Huyền Linh Ký

Chương 350: Lâm Gia Hủy Diệt (2)




Bạch Thạch Hầu hóa thành một đường sáng bám sát Hoàng Kim Long Nghĩ, toàn thân rực cháy lên ánh sáng thần thánh, hai tay giống như vũ bão không ngừng đấm ra mãnh quyền, mỗi quyền đều khiến cho chấn động lan mạnh, hố to trên mặt đất không ngừng nở rộng.

Hoàng Kim Long Nghĩ thân thể rắn chắc, vảy giáp giống như thành đồng vách sắt, mặc dù không ngừng rung lên nhưng không hề nhận lấy một tổn thương nặng nào, nhiều lắm chỉ là có chút cảm giác đau.

Chân linh thuật: Đại địa thủ hộ.

Một vòng sáng lóe lên trên cơ thể Hoàng Kim Long Nghĩ, vòng sáng giống như một quả bóng đột ngột được thổi lên từ trong cơ thể Hoàng Kim Long Nghĩ, hình thành một vòng bảo hộ thần thánh uy nghi, đồng thời sức căng còn làm cho Bạch Thạch Hầu bay ngược trở ra, từng quyền đánh vào màng chắn chỉ tạo nên rung động rất nhẹ.

Hoàng Kim Long Nghĩ thoát khỏi sự đè ép của Bạch Thạch Hầu liền xoay người tiến tới, bốn chân đột ngột đánh vào cùng một điểm, giống như đại pháo khai nòng, chớp mắt cùng đánh vào ngực của Bạch Thạch Hầu, đem nó xuyên thủng từ đằng trước ra đằng sau.

Bạch Thạch Hầu rống lên một tiếng đau đớn, hai mắt đỏ ngầu giận dữ. Thân thể không lùi mà tiến tới, nắm chặt lấy bốn chân của Hoàng Kim Long Nghĩ, siết chặt lại, không cho di động dù chỉ là một chút.

Lâm Chính Vương hơi giật mình nhưng lão chưa tìm ra cách để cho Hoàng Kim Long Nghĩ thoát khỏi sự khống chế thì từ trên mặt đất, hay nói đúng hơn là từ trong cái bóng của Hoàng Kim Long Nghĩ đột ngột nhô ra hai cánh tay lực lưỡng, mười đầu ngón tay nhọn hoắt như trường thương xuyên thẳng vào Hoàng Kim Long Nghĩ. Kẻ xuất hiện chẳng phải ai khác mà chính là Hắc Ảnh Hầu, khi Bạch Thạch Hầu dồn đánh Hoàng Kim Long Nghĩ thì nó đã âm thầm núp vào cái bóng của Bạch Thạch Hầu rồi di chuyển mai phục ở phía sau Hoàng Kim Long Nghĩ.

Đại Địa Thủ Hộ căng tràn thành một quả bong bóng lớn, Hắc Ảnh Hầu lại ở trong phạm vi “thủ hộ” này cho nên nó không gặp chút lực cản nào, đánh thẳng vào trên thân của Hoàng Kim Long Nghĩ.

Phốc! Phốc!!!

Hai cánh tay đâm xuyên qua lồng ngực Hoàng Kim Long Nghĩ, nó ngưra mặt lên trời thét dài, tiếng thét đau đớn khôn cùng. Hoàng Kim Long Nghĩ nhấc lên hai chân dưới của mình đá thẳng vào Hắc Ảnh Hầu.

Nhưng Hắc Ảnh Hầu lại giống như được cấu tạo từ một vũng nước, bàn chân của Hoàng Kim Long Nghĩ lướt qua cắt đứt đôi thân thể Hắc Ảnh Hầu nhưng thân thể của nó lại lập tức ghép nối vào một cách quỷ dị.

Hoàng Kim Long Nghĩ uốn éo cơ thể của mình, mong muốn đột phá được sự phong tỏa của Bạch Thạch Hầu, đáng tiếc Bạch Thạch Hầu dùng cả thân mình trở thành dây xích, khóa chặt Hoàng Kim Long Nghĩ lại không để cho nó nhúc nhích một chút nào

Mặc kệ đau đớn cũng không khoan nhượng một chút, hai mắt đỏ ngầu giống như điên dại544e4thân thể của nó lại lập tức ghép nối vào một cách quỷ dị.

Hoàng Kim Long Nghĩ uốn éo cơ thể của mình, mong muốn đột phá được sự phong tỏa của Bạch Thạch Hầu, đáng tiếc Bạch Thạch Hầu dùng cả thân mình trở thành dây xích, khóa chặt Hoàng Kim Long Nghĩ lại không để cho nó nhúc nhích một chút nào

Mặc kệ đau đớn cũng không khoan nhượng một chút, hai mắt đỏ ngầu giống như không có lý trí, chỉ còn lại cuồng bạo. Hắc Ảnh Hầu cũng không dám chần chờ hai tay của nó dồng thời phát lực, muốn đem Hoàng Kim Long Nghĩ xé toạc, không tốt là cơ thể của Hoàng Kim Long Nghĩ quá mức kiên cố, muốn xé nát nó không dễ dàng.

Trong khi Bạch Thạch Hầu khó mà giữ vững lâu dài trước bốn chân của Hoàng Kim Long Nghĩ cắm trên người.

Song Hầu ăn ý với nhau từng chút một vì bọn chúng vốn là một mà, chỉ thấy Bạch Thạch Hầu dồn toàn bộ thân mình, nắm chặt bốn chân của Hoàng Kim Long Nghĩ xoay vòng về bên phải, muốn đem nó vặn nát.

Đồng thời Hắc Ảnh Hầu cũng bắt chặt hai tay, đồng thời xoay ngược chiều lại, cả hai giống như vặn xoắn một khối thép, muốn đem Hoàng Kim Long Nghĩ xé nát từ giữa ra.

Hoàng Kim Long Nghĩ gầm thét, toàn bộ thân thể căng cứng lên, muốn chống lại sức vặn từ hai bên. Nhưng tất cả đều là huyền chân cảnh ngũ trọng, chênh lệch vốn không phải rất lớn, Hoàng Kim Long Nghĩ làm sao mà chống lại được song hầu. Cơ thể của nó bắt đầu vặn vẹo, có dấu hiệu bị xoắt lại một cách chậm rãi.

Uỳnh!!!

Hắc Ảnh Hầu đột nhiên chao đảo, thân thể nghiêng hẳn về sau, Hoàng Kim Hắc Long cũng nhân cơ hội đó tung một cước về phía Hắc Ảnh Hầu đem nó đánh lui ra mấy chục mét, tạm thời giản thoát cho bản thân.

Bạch Thạch Hầu cũng phản ứng cực nhanh, thân thể rút lui lại, nhưng hai tay vẫn kịp thời đánh thẳng vào trên mặt Hoàng Kim Long Nghĩ, đem toàn bộ thân thể của nó đánh vào mặt đất, tạo thành một cái hố có đường kinh hơn trăm mét.

Hoàng Kim Long Nghĩ nằm thẳng dưới hố lớn, cơ thể lồng ngực có hai cái hố lớn, cơ hồ muốn bị xé toạc, hai cánh tay đã bị vặn gãy không có lực tấn công, thê thảm vô cùng.

Bạch Thạch Hầu thì không khá hơn là mấy, lồng ngực bị xuyên thủng một cái hố lớn, huyền khí không ngừng chảy về mong muốn tu bổ nhưng tốc độ chậm chạp một cách khó khăn.

Hắc Thạch Hầu đã biến mất không thấy đâu cả. Dương Thiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Bạch Thạch Hầu, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía hố lớn. Nơi đó, Hoàng Kim Long Nghĩ chậm rãi động đậy, hai chân sau khó khăn chống lên thân thể, bốn chân trước thì chỉ còn một chân có thể động đậy được.

Nhưng ánh mắt của Dương Thiên không phải nhìn Hoàng kim Long Nghĩ mà nhìn về vai của nó, nơi đó Lâm Chính Vương đang đứng, trên vai còn gánh vác lấy một cây búa lớn, huyết khí cuồn cuộn chống đỡ cả cơ thể trở nên lực lưỡng vô cùng, khác hẳn với hình ảnh lão nhân gầy gò ốm yếu lúc trước.

Lão già này rất mạnh, thật sự rất mạnh.

So với huyền chân cảnh ngũ trọng khác thì lão còn mạnh hơn một chút, gần như đã đạt đến trình độ đỉnh cao nhất, chỉ thiếu một chút là có thể vào nửa bước huyền phủ, tính ra chỉ thua kém Bàn Viêm lão tổ một chút xíu.

Hoàng Kim Long Nghĩ gần như áp đảo Song Đầu Bạch Thạch Hầu, nếu không lấy thương đổi thương thì Dương Thiên còn yếu thế hơn này nhiều. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Lâm Chính Vương cũng vô cùng nghiêm nghị, theo lão đánh giá thì tên tinh chủ đeo mặt nạ này vô cùng trẻ tuổi thế mà có thể ép lão đến trình độ này, không thua kém lão bao nhiêu, làm một đối thủ xứng tầm mà lão rất lâu chưa từng gặp. Thủ đoạn cũng quỷ dị để lão đau đầu không thôi, có điều...song phương đánh đến mức này thì khó có thể lui một bước nữa rồi, nhìn Lâm gia bị tàn phá đến thế này thì Lâm Chính Vương cũng sẽ không bao giờ chịu lui đâu.

“Năng lực của ngươi không tệ, nhưng ngươi muốn hủy Lâm gia ta thì còn non lắm.”

Lâm Chính Vương hừ lạnh, ngạo khí bùng nổ ra bốn phía, giống như một vị vương giả quân lâm thiên hạ, khác xa với bộ dạng lười biếng nằm thưởng trà hàng ngày. Trên thân của Hoàng Kim Long Nghĩ ánh lên kim quang chói lọi, mạc dù toàn thân không một chỗ tốt nhưng vẫn còn có lực tái chiến, khí thế kéo cao đến đỉnh phong.

Dương Thiên ngưng lại, Hắc Ảnh Hầu hiện ra ở bên cạnh, Song hầu cùng nhau cộng hưởng tạo ra một khí tức khủng bố bao phủ toàn bộ Lâm gia. Cỗ khí tức này cùng Hoàng Kim Long Nghĩ đối chọi gay gắt, dần dần có xu thế vượt lên Hoàng Kim Long Nghĩ, mặc dù cảnh giới của Dương Thiên có vẻ thấp hơn nhưng Hoàng Kim Long Nghĩ cũng chỉ là huyền linh cấp ba giống như Song Đầu Bạch Hầu mà thôi, khí thế bị áp chế cũng không phải là điều gì khó hiểu.

Chân linh thuật: Long Hống.

Hoàng Kim Long Nghĩ tích tụ năng lượng rồi gầm bắn ra ngoài, đò này có thời gian phát động chậm hơn vừa rồi một chút khoảng đồng thời uy lực cũng kém hơn một chút, có điều cũng không thể khinh thường.

Bạch Thạch Hầu cùng Hắc Ảnh Hầu tách nhau ra né tránh, mỗi con một ngả tránh khỏi Long Hống đồng thời rút ngắn khoảng cách tiến công đến Hoàng Kim Long Nghĩ.

Lâm Chính Vương thì giống như có thể thuấn di, chớp mắt một cái đã đi đến vị trí của Dương Thiên, búa lớn trên tay không chút lưu thủ mà đập xuống.

Dương Thiên phản ứng cực nhanh, huyền giả ở huyền chân cảnh không có sự chênh lệch nhau quá nhiều, chỉ khác biệt ở mức độ sử dụng chân khí cho nên Dương Thiên hoàn toàn không bị lép vế, thậm chí do thể chất bản thân mạnh mẽ nên còn chiếm được một chút thượng phong.

Dương Thiên đạp mạnh vào trong không khí, vang lên tiếng đùng đoàng như sấm rền, thân thể ở trong không trung đổi hướng một cách thẳng tắp, đoản kiếm cách không mà chém ra mấy đường.

Lâm Chính Vương lấy đầu búa làm đối trọng, hai tay nắm chặt cán búa mà xoay người tránh khỏi mấy đường kiếm của Dương Thiên, chân khí bùng nổ nhấc búa đuổi theo, mỗi một lần xuất búa lại đập ra trên mặt đất một cái hố lớn.

Cái búa này có uy lực cực kỳ bất phàm, trọng lượng của nó cũng phải lên đến mấy vạn cân nhưng Lâm Chính Vương lại giống như không bị hạn chế, cử trọng nhược khinh, tốc độ vung búa vừa nhanh vừa hiểm.

Choang!!!

Dương Thiên đón đỡ một đòn, chỉ thấy cơ thể giống như rung lên, cỗ sức mạnh cực lớn không thể kháng cự mà bay ngược trở lại. Ở trên lực lượng thì Lâm Chính Vương chiếm hẳn thượng phong, Dương Thiên mặc dù không thua kém bao nhiêu nhưng sẽ không ngu ngốc mà đâm đầu vào đối chọi sở trường với đối phương đâu.

Hắn rút lui là ngoài hơn năm trắm mét, đoản kiếm trên tay biến đổi thoáng một cái căng ra hai bên, hình thành một trường cung lớn. Động tác của Dương Thiên thuần thục vô cùng, vừa bay ngược vừa cài tên giương cung.

Cánh tay siết chặt, tinh khí thần tập trung tại một điểm, ánh mắt của Dương Thiên khóa chặt lại vị trí của cổ họng của Lâm Chính Vương.

Ngón tay buông lỏng, dây cung phát ra một tiếng thanh minh giống như tiếng đàn, mũi tên phá không lao vút đi, vượt qua cả tốc độ âm thanh.