Chương 432: Không hoàn chỉnh
Đông qua xuân đến, cả nhà ba người quây quần bên nhau nói cười vui vẻ. Cha dẫn nàng đi săn, mẹ dạy nàng luyện chữ, Trầm Mộng Thư đều chăm chú học tập, không hề lười biếng chút nào.
Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, mười năm như một ngày, ngoại trừ ngày đông có tuyết ngày hè có hoa thì gần như không có sự thay đổi. Thiếu nữ vẫn là thiếu nữ, nam trung niên vẫn là nam trung niên, đứa nhỏ vẫn là đứa nhỏ, giống như không bao giờ lớn lên.
Nhưng Trầm Mộng Thư chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán, cũng không có bất mãn gì. Trái lại nàng càng mong muốn vĩnh viễn bị vây ở một thời điểm giống như thế này, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Nàng tình nguyện đắm chìm trong hạnh phúc như vậy mà chết đi, suốt bốn trăm năm nàng luôn luôn huyễn tưởng ra sự việc như thế này, đến khi thật sự thực hiện được nguyện vọng của mình rồi thì nàng chấp nhận đắm chìm cũng là điều dễ hiểu.
Một này này, gió tuyết giống như bao ngày trước đó, Trầm Mộng Thư vóc người mũm mĩm, tóc tết hai bên, mặc váy đen chạm đến gót chân, đáng yêu chạy trên nền tuyết trắng.
Mẹ nàng vẫn mang bộ dáng thiếu nữ đôi mươi, tóc dài suôn mượt nửa ngồi trên đất, tay trái vẫy gọi Trầm Mộng Thư. Thư Sách đi tới từ nơi xa, một tay cầm lấy áo choàng gió, tiến tới vị trí của hai mẹ con. Hình ảnh hơi chuyển, năm ngón tay mũm mĩm của Trầm Mộng Thư nắm lấy bút lông, chậm rãi viết từng chữ xuống giấy trắng.
Từ phía sau truyền đến một giọng nói tràn đầy nhu tình.
“Lực tay quá mạnh rồi, con hãy thả lỏng ra.”
Nếu như có người đã cùng trải qua hành trình này cùng Trầm Mộng Thư thì hẳn sẽ biết khi bị nhắc nhở như vậy, nét chữ của nàng sẽ thay đổi, trở nên thanh mảnh phiêu nhiên, nhấc tay nhẹ nhàng, tràn đầy ý vị thoải mái.
Nhưng lần này không phải như vậy, lực cánh tay của Trầm Mộng Thư không hề nhẹ đi, mỗi một nét đều vô cùng cứng cáp nặng nề. Cây bút giống như một ngọn núi, Trầm Mộng thư phải vận dụng toàn bộ sức lực mới có thể điều động, khó khăn viết từng nét một.
Cũng không quá lâu, chỉ từ khi giọng nói vang lên đến khi mẹ của Trầm Mộng Thư tới trước bàn, nhìn xem Trầm Mộng Thư luyện ra nét chữ thế nào. Trầm Mộng Thư run run ngẩng đầu lên, lúc này hai mắt nàng đã nhòa đi, đẫm lệ.
“Tiêu Nhi? Con sao vậy?”
Giọng nói của mẹ nàng run lên, lo lắng hỏi đồng thời không nhịn được ôm trầm lấy Trầm Mộng Thư, không ngừng an ủi, lo lắng vì mình bắt nàng luyện chữ mà khiến con gái khóc.
“Có chuyện gì vậy?”
Thư Sách cách một sân luyện kiếm lúc này nghe thấy tiếng nói liền thu kiếm chạy đến lo lắng quan tâm.
Răng rắc!
Trầm Mộng Thư hít sâu một hơi, hai mắt đỏ ngầu nhòa lệ nhìn về phía cha mẹ. Theo nàng nhìn lên, hình ảnh dần dần phá nát. Miệng của nàng thều thào không ra tiếng.
“Xin lỗi, con xin lỗi.”
Nói xong hình ảnh toàn bộ vỡ nát, Trầm Mộng Thư quay trở về hình dáng trưởng thành, không gian xung quanh một mảnh đen kịt không thấy đầu cuối. Từ dưới nền của không gian này vươn ra hàng nghìn cánh tay, bám riết lấy cơ thể của Trầm Mộng Thư, muốn đem nàng kéo vào trong lòng đất.
Cảm giác xé rách truyền đến, cơ thể giống như bị xé toạc thành hàng trăm mảnh, đồng thời những lời nói văng vẳng không ngừng truyền vào trong tai của Trầm Mộng Thư, không ngừng cộng hưởng, xoáy sâu vào trong linh hồn của nàng.
“Tiêu Nhi..”
“Con đừng đi...”
“Ở đây có mẹ rồi...”
“Con đừng sợ...”
“Yên tâm, có mẹ ở đây...”
“Đừng sợ, cha sẽ bảo vệ con...”
Đúng là Trầm Mộng Thư luyến tiếc cảm giác hạnh phúc mà bốn trăm năm nàng chưa được nếm trải, luyến tiếc khoảng thời gian ngắn ngủi trước kia, tưởng niệm không muốn dứt ra, hình thành một điểm gợn trong trí nhớ, hoặc có thể nói là “tâm ma” ở Yêu Thú Thời Đại.
Nhưng Trầm Mộng Thư đã quyết định thoát ra, phá toái huyễn cảnh mơ ước kia. Một khi nàng đã quyết định thoát ra thì làm sao có thể bị quấy nhiễu bằng những lời vô nghĩa của “tâm ma” được.
“Phá!”
Trầm Mộng Thư quát lên một tiếng, cơ thể tràn ra u hương, lan tỏa toàn bộ không gian hắc ám, hòa quyện cùng đêm tối. Những cách tay bám riết trên cơ thể của nàng giống như những mảng đất khô cằn, vỡ tan rồi rơi xuống nền đất.
Từ trên bầu trời đột nhiên tách ra một khe hẹp, từ trong khe nứt chợt bùng lên một luồng sáng mãnh liệt, phập phừng giống như lửa cháy. Dần dần, hai đốm lửa sáng bay ra khỏi khe sáng, tỏa ra hào quang rực rỡ, soi sáng không gian, nhuộm lên một màu xám trắng.
Hàng loạt bàn tay lại kéo dài, vươn lên không trung, muốn nuốt hai đốm lửa này, kéo xuống mặt đất. Trầm Mộng Thư đảo mắt qua nhứng cánh tay kia, nàng phát động sức mạnh. Không giống với khi sử dụng huyền linh thuật, hiện tại không phải là cơ thể chân thật cho nên nàng không thể câu thông với ấn ký huyền linh trong cơ thể mà chỉ còn cách khắc họa ấn ký một cách từ từ để đánh ra huyền linh thuật của mình.
Huyền linh thuật: Mộc thiểm.
Tốc độ thi triển huyền linh thuật của Trầm Mộng Thư không chậm, chỉ mất khoảng nửa giây mà thôi, so với việc thuấn phát cũng không khác gì lắm. Hàng nghìn gai nhọn bắn tới, xuyên thủng rừng tay, bắn những cánh tay gãy nát tan tành.
Đồng thời, từ cơ thể của Trầm Mộng Thư vươn ra hai sợi dây leo khổng lồ uốn éo như rắn vươn đến hai ánh lửa kia, muốn đem bọn nó nuốt xuống. Những cánh tay đen nhánh từ dưới lòng đất cũng không ngừng lại, không ngừng nhô ra những cánh tay, kéo cả dây leo lẫn hai đốm lửa xuống.
Huyền linh thuật: Phước lành chi quang.
Một làn sáng chiếu rọi từ bầu trời xuyên thẳng xuống, toàn bộ cánh tay đen nhánh bốc hơi trong chớp mắt. Trầm Mộng Thư phản ứng nhanh chóng, chớp mắt một cái tránh thoát những cánh tay bám riết, chấp nhận chịu đau đớn từ việc xé rách tan tành từ ý thức của mình để có thể đi đến hai đốm lửa này.
Nàng vươn ra hai tay, phân biệt nắm chặt vào cả hai cùng một lúc.
Phừng! Phừng!
Đồng thời hai ngọn lửa này giống như rơi vào bể xăng, lập tức cháy hừng hực, ngọc lửa cất cao bao trùm lấy toàn bộ cơ thể của Trầm Mộng Thư. Cả hai ngọn lửa cộng hưởng, hoàn quyện vào nhau, điên cuồng thiêu dốt thân thể của nàng, đồng thời từ trong ánh lửa xám trắng dần dần lộ ra ánh vàng nhạt sáng chói.
Ánh sáng càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói, phạm vi ảnh hưởng càng lúc càng mở rộng, dần dần thiêu đốt toàn bộ không gian, đẩy lùi đi bóng tối, đốt đến toàn bộ thế giới hắc ám vỡ nát.
“AAA!!!”
Trầm Mộng Thư không nhịn được, cổ họng phát ra tiếng thét đau đớn, còn tốt, toàn bộ tiếng của nàng cũng không có ai nghe thấy, nếu không Trầm Mộng Thư chắc chắn sẽ không ngần ngại mà diệt khẩu.
...
Phía bên ngoài, thời gian mới qua mấy giây kể từ khi thân thể của Lý Thế Toan tan thành tro bụi mà thôi. Mộc công công hô lớn.
“Nhanh ngăn nàng lại.”
Lúc này Mộc công công hết sức gấp gáp, hắn rất rõ ràng nếu như Trầm Mộng Thư độ kiếp thành công thì cơ hội của bọn hắn coi như hết, còn lâu mới lấy được cơ thể của nàng, trừ khi vương giả xuất thủ.
Huyền linh thuật: Vô Dương.
Mộc công công nhắm thẳng vào Dương Thiên, toàn bộ chân nguyên bùng nổ, một cỗ gợn sóng huyền diệu lan tràn ra ngoài, gợn sóng tập trung khóa chặt vị trí của Dương Thiên.
Ầm ầm!!!
Một bức tường băng nhanh chóng dựng thẳng lên quanh Dương Thiên, đồng thời Dương Thiên chìm dần vào trong Phong Linh. Cơn gợn sóng kia nhanh chóng va chạm với bức tường băng, tạo nên từng cơ rung chuyển. Tường băng giống như bị nén lại, chậm rãi co rút, quá trình đè nén ngược vào trong thế này lập tức khiến cho tường băng nát ra từng vết nứt, nhưng tuyệt nhiên không thể chia tách mà còn không ngừng dính chặt vào nhau.
Ầm!!!
Tường băng đổ nát, nhưng theo đó loại lực lượng huyền diệu mà Mộc công công điều động cũng tiêu tán không một dấu vết.
Uỳnh! Uỳnh!!!
Phong Linh dẫm mãnh mấy lần liền làm cho không gian đổ nát, tường băng lan tràn những vết nứt, quét ngang một khoảng hơn nghìn mét, bất cứ thứ gì trong khu vực này đều bị Phong Linh dẫm nghiền nhỏ, ngăn chặn bất cứ ai tiến lên.
Mộc công công không thể không lui lại, thân thể hơi bị hất ngược ra, có chút choáng váng.
Huyền linh thuật: Long Thương.
Huyền linh thuật: Ẩm Huyết.
Đột nhiên cơ thể của Mộc công công rung lên, thần hồn chấn động, một cảm giác nguy hiểm báo động ầm ầm khiến cho cơ thể của lão nổi cả da gà. Mộc công công cấp tốc dẫm mạnh một cái, dậm nhảy lên trên cao, muốn né tránh nguy hiểm từ chỗ không biết nhắm đến trái tim của lão.
Roẹt!!!
Một tiếng đâm thủng cùng xé rách truyền đến, một ngọn thương vàng óng đâm xuyên qua đám hắc khí, đẻ lại một vệt rách dài. Hắc khí vốn che phủ giống như một bộ áo choàng che kín cả tay chân của Mộc công công lúc này lại bị chia ra làm hai đường, đường xẻ này rơi vào vị trí tương đối xảo diệu, giống như biến một cái váy dài thành quần vậy, một vị trí khó mà nói nên lời.
Đổi lại là môt nam nhân khác thì toàn thân đã lạnh lẽo, đau đớn đến tuyệt vọng vì một vết thương chí mạng rồi, nhưng Mộc công công...vừa vặn vô hiệu, không hề bị thương một chút nào. Hắc khí nhanh chóng tràn vào, đan xen khôi phục lại bộ dáng như cũ. Kèm theo sự khôi phục của hắc khí là một tiếng rống giận của Mộc công công, sát ý dạt dào đặc quánh như hóa thành thực chất.
“Xích Luyện!”
...
p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.
Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.
Cùng tham gia thảo luận thêm về bộ truyện tại https://www.facebook.com/groups/huyenlinhky