Huyền Lục

Chương 117: Tiểu Hoàng




Khương Hy nhìn con mèo này phi thường lâu, đương nhiên nó cũng không để hắn tùy ý nắm cổ được. Tứ chi cứ thế mà cục cựa vùng vẫy, thậm chí đến móng vuốt cũng hiện mà ra sức cào.

Ngặt nỗi khoảng cách không đủ, nó làm cách nào cũng không thể chạm vào Khương Hy được. Quan sát xong, hắn liền thở dài một tiếng rồi quay lưng mà ra khỏi khu chợ này, tay vẫn không quên xách mèo.

Một đoạn thời gian sau, Khương Hy cuối cùng cũng tới được bờ biển, lúc này hắn mới chịu thả con mèo xuống.

Chân vừa chạm đất, mèo liền nhanh chóng mà bỏ chạy nhưng trong chốc lát, hành động của nó liền bất động lại, toàn thân run rẩy hết cả hết. Đôi tai nho nhỏ kia bất giác mà cụp xuống, nó từ từ quay đầu lại mà nhìn.

Khương Hy nhìn nó rồi cười nhẹ, một đoàn hỏa diễm ẩn ẩn xuất hiện trong mắt hắn. Sau đó hắn ngồi xuống ở một mỏm đá nào đó rồi vỗ vỗ nhẹ đùi. Mèo tựa như hiểu ý mà từ từ bước đến, từ từ leo lên đùi hắn mà nằm.

Khương Hy rất hài lòng, hắn đưa tay ra mà vuốt nhẹ bộ lông của nó, vuốt từ đầu ra tận sau lưng. Theo cái vuốt đó, linh lực của hắn nhè nhẹ toát ra mà tẩy rửa đi số bụi bẩn kia. Chỉ trong chớp mắt, con mèo bẩn thỉu kia liền biến thành bộ dạng đáng yêu lạ thường.

Đột nhiên, hắn có hơi nhíu mày lại, bàn tay dừng lại ở phần đuôi mà sờ một chút. Hắn không rõ mèo này thuộc giống gì nhưng đuôi của nó phi thường ngắn, tựa như chỉ bằng ngón trỏ mà thôi.

Hắn còn tưởng là bị ai đó cắt nhưng không, đây quả thực là một cái đuôi hoàn chỉnh. Mặt khác bộ lông của nó phi thường mượt, vuốt rất em, một lần vuốt liền nhịn không được mà vuốt thêm vài lần.

Bộ lông sau khi trải qua linh lực tẩy rửa thì cũng được trả lại màu nguyên thủy, một con mèo lông vàng có vằn đất a.

Vuốt qua vuốt lại vài lần Khương Hy thấy rất thuận tay, hắn liền quyết định sẽ đem con mèo này về nuôi. Với người khác thì nuôi mèo rất dễ sinh lo lắng, dù sao mèo cũng thuộc loại đi ở tùy ý nhưng ở trong tay hắn thì mèo muốn là mèo cũng không được.

Động vật so với con người thì không bằng nhưng trực giác lại tốt hơn hẳn, bởi chúng biết sợ. Biết sợ thì dễ kiểm soát hơn nhiều.

Quyết định xong, Khương Hy đặt tay nhẹ lên đỉnh đầu mèo rồi khẽ niệm chú. Từng chú ngữ phát ra tựa như lôi minh mà oanh động não hải mèo. Nó kêu gào một tiếng ‘meo’ thật dài mà lăn lộn, đến con cá luôn ngậm ở trên miệng cũng rơi xuống đất.

Không đến mấy hơi thở sau, mèo mới trở lại tình huống bình thường, nó ngước đầu lên mà sợ hãi nhìn lấy Khương Hy.

Khương Hy mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ đầu rồi gãi gãi nhẹ dưới cằm nó mà nói:

“Yên tâm, ta không hại ngươi. Theo ta về nhà rồi cho ngươi ăn ngon”

Con mèo tựa hồ có linh tính, ánh mắt mang vẻ sợ hãi cũng tán dần đi. Kế đó nó quay đầu nhìn con cá dưới đất kia, tựa hồ như muốn ngậm lên.

Khương Hy lắc đầu rồi đưa tay bế nó lên mà bảo:

“Đừng ăn lung tung, đối với ngươi không tốt”

Sau đó, hắn nhẹ nhàng ôm mèo rồi trở về Bắc Thành. Chuyến đi này cuối cùng cũng tìm được ‘thứ’ cần tìm rồi.

...

...

Khương Hy vốn không tin lắm nhưng khi hắn nhìn vào đôi mắt ấy, vận mệnh của hắn và mèo này đã giao thoa với nhau. Nói dễ hiểu hơn thì mệnh của hắn chính là làm chủ của con mèo này.

Nếu vận mệnh thật sự để hắn làm chủ vậy thì con mèo này ắt có huyền cơ. Ban nãy hắn đã đưa linh lực của mình vào để tra xét xem nó có phải dị chủng hay không.

Kết quả hắn không phát hiện dị thường nào, mèo này hoàn toàn bình thường.

Khương Hy thất vọng mà nhìn lấy nó một chút, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu rồi thầm than:

“Ngươi cùng ta đã bị cột vào một chỗ, đành phải đưa ngươi một hồi tạo hoá vậy”.

Trở về Điền y quán, Điền đại phu bắt gặp con mèo này cũng có chút hiếu kỳ không thôi, lão hỏi:

“Đại nhãn tử, mèo này ở đâu vậy?”

Khương Hy vuốt vuốt nó một chút rồi thả ra, hắn nói:

“Lão bá, ta nhặt được ở Đông Thành, trông nó có vẻ đáng thương nên ta đem về nuôi”

Điền đại phu gật đầu, lão không có ý kiến gì nhiều, thêm một người lão vẫn có thể nuôi được, thêm một mèo cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.

Lão nói:

“Ngươi đặt tên cho nó chưa?”

Khương Hy lắc đầu cười đáp:

“Chưa biết nên gọi thế nào, lông nó màu vàng, hay gọi là tiểu Hoàng đi”

“Đại nhãn tử, sao ngươi mắng ta?”

Một giọng nói già nua đột nhiên phát ra từ sau lưng hắn, giọng điệu mang có vẻ chút cợt nhả này toàn Bắc Thành cũng chỉ có một người mà thôi.

Khương Hy quay lại cười mà đáp:

“Hoàng lão, ta nào mắng người đâu”

Lão Hoàng bĩu môi, bộ dáng của lão vẫn cứ lôi thôi lếch thếch như ngày nào, lão lại lấy cái ghế ngồi xuống rồi nói:

“Vậy tiểu Hoàng không phải mắng ta còn gì”

Nghe vậy, Khương Hy bật cười lên, hắn xách mèo lên rồi đưa ra cho lão xem rồi nói:

“Hoàng lão, nó mới là tiểu Hoàng”

Lão Hoàng trợn mắt nhìn mèo xong liền khinh bỉ nói:

“Tiểu Hoàng này gọi mèo không hợp, cho chó hợp lý hơn. Đại nhãn tử ngươi nên theo lão phu học qua chút cách đặt danh tự”

Điền đại phu ở bên liền cười khẩy, lão híp mắt lại mà châm chọc:

“Chậc chậc, lão thất phu ngươi cũng tự biết bản thân là con chó già rồi đấy”

Nghe xong, lão Hoang liền tức tối mà đập bàn một cái mà quát:

“Lão Điền ngươi mới là chó”

Khương Hy quen biết hai lão nhân này đã lâu, một khi đối thoại đạt đến tình huống này thể nào cũng sẽ chuyển thành cãi nhau mà thôi. Hắn đành đứng ra hoà giải mà nói:

“Được rồi được rồi, hai người không cần phải tranh nhau đâu”

Sau đó hắn đặt tiểu Hoàng xuống nói tiếp:

“Vậy hôm nay người đến có việc gì vậy Hoàng lão?”

Lão Hoàng xua xua tay của mình mà nói:

“Lão phu đến lấy thuốc... Ngươi yên tâm, chút bệnh vặt mà thôi”

Nghe vậy, Khương Hy liền nhún vai cho qua nhưng trong lòng thì bí mật dùng linh thực dò xét lão. Không dò xét thì thôi chứ một khi đã dò thì Khương Hy liền kinh hãi không thôi.

Bởi toàn bộ nội thể của lão Hoàng... chứa đầy tử khí.

Với lượng tử khí này thì làm sao lão còn sống tốt như vậy được đây. Khương Hy đối với chuyện này liền kinh nghi bất định.

Hắn không nhất thiết phải đi bói mệnh của lão Hoàng làm gì bởi ngần này tử khí ở người bình thường cũng đủ tiễn người đó lên trời rồi.

Nếu tình trạng này của lão vốn đã kéo dài từ nhiều năm trước thì Điền đại phu quả thực phi thường.

Kéo dài sinh mạng của một người đáng lý ra phải chết như lão Hoàng đây chính là đi ngược với mệnh trời. Mà những kẻ chống lại mệnh trời thì kết cục không được đẹp cho lắm.

Nghĩ đến đây, Khương Hy vô thức mà nhìn qua Điền đại phu một chút. Hắn do dự không biết có nên kiểm tra luôn cho lão không nữa. Hắn đây chính là đang sợ.

Trong lúc hắn do dự thì Điền đại phu cũng đã lấy thuốc ra mà đưa cho lão Hoàng, lão nói:

“Lão thất phu ngươi cũng có tuổi rồi, đừng đi lung tung nữa, ở nhà mà bầu bạn với tiểu Linh, tránh để nàng lo lắng quá”

Lão Hoàng nghe vậy liền thở dài đáp:

“Nàng cũng không còn là tiểu cô nương, nàng cũng sắp mười lăm rồi còn gì. Mặt khác, ta ở nhà thì ai kiếm tiền đây?”

Nghe vậy, Điền đại phu liền nổi gân xanh lên, sắc mặt lão đen lại mà nói:

“Từ bao giờ Nguyệt Hải tam nhân chúng ta thiếu tiền vậy? Nếu không phải ngươi quá keo kiệt thì bây giờ tiểu Linh cũng sống trong nhung lụa rồi”.

Lão Hoàng đưa ngón tay lên lắc lắc, chòm râu cá trê kia theo đó mà khẽ rung động, lão ngẩng đầu cao lên mà đáp:

“Ngươi không nuôi dạy trẻ con nên không biết, phải để nàng sống khổ chút thì mới thành người được”

Điền đại phu phỉ nhổ nói ra:

“Ta chưa dạy trẻ con bao giờ, ngươi nhìn đại nhãn tử mà xem ta nuôi dạy thế nào”

Lão Hoàng khịt mũi không cam lòng, trong lòng thầm mắng:

“Lão già ngươi ngoài y thuật ra thì còn dạy đại nhãn tử được cái gì”.

Kế đó, lão nhìn qua Khương Hy, ánh mắt liền hiện lên vẻ sững sờ mà nói:

“Đại nhãn tử ngươi lại đẹp lên à?”

Khương Hy có chút mệt mỏi. Tâm tình lo lắng cho Điền đại phu của hắn chưa được bao lâu đã bị một câu của lão Hoàng cho sát phong cảnh hết rồi.

Lão Hoàng gọi hắn là ‘lại’ kỳ thực cũng không sai. Khương Hy năm nay đã mười chín tuổi, không bao lâu nữa hắn sẽ chuyển sang hai mươi. Hắn không còn là thiếu niên nữa mà đã thành thanh niên rồi.

Ngặt nỗi hắn là tu sĩ nên dung mạo của hắn qua thời gian vẫn còn lưu lại nét thiếu niên trên gương mặt. Duy chỉ có ánh mắt là biểu thị thuần thục mà thôi.

Mặt khác, công pháp Tam Dục của hắn cũng gần đại thành Thiên đầu tiên - Sắc Dục Thiên. Mà đệ tam tầng của Sắc Dục Thiên lại mang tên là Ái Tâm Minh Sắc Dục.

Tầng thứ ba này của Sắc Dục Thiên có một chút đặc thù, đó là nó mạnh một cách khó tả. Nếu hình dung sức mạnh của Sắc Thiên ở thang đo mười bậc thì tầng một ứng bậc một, tầng hai ứng bậc hai, còn tầng ba thì trực tiếp ứng với... tầng mười.

Ái Tâm Minh Sắc Dục là một đại biến đổi về chất, biến đổi cực kỳ mạnh, mạnh đến mức Khương Hy hoài nghi liệu trên Đại Lục này có môn mị thuật nào vượt qua được Sắc Dục Thiên của hắn không nữa.

Ái Tâm Minh Sắc Dục không chỉ đơn thuần chiến kỹ như Hư Vô Sinh Dâm hay Hoan Dâm Sinh Ái Sắc mà nó bao hàm tất cả từ chiến kỹ đến linh thức. Bản thân nó có thể là pháp lực mà cũng có thể là linh thức tùy vào ý niệm của người tu luyện.

Dung mạo của Khương Hy nhờ vào nó mà mới bảo trì được dáng vẻ thiếu niên này, dù sao tác dụng phụ của mọi môn mị thuật trong thiên hạ đều là trú nhan. Nếu không thì nữ nhân trong thiên hạ đã không điên cuồng mà tu luyện nó.

...

Khương Hy nhìn lão Hoàng rồi nói:

“Hoàng lão, ta còn lớn... thì càng đẹp a”

Nghe vậy, lão Hoàng liền trợn mắt lên mà nhìn hắn, lão không nhịn được mà thốt lên:

“Mẹ nó đại nhãn tử, từ khi nào da mặt ngươi lại dày đến thế rồi?”

Khương Hy cười cười không đáp. Điền đại phu nhân lúc lão Hoàng thất thế liền chêm thêm vài câu khiến lão đỏ mặt bừng tai mà hồng hộc ra về.

Điền đại phu đối mặt với chuyện này phi thường vui vẻ, không phải lúc nào lão cũng có thể chiếm tiên cơ trước lão Hoàng được, hôm nay vậy mà lại được, lão vui cũng là chuyện bình thường.

Khương Hy nhìn qua Điền đại phu một hồi rồi quyết định tra xét lão. Linh thức hắn quét qua người lão một đoạn thời gian ngắn xong thì đột ngột mà tán đi, bởi Khương Hy đã biết, lão so với lão Hoàng cũng một chín một mười thôi.

Đều là người sắp phải chết.

Nhưng khác với lão Hoàng, Điền đại phu chỉ xuất hiện tử khí ở vùng gan, hơn nữa còn là đậm đặc tử khí.

Khương Hy đưa tay lên tính toán thử xem khi nào mới hết thọ nguyên của hai lão nhân này để làm chút chuẩn bị, kết quả hắn không thể thấy được gì cả. Hắn liền có cảm giác không lành, hắn bây giờ dù còn nhỏ yếu nhưng cũng là tu sĩ, vậy mà không thể tính ra được thọ nguyên của hai phàm nhân.

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Có người can dự vào sao?...”

Giữa lúc trầm tư này, Lân từ ngoài cửa bước vào mà nói:

“Điền đại phu, công tử, đến giờ cơm rồi”

Nghe vậy, Điền đại phu liền nhanh chóng thu dẹp một chút. Khương Hy nhìn xuống đất, trông thấy tiểu Hoàng tựa hồ vẫn còn nằm yên một chỗ, nhìn kỹ thì vẫn có chút run.

Khương Hy mỉm cười, bế nó lên rồi hướng Lân nói:

“Tiểu hắc, ngươi mang tiểu Hoàng sang quán Tứ nương ăn cơm”

Trông thấy tiểu Hoàng, Lân có hơi giật mình mà nói ra:

“Công tử, con mèo này là sao?”

Khương Hy vừa phụ giúp lão Điền dọn dẹp vừa đáp hắn:

“Ta nuôi nó, ngươi xem nó như người thân mà đối đãi là được rồi”

Nghe xong, Lân sững sờ mà nhìn lấy tiểu Hoàng một chút. Mèo cũng chớp chớp mắt nhìn lại hắn. Hắn liền có chút hoài nghi nhân sinh mà bế tiểu Hoàng sang quán Tứ nương.

Tứ nương khi thấy tiểu Hoàng liền yêu thích không thôi, nếu không phải đang nấu ăn thì có khi nàng đã ôm mà vuốt một chút rồi. Đột nhiên nàng có chút nhíu mày mà nói:

“Tiểu Hoàng sao lại gầy thế này... Không được, mèo phải béo chút ôm mới sướng”

Kết quả, nàng liền chuẩn bị cho nó một phần cá... thượng hạng. Lân đối với cảnh này liền ghen tị mười phần không thôi.

Trước đây khi nấu ăn, Tứ nương từng tâm sự rằng nàng có chút nhớ cuộc sống ở Đông Thành, phần nhiều là vì lũ mèo.

Ngày trước khi phu quân của nàng qua đời trong một cơn bão ngoài khơi, tâm trạng của nàng lúc đó rất suy sụp, tựa như cả thế giới trước mắt đã sụp đổ vậy. May mắn khi đó nhờ có lũ mèo hoang phá đám mà nàng phân tâm đi nhiều. Qua thời gian, nàng từ đuổi đánh mà chuyển sang yêu thích chúng, tâm trạng của nàng cũng được cải thiện đáng kể.

Cuộc sống tại Bắc Thành tuy sung túc, đầy đủ nhưng mèo lại rất hiếm, Đông Thành nhiều cá nên phần lớn mèo đã tập trung tại đó hết rồi. Nơi này giờ đây chỉ còn chó mà thôi.

Vậy nên sự xuất hiện của tiểu Hoàng liền khiến nàng vui vẻ hơn rất nhiều.

Tứ nương vui, Khương Hy cũng vui.

Nhân sinh tận hưởng những niềm vui nhỏ như thế này quả là chuyện thường ngày.

Chỉ tiếc rằng những ‘chuyện thường ngày’ này tại tu chân giới lại rất hiếm hoi.

Hiếm đến không thể nào có được.