Huyền Linh Ký

Chương 437: Dốc sức.




Chương 437: Dốc sức.

Cheng!!!

Hà Tuyết Nguyệt thu kiếm ngang tay, thân kiếm khẽ rung động một cái. Mặc dù thanh kiếm này được ngưng tụ từ chân nguyên hệ băng của nàng nhưng nó lại có độ linh hoạt nhất định, không khác gì một thanh kiếm từ kim loại cả.

Đối diện với Hà Tuyết Nguyệt là Tà Hỏa Lão Nhân, giờ này thân thể của lão đã bị đóng băng không sai biệt lắm, hàng chục vết thương bị băng phong phủ kín, giống như từng con rết mọc ra từ trong cơ thể, nối liền xương khớp, phủ đầy vết thương. Bên ngoài còn phủ thêm một tầng băng đá, hoàn toàn bao trùm cơ thể.

Thân thể của Tà Hỏa Lão Nhân có thể nói rách nát không chịu nổi, tàn phá thành hàng chục miếng, miễn cưỡng bị băng đá gắn xếp vào với nhau. Nhưng Tà Hỏa Lão Nhân lại đang cười, nở một nụ cười vô cùng vặn vẹo.

Hà Tuyết Nguyệt có cảm giác không ổn, nhưng nhất thời không biết không ổn đến từ đâu, chỉ có thể cẩn trọng xem xét, đồng thời đánh lên vài tầng băng đá giam giữ lấy Tà Hỏa Lão Nhân.

Tà Hỏa Lão Nhân cũng mặc kệ cho Hà Tuyết Nguyệt băng phong mình, ánh mắt kích động nhìn về phía biển lửa hoàng kim trước mặt, nhìn về phía Trầm Mộng Thư.

Đột nhiên, trong cơ thể của Tà Hỏa Lão Nhân bốc lên một ánh lửa màu đen, điên cuồng, tà ác, vặn vẹo. Ngọn lửa màu đên này giống như muốn cắn nuốt tất cả, ăn mòn tất cả, khí tức làm người vô cùng chán ghét. Ngọn lửa nhanh chóng bốc lên, thiêu rụi toàn bộ thân thể của Tà Hỏa Lão Nhân, đồng thời càng thiêu càng vượng, nhanh chóng ăn mòn toàn bộ lớp băng phong của Hà Tuyết Nguyệt tạo ra.

Huyền linh thuật: Hỗn Loạn Hỏa Ma.

Hắc hỏa thiêu đốt vô cùng nhanh chóng, một thoáng liền tránh thoát khỏi trói buộc của Hà Tuyết Nguyệt, lập tức hóa thành một mũi tên bắn đến tường băng, nhanh chóng ăn mòn bức tường này.

Hình thái này vô cùng kỹ dị, rõ ràng là một ngọn lửa nhưng ở trung tâm có thể thấy được khuôn mặt già nua của Tà Hỏa Lão Nhân mang theo ánh mắt kích động cùng nụ cười vặn vẹo.

Tốc độ ăn mòn tường băng của Tà Hỏa Lão Nhân vô cùng nhanh, giống như một khỏa thiên thạch lao trong không khí, không gì cản nổi, càng ngày càng cháy càng ngày càng nhanh.

Thần thông: Băng phong vạn lý.

Hà Tuyết Nguyệt vung kiếm, lấy mũi kiếm làm định hướng, một luồng băng phong quét qua, băng tuyết tràn ngập, băng đá như sơn. Lập tức cả một vùng băng đá nén chặt lấy Tà Hỏa Lão Nhân, đóng băng lão ta lại, muốn dùng nó để dập tắt ánh ngọn lửa màu đen quỷ dị kia.

Tuy nhiên, thần thông mặc dù có đẳng cấp cao hơn huyền linh thuật rất nhiều, trong giờ phút này lại mất linh. Không phải là không có tác dụng mà không thể áp chế được Tà Hỏa Lão Nhân.



Ngọn lửa màu đen kia bập bùng cũng không bị dập tắt, ngược lại chậm rãi ăn mòn băng phong do Hà Tuyết Nguyệt tạo thành, tốc độ rất chậm nhưng chinh xác là nó áp chế thần thông của Hà Tuyết Nguyệt.

Đây là một điều khó có thể tưởng tượng được nhưng nó lại đang xảy ra, rõ mồn một ở trước mắt, không tin không được. Không ai nghĩ đên Tà Hỏa Lão Nhân tỏ ra cường thế, sau đó một đường bị đánh, một đường bị áp chế, đến cuối cùng bộc lộ ra sức mạnh kinh khủng đến thế.

Quả thật là một lão hồ ly, tỏ ra mình hết sức kiêu ngạo, hết sức bá đạo nhưng năng lực không đủ, chỉ có bị áp chế. Đến cuối cùng lật ra con bài tẩy, phản áp chế lại tất cả mọi người, hướng đến thực hiện kế hoạch.

Thần thông: Phụng Vũ Nguyệt Lâm.

Hà Tuyết Nguyệt không có bất cứ chần chờ gì, lập tức chém xuống một kiếm, nguyệt ảnh xuyên qua tầng tầng không gian, trực tiếp xuyên qua lớp băng đánh vào cơ thể của Tà Hỏa Lão Nhân.

Uỳnh!!!

Không gian nổ tung, lần này không phải gợn sóng nữa mà không gian ở nơi này trực tiếp bị đục ra một lỗ thủng, không gian loạn lưu hiện ra trong mắt, giống như một cái lỗ đen sâu hoắm, lâu lâu lóe lên một chút vệt sáng, không gian chi lực tràn ra, tàn phá bừa bãi. Lỗ thủng giống như miệng một con quái vật khủng bố, hơi thở tàn phá hết thảy đồng thời hút hết mọi vật chất, nuốt xuống bụng để tiêu hóa.

Tà Hỏa Lão Nhân giống như sa vào vũng lầy, vùng vẫy để thoát ra nhưng cũng không ngừng bị kéo lui, sụt lún vào trong không gian loạn lưu.

Lẹt xẹt!!!

Tiếng lửa thiêu từ trong không gian loạn lưu truyền ra, giống như muốn đem không gian chi lực nấu luyện lại, đúc lại một vách tường không gian khác.

Hắc hỏa cuồn cuộn, điên cuồng thiêu đốt, không ngừng cất cao, không ngừng vặn vẹo lực lượng không gian. Không bao lâu sau, hắc hỏa đốt lên, bùng cháy vượt ra khỏi khu vực của vết rách không gian, sau đó nhanh chóng thoát ra ngoài, mặc cho Hà Tuyết Nguyệt tấn công mấy lần cũng không thể nào trấn áp được trạng thái kỳ dị này.

Rống!!!

Dương Thiên từ phía sau xuyên tới, vượt qua tường băng đi đến khu vực này, Phong Linh một cước đá trúng Tà Hỏa Lão Nhân vừa mới vươn ra từ khe nứt không gian. Không phải đánh trúng cơ thể của Tà Hỏa Lão Nhân mà là gom toàn bộ khu vực quanh lão lại rồi sút bay ngược ra ngoài. Lực lượng mặc dù cực mạnh nhưng cũng không tổn thương được lão quá nhiều, trong trạng thái này Tà Hỏa Lão Nhân đã triệt tiêu gần như tất cả tấn công vật lý, cho nên lực lượng mà lão gánh chịu bị hạn chế xuống đến mức thấp nhất, không tạo thành thương tổn cho lão được.

Tà Hỏa Lão Nhân bị đá bay ra ngoài, trực tiếp đáp xuống khu vực dung nham mà Xích Luyện kéo lên, nhấc lên một cột dung nham cao, sức nóng tỏa ra bốn phía.



Ào!!!

Cột dung nham bắn tung tóe, rơi trở về đại địa. Bỗng nhiên, mặt dung nham nóng đổ chợt biến đổi, ở trung tâm trôi nổi một mảng màu đen, nổi bật giống như lớp dầu nổi trên mặt biển.

Khoảng màu đan này nhanh chóng nở rộ, lan tràn ra bốn phía, đồng thời ở trung tâm nổi lên một khuôn mặt, chính là Tà Hỏa Lão Nhân.

Ngô Phàm.

Tốc độ lan tràn của khoảng màu đen này vô cùng nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã bao trùm phân nửa dòng dung nham trên mặt đất. Từ trong dòng dung nham, Tà Hoa Lão Nhân vẫn duy trì hình dạng hắc hỏa, chậm rãi vươn người đứng dậy, toàn bộ cơ thể cao hơn trăm mét, giống như một mảnh vải đen khổng lồ che đậy ánh sáng.

Tà Hỏa Lão Nhân hóa thân thành sóng triều, đổ thẳng về phía Trầm Mộng Thư, cũng không biết lão toan tính gì mà nhất quyết vào lúc này mới tấn công. Hơn nữa sau khi làm ô nhiễm một phần dòng dung nham, khí tức của Tà Hỏa Lão Nhân lại nâng cao thêm một bậc, vô hạn đến gần Vương giả chi vị, có thể đã vượt ra khỏi phạm vi đánh giá là chuẩn vương cũng không biết chừng.

Mà ngoại trừ Dương Thiên ra, toàn bộ những người ở đây đều không thể dùng chuẩn vương để cân nhắc về sức mạnh nữa rồi, ngoại trừ thua kém một chút thủ đoạn thì so về mặt lực lượng có lẽ có thể cùng vương giả tranh đua một trận. Đương nhiên chỉ là lực lượng thuần túy mà thôi, so về thủ đoạn thì ắt phải bại không thể nghi ngờ.

Rống!!!

Huyền linh phong linh tức giận, đầu lớn trợn trừng hai mắt, mở miệng rống lớn. Từ sâu trong hàm răng nhọn hoắt lập tức toát lên một luồng sáng, chiếu rọi thẳng tắp về phía trước.

Thần thông: Long Ngâm.

Qua thời gian lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể dùng một lần thần thông nữa. Dương Thiên sẽ không keo kiệt, điều khiển phong linh nhắm thẳng Tà Hỏa Lão Nhân, trực tiếp vẽ ra một đường ngang, đục ra một cái lỗ kéo dài trên cơ thể của hắc hỏa bập bùng kia.

Thần Thông: Vĩnh Hằng Băng Giới.

Hà Tuyết Nguyệt cũng không giữ sức, toàn lực thi triển thần thông của mình. Chỉ thấy ánh mắt của nàng đột nhiên chuyển sang màu băng lam, sau đó đổi về màu xám trắng, trời đất cũng giống như vậy, tất cả đều hóa thành một màu xáu trắng, lạnh lẽo, u ám, yên lặng, chết chóc.

Theo cái ánh mắt của Hà Tuyết Nguyệt lóe lên, hắc hỏa cũng theo đó mà cứng đờ, động tác đình chỉ. Khuôn mặt của Tà Hỏa Lão Nhân chợt toát ra sợ hãi, nụ cười tắt ngóm không còn thể hiện ra ngoài nữa.



Một thân hắc hỏa đầy trời, chia đôi dòng dung nham lúc này bất chợt phân tách, hóa thành từng bông tuyết xám trắng, chậm rãi tán loạn ra ngoài không gian. Tốc độ phân tách của những bông tuyểt này rất nhanh, càng ngày càng nhanh, hắc hỏa cũng tiêu tán bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được.

Dương Thiên hết sức kinh ngạc, một màn này hắn đã được thấy tận mắt nhưng lần này lại chứng kiến vẫn không khiến cho hắn bớt rung động. Thủ đoạn này quá mức quỷ dị, vừa nhìn một cái liền khiến người ta hóa thành từng hạt tuyết, tán loạn đầy trời, chết đi một cách vô thanh vô thức, gần như không thể phản kháng.

Khuôn mặt của Tà Hỏa Lão Nhân cứng ngắc, không phát ra bất cứ âm thanh gì, cứ yên lặng chờ đợi tan rã. Hà Tuyết Nguyệt thở dốc mấy hơi, ánh mắt của nàng từ từ trở lại bình thường, trạng thái của nàng giống như vận dụng toàn bộ sức lực về sau trở nên kiệt sức vật, trông tương đối mệt mỏi nhưng cũng không đến độ ngất đi giống như lần trước.

“Không đúng!”

Hà Tuyết Nguyệt hơi gằn tiếng, ánh mắt nhìn về phía sau lưng. Cách nàng hơn một dặm, một đốm lửa cỡ bàn tay, đen kịt chậm rãi bốc lên, trôi nổi giữa biển lửa vàng óng.

Tà Hỏa Lão Nhân còn chưa chết, quả thật giống như là con gián vậy, đánh đến cơ thể chia năm xẻ bảy cũng vẫn còn sống. Dương Thiên phản ứng hơi chậm một chút, đến tận khi Hà Tuyết Nguyệt xoay người hắn mới nhận thấy được Tà Hỏa Lão Nhân. Hà Tuyết Nguyệt hơi cau mày lại, sắc mặt lạnh lẽo chậm rãi hạ xuống bên cạnh Dương Thiên, không biết suy tính cái gì.

Tà Hỏa Lão Nhân hiện ra giữa biển lửa vàng óng, bật cười vui sướng, cười đến điên dại lan tỏa toàn bộ không gian bên trong Trầm Hương Cốc.

“Hahahahaha, tân sinh!”

...

p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.

Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.

Cùng tham gia thảo luận thêm về bộ truyện tại https://www.facebook.com/groups/huyenlinhky