léo từ chối nói ra:

“Khách quan, thật ngại quá, quán có hơi đông khách, tiểu nhân không tiện bồi chuyện với ngài được”

Khương Hy mỉm cười, hắn ngay lập tức liền lấy mười viên linh thạch ra mà nói:

“Ta không để ngươi thua thiệt”

Nhìn thấy linh thạch, hai con mắt tiểu nhị liền toả sáng lên, hắn nhanh chóng thu linh thạch lại mà giả bộ khụ khụ vài tiếng rồi ngồi xuống ghế mà bắt đầu nói.

...

Nguyên lai, Lý Viễn Trình cũng không phải ‘trạch nam’ như thông tin ghi chép trên ngọc bài. Mỗi ngày hắn đều sẽ ra khỏi nhà vào giờ ngọ rồi trở về sau một canh giờ, địa điểm cũng không phải quá mức che giấu, nơi đó là Bảo Lâu của Lý gia - Thông Trấn Bảo Lâu.

Còn làm gì ở đó thì tiểu nhị không rõ, hắn không có quá nhiều thông tin đến vậy.

Nhưng với Khương Hy thì như vậy là ổn rồi, hắn liền tiện tay ném cho tiểu nhị thêm mười viên linh thạch nữa rồi nói ra:

“Số còn lại ngươi cứ giữ lấy”

Sau đó hắn liền thẳng bước mà ra khỏi quán. Tiểu nhị tiếp nhận lấy linh thạch thì trong lòng liền phi thường rung động. Tùy tiện một cái tin tức thôi mà thu về hơn mười linh thạch, loại mua bán này với hắn mà nói đúng là hiếm khi xuất hiện.

Dường như tiểu nhị này cũng thường xuyên làm các dạng buôn bán thông tin thế này nên hắn xử lý phần phía sau rất gọn gàng. Khương Hy khi vừa xuống lầu thì mọi sự đã được giải quyết xong.

Thông qua linh thức, hắn càng có chút thưởng thức tiểu nhị này, hắn bỗng nhớ quá khứ vài năm trước một chút mà cảm khái trong lòng:

“Sinh hoạt thường ngày cũng không dễ a”

...

Rời quán nước xong, Khương Hy ngay tức tốc mà tiến đến Thông Trấn Bảo Lâu.

Khác với Trầm Thiên Bảo Lâu của Tưởng gia, Thông Trấn Bảo Lâu là một khối kiến trúc đa tầng lầu xếp chồng lên nhau, nhìn từ xa thì tòa Bảo Lâu này tương đối giống một thanh lợi kiếm trực chỉ thiên không.

Tòa Bảo Lâu này rất cao, nói nó là khối kiến trúc cao nhất Tây Thành cũng không sai. Đặc biệt hơn, theo Khương Hy quan sát thì đứng từ tầng cao nhất của tòa Bảo Lâu này có thể tùy tiện mà quan sát Phủ Thành chủ hơn.

Dù sao hai nơi cũng cách nhau không quá xa.

Những năm này Trầm Thiên Bảo Lâu bị trấn áp nên các tòa Bảo Lâu của thế gia khác may mắn sống sót được. Lượng người ra, người vào Thông Trấn Bảo Lâu cũng không ít, với số lượng này thì Khương Hy vẫn có thể ẩn mình được.

Ngay lúc hắn định bước vào thì một bên tai liền khẽ động, hắn vô tình nghe được những tu sĩ xung quanh bàn tán.

“Nhanh, nhanh, không kẻo trễ”

“Ngươi đừng kéo ta, còn sớm mà”

“Lý công tử sắp biểu diễn rồi, đến nhanh không mất chỗ”

“...”

Từng đoạn hội thoại ngắn rất nhanh mà lướt qua nhưng từ đó Khương Hy cũng nhận được rất nhiều thông tin. Hắn nhanh chóng tóm lấy tay một người trong đó mà nhẹ giọng nói ra:

“Thật thứ lỗi, vị huynh đài này cho ta hỏi có chuyện gì mà mọi người gấp gáp vậy?”

Tu sĩ bị Khương Hy tóm lại cũng có chút không thoải mái, sợ rằng sẽ chậm trễ nên cũng vội vội vàng vàng đáp lại:

“Lý công tử sắp trổ tài luyện đan, ngươi vào bên trong tự khắc sẽ hiểu”

Nói xong, tu sĩ kia liền vung tay một cái mà thoát ra khỏi Khương Hy rồi tức tốc chạy vào trong. Khương Hy nhún nhẹ vai rồi tiến vào trong xem thử thế nào.

Kết quả, hắn liền bị ngăn bởi trước mặt hắn hiện là một đoàn người chắn lại, cơ hồ chỉ cách cửa chính vài bước chân là cùng. Khương Hy cũng không lựa chọn chen vào bên trong làm gì, linh thức của hắn đủ cường đại để quan sát từ xa.

Mặt khác, nơi đây cũng không phải chỉ mỗi mình hắn sử dụng linh thức, hắn cũng không lo mình bị lộ.

Không đến vài hơi thở sau, người càng ngày càng nhiều, khung cảnh mỗi một lúc một hỗn loạn hơn. Thậm chí có người vì tranh chỗ quan sát tốt mà bắt đầu gây hấn với nhau nhưng rất nhanh liền bị hộ vệ của Thông Trấn Bảo Lâu tống khứ ra ngoài.

Ánh mắt Khương Hy rất mạnh, hắn có thể nhìn ra tỷ lệ nam nữ trong đám đông này. Không ngờ là nam nhân lại nhiều hơn nữ nhân.

Như vậy thì dung mạo của Lý Viễn Trình này cũng không phải quá xuất sắc. Mà dưới con mắt của Khương Hy ban nãy khi thấy hắn ra khỏi Lý phủ thì Lý Viễn Trình cũng chỉ xem ở mức tạm được thôi.

Nam nhân đến nhiều thì xem chừng tạo nghệ tại đan đạo của Lý Viễn Trình không thấp.

Nhưng tất cả những điều này cũng chỉ là suy đoán dựa trên tình huống mà thôi. Thực hư thế nào chỉ cần chờ Lý Viễn Trình ra tay là sẽ biết được ngay.

Giữa lúc này, Khương Hy đột nhiên thầm nói:

“Vừa vặn, hắn sắp bắt đầu rồi”

...

...