Huyền Linh Ký

Chương 377: Man Chủ bá đạo (1)




“Lạc Minh Nguyệt, thắng!”

Trọng tài của Thanh Vân Tông tuyên bố, sau đó thôi động võ đài hồi phục lại như cũ. Cách này tiêu hao khác nhiều năng lượng cho nên các vòng trước không hề sử dụng đến, chỉ từ vòng tranh tài trực tiếp này mới triển lộ ra mà thôi.

Lạc Minh Nguyệt cùng Hoàng Bình Minh đấu pháp trông như rất nhanh thực tế lại kéo dài đến gần nửa ngày, mặt trời cũng có dấu hiệu ngả về chiều. Hoàng Bình Minh bị thương khá nặng, bị người của Hổ Huyền Lĩnh tiếp đi, từ trong ánh mắt của đám người này có thể nhận ra được lửa giận ngút trời.

Dù sao Lạc Minh Nguyệt ra tay cũng rất nặng, Hoàng Bình Minh chỉ còn thoi thóp một hơi, thảm trạng để người ta không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng Hổ Huyền Lĩnh cũng không thể gây náo loạn, Lạc Minh Nguyệt cũng không làm sai quy tắc thi đấu, Cửu Tiên Sơn dù yếu cũng không sợ Hổ Huyền Lĩnh, cho nên ngoài việc đe dọa bằng miệng thì cũng chẳng dám làm gì, ít nhất là trong đại hội võ lâm này.

Vì Hổ Huyền Lĩnh đã bị loại hết rồi.

Trận đấu tiếp theo là Man Chủ đụng độ với Trần Tuyển của Thư Kiếm Trang.

Không để mọi người thất vọng, Trần Tuyển cũng không nhận thua như những người khác mà rất tự tin lên đài, không ngại chiến một trận. Cho dù kết quả khó đổi thì cũng không sợ hãi. Người ta vẫn thường nói làm chưa chắc sẽ thành công nhưng không làm thì chắc chắn không thể thành công.

Ngại gì mà không đánh một trận.

Đương nhiên, có dũng khí lên đài thì cũng phải sẵn lòng gánh chịu hậu quả do lựa chọn của mình. Đừng bao giờ mong rằng Man Chủ sẽ nhẹ tay, cho dù ai đối đầu với lão thì lão cũng sẽ không nương tay đâu.

Uỳnh!!!

Giống như lưu tinh hạ lạc, Man Chủ xé toạc mây trời, không biết từ độ cao bao nhiêu giáng thẳng xuống võ đài. Dưới bàn chân của lão, toàn bộ võ đài lập tức băng liệt thành mấy trăm mảnh lớn nhỏ.

Dáng vóc to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, khí thế bá đạo khiến cho mọi sinh vật e dè khiếp sợ.

Trên vai vác lấy một cái chùy răng sói đen nhánh, làm người cảm thấy trầm nặng khó thở.

Trần Tuyển thân hình thẳng tắp, đại kiếm gánh trên lưng, ánh mắt nhìn thẳng man chủ, khí thế sắc bén đối chọi gay gắt. Mặc dù chỉ là huyền phủ cản tứ trọng nhưng Trần Tuyển không yếu, thậm chí không kém hơn một huyền phủ cảnh ngũ trọng chút nào.

Dù sao cũng là thiên kiêu một thời cơ mà.

Ở Thư Kiếm Trang ngoại trừ tông chủ ra thì còn có ba trường phái kiếm chủ khác đồng quản lý. Bao gồm Trọng Kiếm, Khoái Kiếm và Song Kiếm.

Trong đó Trần Tuyển chính là Trọng Kiếm Kiếm Chủ đời này của Thư Kiếm Trang. Một người có thể vượt qua hàng nghìn thiên tài cùng thế hệ khác để có thể chấp chưởng chức vị Kiếm Chủ thì cũng đủ hiểu năng lực của Trần Tuyển rồi.

Hơn nữa, Thư Kiếm Trang truyền thừa hàng vạn năm, nội tình rất dày, đường đường Kiếm Chủ một mạch làm sao có thể dùng lẽ thường để đánh giá được.

Sở dĩ nói Trần Tuyển không yếu hơn huyền phủ cảnh ngũ trọng thông thường chính là nhờ nội tình này đấy. Thanh kiếm trong tay của Trần Tuyển không phải là phàm vật đâu.

Đây chính là huyền binh được truyền thừa từ khi Thư Kiếm Trang khai tông lập phái. Tổng cộng có năm thanh bảo kiếm được truyền thừa xuống, sau tháng ngày dài tích lũy, tất cả đều trở thành chuẩn vương binh.

Thư Kiếm Trang cũng là môn phái có nhiều chuẩn vương binh nhất, các môn phái khác nhìn thôi cũng thấy đỏ mắt rồi, đáng tiếc là không có biện pháp nào cả. Muốn cướp kiếm không phải chỉ nói mồm là được.

Nhưng gần ba trăm năm trước, Vạn Thắng Vương phất cờ lập quốc từng đến Thư Kiếm Trang “mượn kiếm” cuối cùng trong sự không cam lòng của Thư Kiếm Trang mà mang đi thanh kiếm cường đại nhất.

Thiên Tử Kiếm.

Nghe nói thanh Thiên Tử Kiếm này là Thư Kiếm Trang phỏng chế theo Thuận Thiên Kiếm của Long Quân mà đúc thành, mượn lấy một tia long uy cùng thiên uy, vừa ra đời đã đạt đến Chuẩn Vương Binh, sau mấy vạn năm uẩn dưỡng tuy chưa thành Vương Binh nhưng cũng tiếp cận một cách vô hạn rồi, chỉ còn thiếu mỗi độ binh kiếp nữa thôi là có thể trở thành một thanh vương binh rồi.

Nhưng ba trăm năm qua đi, đất nước thái bình hơn bảy mươi năm lại một lần nữa chiến loạn cũng chưa thấy hoàng thất có ý định “trả” lại Thiên Tử Kiếm, có lẽ Thư Kiếm Trang cũng đã bỏ ý định “đòi” lại thanh kiếm này luôn rồi.

Cho nên Thư Kiếm Trang “chỉ còn” bốn thanh chuẩn vương binh mà thôi, một thanh trong đó chính là thanh kiếm mà Trần Tuyển đang nắm giữ đây.

Sơn Nhạc Trọng Kiếm.

Lưỡi kiếm minh khắc ra hình dáng sơn nhạc chọc trời, nặng nề sắc bén, vừa nhìn qua đã có thể nhận ra được là một thanh kiếm tốt.

Trần Tuyển nắm chắc đại kiếm, đầu gối hơi trùng xuống, chuẩn bị phát lực, ánh mắt nhìn chằm chằm Man Chủ. Không có câu nói dài dòng nào, trọng tài hô một tiếng bắt đầu thì thân hình của Trần Tuyể đã lao vút qua, đại kiếm bổ xuống thẳng tắp.

Man Chủ khuôn mặt không chút thay đổi, chùy trên tay vụt mạnh ra ngoài, vững vàng đập thẳng vào đại kiếm của Trần Tuyển.

Oanh!!!

Một chấn động kinh thiên đổ rạp ra bốn phía, sàn đấu dưới chân giống như thạch cao, hoàn toàn băng liệt, đại trận không đỡ nổi chấn động mà đổ nát tan tành. Từ trong một toàn lầu tháp, tông chủ Thanh Vân Tông Vân Trung Lâu chớp mắt lơ lửng giữa trời, Túy Vân Nhạn nho nhã treo cao, minh thanh một tiếng bao trùm toàn bộ bán đảo.

Thiên Địa Vô Vân.

Chấn động do cú va chạm của Man Chủ và Trần Tuyển giống như đột nhiên biến mất, không còn một giấu vết nào..

Trần Tuyển đối chọi một chùy của Man Chủ cảm thấy mình giống như bị cả toàn đại lục đâm thẳng vào người vậy, lực lượng mênh mông vững chắc không chút giao động nào nghiền ép hắn, đem hắn đánh bay ra hơn ba nghìn mét, hai tay tên rần giống như cơ bắp đã bị xé rách ra vậy.

“Thật mạnh!”

Trần Tuyển trong lòng ngưng trọng, không nghĩ đến chênh lệch giữa hắn và Man Chủ lại lớn như vậy. Trần Tuyển từng dựa vào Sơn Nhạc Trọng Kiếm đối chọi với huyền phủ cảnh ngũ trọng, xét về mặt lực lượng hắn cũng không có bị thua kém bao nhiêu cả. Không ngờ Man Chủ dễ dàng đánh bay hắn hơn ba nghìn mét mà Man Chủ cũng không lùi nửa bước, cao thấp thế nào lập tức liền được thể hiện rõ ràng.

Cứ như huyền phủ cảnh ngũ trọng kia không cùng đẳng cấp với Man Chủ vậy.

Lắc lắc đầu, Trần Tuyển xua tan chút ý nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu, tập trung vào trận chiến. Man Chủ không động, lão không có ý định tấn công mà không biết lấy từ đâu ra một hồ lô rượu đưa lên miệng làm một hớp dài.

“Coi thường ta sao?”

Trần Tuyển đen mặt lại, huyền linh hiện ra sau lưng.

Bối Sơn Kim Tượng.

Bạt Sơn!

Trẩn Tuyển đưa kiếm chém xuống, thiên địa tịch mịch. Một kiếm này không có tiếng nổi kinh thiên, không có huyền khí ngập trời, không có uy áp gì cả. Giống như tùy tiện vạch một kiếm trong không trung.

Man Chủ nắm lấy thanh chùy vụt mạnh ra ngoài, cơ bắp nổi lên từng khúc đồ sộ, hiển nhiên sử dụng lực lượng còn lớn hơn vừa rồi. Trên thân trùy quấn quanh lôi điện phát ra ánh sáng đỏ thẫm lao thẳng đến Trần Tuyển.

Oanh!!!

Giữa không trung lôi diện như va phải bức tường chắn, tán loạn thành nhiều mảnh nhỏ rồi bắn sang bốn phía. Bầu trời dưới một đòn này như muốn xẻ làm đôi, nước biển bị ép đến dâng cao sang bốn phía, tạo thành từng cơn sóng lên đến cả chục mét.

Lôi điện bị đánh tan nát nhưng kiếm chiêu của Trần Tuyển vẫn tiến lên không giản, không ngừng ép gần đến Man Chủ. Ma Chủ buông xuống hồ lô rượu, ánh mắt nhìn về đòn huyền linh thuật của Trần Tuyển, hừ lạnh một cái.

Thần Uy!!!

Một cỗ khí lãng từ trên người Man Chủ tràn ra ngoài, huyền khí khuyếch tán bốn phía, trong phạm vi mười dặm quanh Man Chủ không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, giống như bị người đè ép thẳng xuống mặt đất.

Bất cứ ai ở trong phạm vi này chỉ thấy tinh thần hoảng hốt, lâm vào sợ hãi tột độ, đến chân cũng không thể đứng vững được muốn quỳ rạp xuống đất, người hơi yếu một chút thậm chí bất tỉnh ngay tức khắc, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.

Người hơi mạnh một chút chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, đầu gối cũng không tự chủ hơi uốn cong xuống, giống như chuẩn bị quỳ lạy. Chỉ có cường giả có tinh thần ý niệm đạt đến cấp độ thứ ba trở lên mới có thể đứng vững, nhưng tinh thần cũng tê cứng, cơ thể cũng khó mà hoạt động thoải mái được.

Chỉ có huyền phủ cảnh tứ trọng trở lên mới có thể gánh vác được uy áp mà Man Chủ mang lại, tuy cảm thấy tinh thần có chút nặng cùng hoảng hốt nhưng ảnh hưởng không quá lớn. Nhưng chiêu này cũng đủ làm cho đám đại lão này nghiêm nghị, thậm chí có chút e dè khi nhìn Man Chủ.

Đòn tấn công của Trần Tuyển dưới uy áp này cũng không tiến thêm được bao xa liền triệt để tán loạn. Một cái hừ lạnh, dập tắt huyền linh thuật của đối thủ, thật sự bá đạo đến cùng cực.