Huyền Linh Ký

Chương 339: Huyền linh phản phệ




Ầm!!!

Kình phong loạn thổi, khí lãng bùng nổ ra bốn phía, cương phong tàn phá tán loạn.

Đợi đến khi tất cả bình tĩnh trở lại chỉ thấy Dương Thiên bình tĩnh giơ nắm tay trước mặt mình, bàn tay nắm chặt bóp lấy một cánh tay phủ đầy lông trong lòng bàn tay của mình.

Chủ nhân của cảnh tay này ánh mắt hơi trừng lên kinh hãi, khuôn mặt thanh tú cũng có không ít lông bao phủ khiến cho nó lộ ra vẻ có chút hoang dã, hai tai bén nhọn dựng đứng giống như bị dọa đến kinh hãi, nhất thời không biết phải làm thế nào.

“Thú nhân?”

Dương Thiên nghi hoặc một tiếng, kẻ này vóc dáng giống hệt con người, chẳng qua bộ lông bao phủ phần lớn cơ thể, tứ chi chưa hoàn toàn giống với chi người, phía sau còn thấp thoáng thấy một cái đuôi lớn, đúng là điển hình của một thú nhân.

Nhưng mà Dương Thiên cảm thấy có gì đó không đúng, thú nhân cũng không phải là yêu thú, bọn họ tu luyện là huyền khí, cũng sử dụng huyền linh nhưng có chút bất đồng mà thôi. Kẻ này thì một thân yêu khí nồng nặc, hai mắt lại thanh minh tươi tỉnh không có bạo ngược cùng thị huyết.

Hơn nữa khuôn mặt của kẻ này Dương Thiên cảm thấy khá quen thuộc, cũng không biết đã gặp ở đâu rồi.

Thú nhân hoảng hốt qua đi muốn lui lại nhưng không thể rút được cánh tay ra ngoài, bị Dương Thiên nắm chặt đến bất động. Hắn ở trên không trung xoay chuyển một cái, hai chân nha đao chém thẳng vào Dương Thiên.

Nhưng Dương Thiên bàn tay khẽ động, lực lượng toàn thân bộc phát ra ngoài, lôi kéo lấy cánh tay của thú nhân kéo xuống mặt đất, cả người thú nhân cũng không thể tự chủ mà bị lôi kéo theo sau, thế công vừa mới khởi phát liền bị cắt đứt.

Cả người của thú nhân lao thẳng vào mặt đất, cánh tay bị khóa ngược về sau, một cỗ huyền khí khổng lồ bao trùm toàn thân, giống như một ngọn núi lớn đem thú nhân đè xuống một cách gắt gao không thể động đậy.

Nhìn Dương Thiên khống chế thú nhân một cách dễ dàng nhưng thực tế thú nhân cũng không phải là kẻ yếu đâu, lực lượng cùng tốc độ của hắn đều đạt đến cấp bậc huyền chân cảnh, chẳng qua là hắn đã chọn sai đối thủ mà thôi.

Thú nhân nằm trên mặt đất giãy giụa nhưng vô lực xoay chuyển, không thể thoát ra được huyền khí trấn áp của Dương Thiên, giận dữ mà quát.

“Ngươi rốt cục là ai mà lại bắt ta, mau thả ta ra!”

Dương Thiên toát lên một chút hiếu kỳ, theo như hắn nhớ thì thú nhân phân bố chủ yếu ở Càn Lang mới phải, hiện tại xuất hiện ở đây thì hơi kỳ quái. Hơn nữa thú nhân cũng không có yêu khí nồng nặc thế này đâu, không biết đây có được coi là “biến dị” không nữa. Hắn lạnh giọng hỏi.

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Thú nhân vẫn liên tục vùng vẫy, không chịu đầu hàng, nghe thấy Dương Thiên hỏi liền lạnh giọng phản bác.

“Ta ở nhà của ta thì liên quan gì đến ngươi. Ngươi lại là kẻ nào mà dám xông vào đây.”

Dương Thiên híp híp mắt.

“Nhà của ngươi?”

“Không nhà ta thì nhà ngươi à?” – Thú nhân vùng vằng trả lời, khuôn mặt có chút cau lên bất lực lại khó chịu cực kỳ.

Dương Thiên thả ra một cỗ sát khí kinh người nhằm thẳng vào thú nhân mà nói.

“Ngươi ở trong nhà của ta rồi nhận là nhà mình như vậy...không thấy xấu hổ sao?”

“Cái gì?”

Thú nhân sửng sốt lại kinh hãi bật thốt thành tiếng. Nhưng rất nhanh liền phủ định.

“Ngươi nói nhà ngươi thì là nhà ngươi thật chắc?”

Dương Thiên hừ lạnh.

“Đồ ngươi mặc trên người cũng là của ta để lại.”

Lần này thì thú nhân cũng không tiếp tục phản bác được nữa, Dương Thiên đã nói như thế thì đúng rồi, cũng không phải là người lạ ngộ nhập vào rồi cưỡng đoạt nơi này mà đúng là chủ nhân của sơn cốc này trước nàng.

Thời gian trước nàng đến đây cũng biết được nơi này có chủ nhân rồi, nhưng nàng bị thương rất nặng, ở lại tĩnh dưỡng một thời gian sau đó muốn rời đi, đáng tiếc không biết tại sao mà không thể ra ngoài được cho nên đành ở lại cho đến tận hôm nay.

Bình thường cũng không gặp người ngoài gì cả, mãi đến bây giờ mới gặp được Dương Thiên, nàng chỉ cho là có người ngộ nhập vào nơi này, vì đảm bảo an toàn của bản thân nên nàng mới xuất thủ trước để khống chế đối thủ, ai ngờ người đến lại là một cao thủ như thế, hời hợt mấy chiêu liền khống chế nàng rồi.

Bây giờ mới rõ là chủ nhân sơn cốc trở về, điều này khiến nàng có chút ái ngại. Dù sao cũng “ở nhờ” trong thời gian lâu như thế lại đi tấn công người ta, hơn nữa còn bị bắt, không khéo lại bị giết luôn cũng nên. Nghĩ đến đây nàng hết sức đau khổ cùng không cam lòng, đại thù còn chưa báo được mà đã sắp phải mất mạng khiến nàng khó chịu vô cùng.

Dương Thiên không biết thú nhân đang nghĩ cái gì nhưng thái độ của nàng có chút biến chuyển, không còn giãy giụa nữa cho nên Dương Thiên cũng thoáng nới lỏng lực lượng mà hỏi.

“Ngươi là ai? Tại sao lại ở nơi này?”

Thú nhân bị kéo ra khỏi vòng suy nghĩ, khuôn mặt tràn đầy kiên quyết giống như quyết định vấn đề trọng đại nào đó liền nói ra một mạch.

“Ta là Lý Phi Nhi, trong lúc vô tình ngộ nhập vào nơi này rồi lại không thể ra ngoài được, mong tiền bối tha thứ cho lần mạo phạm vừa rồi. Tiền bối đại nhân độ lượng, hi vọng ngài có thể tha mạng cho ta, ngài có bất cứ yêu cầu nào ta cũng đáp ứng...ta...ta chỉ muốn được sống tiếp.”

Dương Thiên nghe được nàng nói một tràng như thế trong lúc nhất thời cũng không hiểu ra sao. Năng lực cầu sinh của nàng thật là mạnh đấy, vừa mới hù dọa một xíu mà đã van xin đến mức đó rồi.

Mà cái tên “Lý Phi Nhi”...có chút quen thuộc, không biết đã nghe ở đâu rồi nữa.

Chần chờ khoảng ba giây, Dương Thiên chợt lóe lên một tia ký ức đã gần như quên đi từ lâu, nghi hoặc hỏi.

“Ngươi đến từ Hoa Quế Phường, Nam An Thành đúng chứ?”

Lý Phi Nhi sửng sốt một chút, trong mắt toát lên cừu hận cùng sát ý khiến cho khuôn mặt nàng vặn vẹo, yêu khí bạo động lên rất nhiều, Dương Thiên phải dồn ép thêm một lần mới khiến cho nàng yên tĩnh lại, ngoan ngoãn gật đầu xác nhận thân phận.

Quả nhiên, Lý Phi Nhi chính là một trong mười sáu thiên tài cùng tham dự Nam An Hội Võ năm đó cùng với Dương Thiên, bảo sao mà Dương Thiên cảm thấy có chút quen quen.

Năm đó nàng biến mất, Hoa Quế Phường tạo ngộ hủy diệt khiến lòng người có chút bàng hoàng nhưng chẳng liên quan đến Dương Thiên nên hắn cũng không để trong lòng quá nhiều, phải mất đến ba giây mới nhớ ra Lý Phi Nhi.

Biết được thân phận của đối phương rồi Dương Thiên cũng hòa hoãn hơn nhiều, không phải thế lực lớn nào thì tốt rồi, kể cả Hương ma ma có thực lực thuộc hàng cao cấp thì Dương Thiên cũng không ngán, không đến mức hắn không giải quyết được.

Lý Phi Nhi không nhận rõ Dương Thiên, mà nàng cũng sẽ không liên tưởng đến hắn đâu, dù sao đám thiên tài rời Nam An thành mới có gần hai năm làm sao lại lợi hại đến mức như thế được. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Phải biết lực lượng của nàng đã bước vào hàng ngũ yêu thú cấp năm, cũng tương đương với huyền giả huyền chân cảnh, mặc dù chỉ là mới chớm đột phá nhưng không phải khoảng cách dễ san lấp giữa tam biến kỳ và huyền chân cảnh.

Dương Thiên tiếp tục hỏi rõ tình hình của Lý Phi Nhi, đương nhiên kèm theo đảm bảo không làm hại tính mạng của nàng cho nên nàng cũng phối hợp thuận lợi, biết gì nói nấy, không có ý phản kháng nữa. Nàng có ý muốn cậy nhờ vào Dương Thiên hết sức rõ ràng nhưng Dương Thiên tạm thời chưa tính đến chuyện đó.

Sau khi nói chuyện cặn kẽ, Dương Thiên nhanh chóng nắm được tình trạng của Lý Phi Nhi.

Huyền linh phản phệ.

Đây chính là một trong những hung hiểm của huyền linh đạo, huyền giả bị huyền linh phản phệ, biến đổi thành dạng giống với thú nhân, tình trạng nhẹ thì giống như Lý Phi Nhi bây giờ, nặng thì thần trí hỗn loạn, tinh thần tan vỡ, biến thành giống như yêu thú, chỉ có bản năng chém giết.

Nhưng tình hình của Lý Phi Nhi cũng không đơn giản là huyền linh phản phệ, đây còn phải đề cập đến công pháp mà nàng tu luyện nữa, sau đó dưới trạng thái đặc thù khiến cho huyền linh cùng cơ thể kết hợp lại, bằng một phương thức đặc biệt biểu hiện tính trạng ra ngoài mà quyền khống chế lại hoàn toàn thuộc về Lý Phi Nhi chứ không phải huyền linh.

Từ đó cơ thể của nàng bị biến đổi lại giống với yêu thú, thông qua việc hấp thu huyền khí biến thành yêu khí, cơ thể không ngừng được tăng cường một cách nhanh chóng bởi lượng tích trữ từ trước của công pháp nên nàng mới có thể bước đến cảnh giới này chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi.

Nói chính xác thì Lý Phi Nhi hiện tại có bản chất là yêu thú hình người chứ không phải là thú nhân, cũng không hoàn toàn là huyền linh phản phệ. Hình dáng của nàng càng ngày càng giống như một con hồ ly hóa hình, dù có thể khống chế cơ thể mình nhưng lại không thể khống chế được việc hóa thú, tính tình cũng dần dễ bị kích động hơn rất nhiều.

Khoảng cách tinh thần sụp đổ không ngừng rút ngắn.

Hơn nữa Lý Phi Nhi còn không thể rời khỏi sơn cốc này vì cấm chế ở lối ra nhận định nàng là yêu thú cho nên không thể ra ngoài được, ở trong này hai năm dù không ngừng mạnh lên cũng không thể báo thù được, hoàn cảnh bên ngoài thay đổi nàng cũng không biết chút nào.

Nói ra cũng thật bi ai.