Huyền Linh Ký

Chương 348: Lâm Chính Vương




Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông. Mỗi người đều là sát thủ lành nghề cho nên không hề thiếu chút ít kiên nhẫn này, chờ đợi thời gian trôi qua một cách chậm rãi cũng không làm khó được họ.

Nửa giờ sau, Hoàng Khắc cùng ba vị thống lĩnh đi đến Bàn gia, cầu kiến lão tổ Bàn Viêm. Không rõ hai bên thảo luận vấn đề gì nhưng đại trận của Bàn gia đột nhiên chấn động, rung chuyển kịch liệt.

Một cỗ khí tức nóng rực phóng lên trên trời cao, tỏa ra bốn phía càn quét qua mấy toàn tháp cao, từng vết cắt chém mờ nhạt bốc lên khói trắng rồi nhanh chóng dẫn ra một hồi hỏa hoạn.

Không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà Hoàng Khắc cùng Bàn Viêm suýt nữa động thủ, khí thế kinh người bao phủ gần nửa toàn thành.

Dương Thiên khẽ nâng lên ánh mắt nhìn về phía Lâm phủ.

“Bắt đầu.”

Nói xong thân hình của hắn tan biến vào trong thiên địa, không biết đã đi nơi nào. Tinh Võng trong phạm vi Nam An thành đột nhiên không thể sử dụng, toàn bộ không thể liên lạc với nhau, giống như đột nhiên mất đi thần diệu.

Lâm Chính Vương đang ung dung thưởng trà đột nhiên cảm thấy khí thế của Hoàng Khắc, ánh mắt ngưng lại nhìn về không trung. Lão đang định ra lệnh cho Tinh Võng nhưng toàn bộ tín hiệu thả ra giống như đá chìm biển lớn, không có bất cứ phản ứng gì.

Lâm Chính Vương ngưng trọng, tính liên hệ thủ hạ của mình. Lão đoán tên tinh chủ kia đã đàm phán với Hoàng Khắc rồi cho nên mới dẫn ra động tĩnh như vậy. Nhưng Lâm Chính Vương cũng sẽ không lo Hoàng Khắc ra tay với mình, mọi sự tồn tại trong thành trì đều có lý do của nó, thân làm thành chủ thì Hoàng Khắc không dễ để cho địa bàn của mình náo loạn đâu.

“AAA!!!”

Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến cho con ngươi của Lâm Chính Vương co rụt lại. Tiếng kêu vừa rồi ở ngay ngoại viện của lão, mà lão cũng tương đối quen thuộc, bởi vì đây là một trong hai khách khanh của gia tộc.

Huyền chân cảnh nhất trọng, Vị Mao.

Tên này là một con ma men chính hiệu cùng với việc tương đối phách lối cho nên Lâm Chính Vương mới có ấn tượng với giọng nói của hắn, nhưng nghe tình thế có vẻ không ổn rồi.

Lâm Chính Vương liền muốn lao tới, xem xem kẻ tập kích là ai nhưng đột nhiên trong lòng của lão rấy lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Không dám chần chờ, Lâm Chính Vương xoay người, lập tức lách người qua một bên.

Ầm!!!

Mặt đất ngay chỗ lão vừa đứng đột ngột nổ tung, một cái hố to thình lình xuất hiện. Đồng thời toàn bộ đại trận của gia tộc cũng được kích phát lên, hình thành một vòng bảo hộ bao phủ toàn bộ Lâm gia. Có điều...đại trận chằng chịt vết nứt, đứng ở biên giới bị phá hủy đã không xa.

“Kẻ nào?”

Lâm Chính Vương quát lạnh, ánh mắt sắc bèn đề phòng bốn phía. Mặc dù trông giống như một lão nhân gần đất xa trời, toàn thân râu tóc bạc trắng nhưng khí thế sắc, khí huyết phương cương, chẳng thua kém gì một tráng niên cả.

Quân thân Lâm Chính Vương toát lên một cỗ huyền khí bạo động kinh người, mặt đất giống như bị đảo ngược, từng khối đất “rơi” ngược vào bầu trời. Một con huyền linh oai vũ hùng vệ hiện ra, nhe nanh giương vuốt về phía trước.

“Cha? Ngươi không sao chứ?”

Bên ngoài biệt viện, Lâm Khuyết đứng trên vai huyền linh tức tốc chạy tới. Hai mắt của Lâm Khuyết đỏ ngầu, khí thể tuôn trào như núi lửa, tàn phá bừa bãi cảnh vật nhưng vẫn không dám không lễ phép với Lâm Chính Vương.

Một cỗ khí tức khác cũng nhanh chóng lao tới, trên thân thể còn loang lổ không ít máu tươi, áo bào vỡ nát lộ ra cơ bắp cường tráng, đúng là vị khách khanh còn lại của Lâm gia.

“Gia chủ!”

Người này thất tha thất thểu hô lên, ánh trong ánh mắt lóe lên sự hoảng loạn. Đột nhiên hắc quang lóe lên, hắc khí giống như rắn độc bao trùm lấy thân thể người này, giống như một con rắt quấn chặt con mồi.

Một tia sát lóe qua, trong ánh mắt hoảng sợ của hai người họ Lâm, đầu lâu của người này phóng lên trời cao, máu tươi phun cao ba mét, mùi máu tanh nồng nóng hổi lan tỏa khắp mặt đất.

Huyền chân cảnh nhất trọng, tử vong.

Vừa mới mở màn đã đến cao trào, hai vị khách khanh của Lâm gia đã tử vong, chiến cuộc hoàn toàn nghiêng về sự đồ sát của một phía. Nhưng với việc kết liễu khách khanh vừa rồi, tung tích của Dương Thiên cũng bại lộ trong mắt của hai người.

Mặc dù Tuyệt Khí Phối rất thần kỳ nhưng chỉ cần tác động quá mạnh đến xung quanh thì sẽ bị phát hiện thôi, dù sao đây là một chiến pháp liễm tức khiến cho bản thân trở nên mờ nhạt chứ không phải tàng hình một cách thật sự, bị người bắt lại tín hiệu thì rất khó để ẩn mình một cách nữa.

Dương Thiên quyết định ra tay thì sẽ không e ngại việc mình bị bại lộ, hắn thong dong rơi xuống mặt đất, áo choàng tung bay tiêu diêu tự tại, quanh thân không nhiễm chút máu tanh nào, giống như trích tiên giữa hồng trần.

“Ngươi là ai?”

Lâm Quyết lập tức nắm chặt vũ khí nhìn chằm chằm Dương Thiên. Cảm giác tồn tại của Dương Thiên cực kỳ thấp, mông lung giống như một bóng ma, điều này làm cho Lâm Quyết không dám lơ là chút nào.

Dương Thiên không đoái hoài đến Lâm Quyết, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Chính Vương, huyền linh vừa vặn ngưng tụ ra ngoài, hình thành cự viên cao đến hơn ba mươi mét.

“Lâm Chính Vương, ngươi biết tội của mình sao?”

Lâm Chính Vương nghe vậy khuôn mặt ngưng trọng đột nhiên bật cười lên, tiếng cười vang vọng toàn bộ không gian. Trông lão giống như giận quá mà cười, nhưng thực tế lão đang báo động cho thủ hạ của mình tập hợp.

Đáng tiếc không gian yên ổn đến lạ, qua hồi lâu mà các thủ hạ xung quanh lão cũng không thấy ai xuất hiện cả, điều này không khỏi làm cho nội tâm của lão trầm xuống, có điều ngoài mặt vẫn không đổi sắc mà nói rằng.

“Ta không nghĩ đến các ngươi sẽ hành động nhanh đến vậy đấy, thật sự là chiếu cố lão già ta mà.”

Dương Thiên như cười mà không phải cười, ẩn đi dưới lớp mặt nạ cũng là sắc mặt không đổi lạnh giọng nói.

“Chống đối Tinh Chủ, coi thường Tinh Võng. Sử dụng Tinh Võng để mưu lợi cho bản thân đồng thời tự hành nghiên cứu hệ thống liên lạc. Ngươi đáng tội chết!”

Lâm Chính Vương mi mắt khẽ vẩy, lão có thể cảm ứng được chấn động phía xa, có vẻ như thủ hạ của lão đã bị ai chặn lại rồi. Có điều lão cũng không hoảng, nhìn trận thế thì không có Huyền Phủ Cảnh, xem ra là lão đánh giá không sai về Tinh Võng cho nên lão nói.

“Thôi đi, chỉ là một thế lực nhị lưu mà thôi cũng dám nói ngông cuồng như vậy, không sợ gió thổi đau đầu lưỡi sao?”

Tinh Chủ cũng không đến huyền phủ cảnh thì cũng không phải là thế lực quá lớn gì, Lâm Chính Vương lại càng chắc chắn hơn. Xét trên phương diện chiến lực thì Lâm Chính Vương cho rằng gia tộc hắn cũng không yếu hơn Tinh Võng cho nên mới kiêu căng như thế.

Chưa kể đến lão cũng có tính toán của mình, mong muốn dẫn ra Tinh Chủ để hốt gọn trong một mẻ, từ đó tiếp quản hệ thống tình báo này. Một cục thịt béo lơ lửng trước mắt thì sao lão có thể bỏ qua được.

Mà Lâm Chính Vương cũng có tư cách kiêu ngạo thật, Lâm gia ẩn tàng rất sâu. Mặc dù Huyết Nhật đánh bất ngờ, tiêu diệt hai vị khách khanh nhưng huyền chân cảnh cũng không phải chỉ còn Lâm Quyết và Lâm Chính Vương. Chiến đấu bạo phát ở phía xa kia rõ ràng chia làm ba chiến trận, tức là còn đến ba tên huyền chân cảnh nữa.

Như thế tính tổng cộng Lâm gia có đến...bảy vị huyền chân cảnh. Một thế lực khổng lồ so được với cả Bàn gia hay Triệu gia rồi ý chứ. Thế mà bao năm nay vẫn cứ yên vị làm một gia tộc bậc trung thì đủ hiểu mưu đồ rồi.

Nếu không phải Lâm Chính Vương thăm dò suốt cả năm trời và đã bắt đầu “ăn mòn” Tinh Võng thì có khi lão còn tiếp tục ẩn nhẫn nhiều nữa. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Dương Thiên không thích dài dòng gì, ý niệm vừa động thì Song Đầu Bạch Thạch Hầu hóa thành một đường sáng lao thẳng tới Lâm Chính Vương. Lâm Quyết hừ lạnh một tiếng.

“Đừng hòng.”

Huyền linh của Lâm Quyết là Hồng Nguyên Ngọc Hạc, chao lượn trên bầu trời, từ trong tiếng thét dài bắn ra mấy chục mũi tên nước. Dòng nước xoáy với tốc độ cao hình thành một tia nước chỉ lớn bằng cánh tay nhưng sức xuyên thấu cực kỳ khủng khiếp.

Chân linh thuật: Đột Thủy Tiễn.

Mũi tên lao vút qua không trung, lấy tốc độ gấp hai lần âm thanh muốn đem Song Đầu Bạch Thạch Hầu bắn thành cái sàng. Nhưng Dương Thiên cũng không đem Lâm Quyết để ở trong lòng, thông qua trận chiến với Trầm Chấn Y hắn đã biết sức mạnh của mình nằm ở đâu rồi.

Chỉ thấy Dương Thiên quát lạnh một tiếng.

“Cút!”

Song Đầu Bạch Thạch Hầu xòe ra bàn tay của mình, quạt ra phía trước mặt, hình thành một cái sóng xung kích giống như vũ bão, tạo ra một bức tường chặn lại những mũi tên đó, đồng thời lực lượng không ngừng ép sát đánh đến phía Lâm Quyết.

Lâm Quyết nhún bước chân, thân hình rút lui hơn trăm mét, tránh khỏi phạm vi sát thương của đòn vừa rồi, đột nhiên một tiếng nói giống như ma chú vang lên trong lòng của Lâm Quyết khiến cho hắn dựng đứng cả tóc gáy, thân thể lại muốn lui lại một lần nữa, nhưng một bàn chân giống như mũi thép đâm thẳng vào trong ổ bụng của hắn đồng thời kéo thành một vết thương dài dọc từ ổ bụng lên tận cằm.

“Đối thủ của ngươi là ta!”

Lâm Thương thoáng hiện một cái rồi thân hình lại biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Quyết, quỷ dị đến đáng sợ.