Huyền Linh Ký

Chương 338: Trở về




Uyên Tỵ Giản Quy.

Toàn thân âm trầm trọng thủy, khí chất sâu thẳm như uyên, phân chỉ mảnh nhỏ giản hạ, nội tức liệm bế như rắn. Đây là một hình thái huyền linh vô cùng hiếm có cực kỳ khó để bồi dưỡng được, thế mà Dương Tiềm Ngạn cũng có thể làm ra, quả thật khó mà tưởng được nàng có thể vận dụng lực lượng của những ai mới có thể đạt được.

Có điều Uyên Tỵ Giản Quy lúc này hết sức khác thường, hoặc nói đúng hơn là “dị biến”. Nếu “biến dị” là trạng thái ổn định sau khi đã trải qua biến đổi và được hưởng lợi thì “dị biến” chính là quá trình biến đổi, thành quả chưa rõ ràng, lợi ích chưa biết được, tác hại vẫn còn hiển hiện.

Cho nên “dị biến” không hẳn là một điều xấu nhưng cũng không phải là một điều tốt.

Toàn thân của Uyên Tỵ Giản Quy hiện tại nhiễm lên huyết sát chi khí, bạo loạn ăn mòn, cơ thể giống như bị ngâm trong axit, thủng lỗ chỗ. Khí tức lại không cô đọng được, dù cách một hồi lại có thể áp chế huyết sát chi khí nhưng lúc sau lại có dấu hiệu tan rã, không ngừng giằng co qua lại không thấy hồi kết.

Ý chí của Uyên Tỵ Giản Quy cũng không còn thanh tỉnh, cả người cuồng loạn gào thét hung hăng, chìm ngập trong bản năng bạo loạn chứ không có một tia lý tính nào.

Rõ ràng huyền linh thay Dương Tiềm Ngạn gánh chịu hậu quả của việc hấtp thụ huyết sát chi khí hết lần này đến lần khác nàng lại cùng nó ký kết bản mệnh khế ước, biến Uyên Tỵ Giản Quy thành bản mệnh huyền linh của mình.

Huyền linh vong, huyền lộ đoạn.

Bản mệnh huyền linh gánh vác không nổi thì Dương Tiềm Ngạn cũng đến tuyệt lộ, cho nên việc này cũng chỉ là trị gốc không trị ngọn, không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề được.

Dương Tiềm Ngạn giống như đoán được Dương Thiên suy nghĩ thế nào, nàng chậm rãi nói.

“Nếu như bình thường thì không có tác dụng nhiều, nhưng trong Tiên Long Bí Cảnh ta đạt được một phần cơ duyên đồng thời cũng mở ra một đường sống cho riêng ta.”

Nói rồi bàn tay khẽ đảo ném tới cho Dương Thiên một quyển sách.

Ngưng Nguyên Huyết Linh Công.

Dương Thiên tiếp nhận, lướt qua nội dung của quyển công pháp này, khá đặc thù nhưng Dương Thiên không tìm hiểu nhiều, Dương Thiên hiểu ý nghĩ của hành động ném quyển sách này tới, đó chính là cách chứng minh tốt nhất, hơn nữa còn là một lời khẳng định quyết tâm của nàng, khẳng định lựa chọn của nàng, cho nên Dương Thiên sẽ không xen vào.

Mỗi người đều có quyết định riêng, theo đuổi riêng và ước mơ riêng. Quan tâm một cách quá mức sẽ khiến nó trở thành bó buộc, cho nên Dương Thiên tôn trong quyết định của Dương Tiềm Ngạn.

Dương Thiên thu lại cuốn công pháp này, đây là một bản sao chép lại cho nên Dương Tiềm Ngạn cũng không để ý, nàng nhanh chóng chuyển chủ đề nói.

“Học viện cưỡng chế nhiệm vụ cho các học viên, đệ không tham gia nên đã bị hủy bỏ thân phận rồi.”

Dương Thiên nhún vai.

“Không quan trọng, ta cũng không muốn trở lại học viện nữa.”

Tình cảnh rối ren thế này ở học viện chẳng được tu luyện tử tế mà phải lên chiến trường cho nên Dương Thiên chẳng có ý định quay lại đó nữa, dù sao hắn tu hành cũng đã rất chậm rồi.

Dương Tiềm Ngạn hiếu kỳ.

“Vậy ngươi định đi đâu?”

Dương Thiên ngưng lại một lúc, sau khi cân nhắc kỹ càng liền hỏi.

“Ngạn tỷ có muốn rời khỏi chiến trường không?”

Dương Tiềm Ngạn ngưng lại nhìn Dương Thiên một lúc rất lâu sau đó lắc đầu cự tuyệt. Dương Thiên cũng không tiếp tục mời chào, lại hỏi một câu khác.

“Tại sao Ngạn tỷ không đi Thiết Huyết Quân Khu mà lại đến Bắc Bình Quân Khu? Tỷ đến để tìm gặp Bắc Bình Vương sao?”

Dương Tiềm Ngạn lắc đầu nói.

“Bắc Bình Vương vẫn tại quân khu nhưng không nhúng tay chiến sự, quanh năm bế quan không gặp người ngoài, ta cũng không có mối liên hệ gì với người thì sao lại tìm gặp làm gì. Ta đến nơi này chỉ vì huyết sát chi khí mà thôi.”

“Thiết Huyết Thành càng có nhiều huyết sát chi khí hơn.”

“Ta không muốn gặp Trấn Tây Vương.”

“...”

Hai người thăm hỏi lẫn nhau, trong lúc đối thoại dù vô tình hay cố ý đều tiết lộ cho nhau không ít thông tin, mặc dù không biết có đúng mục đích của đối phương hay không nhưng chung quy là tự nguyện nói ra, không phải “lừa gạt” giăng bẫy nhau để moi thông tin gì cả.

Cuối cùng Dương Thiên lựa chọn âm thầm rời đi mà không ghé quân doanh. Bắc Bình Vương không ở đây Dương Thiên tự tin là không ai có thể phát giác ra hắn ẩn nấp cả, một đường vượt qua quân khu lầ được.

Dương Tiềm Ngạn cũng có tính toán của riêng mình nên cả hai cáo biệt, hẹn ngày sau gặp lại.

Năm ngày sau, mười bốn tháng mười hai năm một nghìn không trăm mười.

Dương Thiên chậm rãi xuôi nam trên một con thuyền nhỏ. Mà mặt hồ dưới chân hắn đây chính là phần sụp đổ của Thiểm Thiết Sơn đại danh lừng lẫy, hiện tại nó được gọi là Hồ Thiểm Tây.

Khoảng cách từ khi Thiểm Thiết Sơn sụp đổ đã gần hai năm, cư dân quanh khu vực này cũng phát triển một chút nghề nghiệp mới lợi dụng tự nhiên để phát triển kinh tế. Ví dụ như đánh bắt thủy sản lẫn chèo thuyền, du lịch...

Số tiền kiếm được cũng tính là đủ sống chứ còn lâu mới lọt vào mắt của thế lực lớn nào cả. Đây cũng có phần nguyên nhân vì Hồ Thiểm Tây không có yêu thú, một lý do khác là vì Cửu Tiên Sơn bị tước đoạt lãnh địa trả về cho Vưnog Triều cho nên tạm thời không ai dám đánh chủ ý đến đây cả, nếu không bị Cửu Tiên Sơn ghi thù cũng không dễ chịu đâu.

Hai bên bờ hồ xa nhất cách nhau đến năm sáu trăm dặm, dù nhà thuyền có cố gắng đi nhanh cũng phải mất đến hai ngày một đêm mới tới nơi. Mà Dương Thiên ở trên con thuyền nhỏ này cũng đã qua một ngày một đêm, còn chút thời gian nữa là có thể đến được Nam An Thành.

“Công tử, mời dùng trà.”

Cô gái là con của chủ thuyền bừng lên một ấm trà đặt xuống bàn mời Dương Thiên. Dương Thiên bao trọn chuyến đi nên trên thuyền cũng không có người khác, chỉ có hai cha con chủ thuyền cùng Dương Thiên mà thôi.

Dương Thiên đưa mắt nhìn về phía xa, cũng không tiếp nhận chén trà mà như đang tính toán lấy thứ gì đó, một hồi rất lâu sau mới quay người nhìn về phía cô gái nói.

“Đoạn đường này các ngươi đã vất vả rồi.”

Nói xong liền đặt xuống một chuỗi đồng vàng, sau đó thân thể biến thành một làn khói đen, chìm ngập vào trong mặt nước, để mặc cho cô gái kinh hoảng há hốc mồm.

Mục tiêu của Dương Thiên cũng không phải Nam An Thành mà là sơn cốc kỳ bí trước kia hắn từng ở lại. Dù cho nước đã ngập cao mấy trăm mét nhưng lấy tạo nghệ huyền văn của Dương Thiên tạo ra một trận pháp ngăn cách màng nước là chuyện đơn giản.

Sau khi suy tính kỹ càng thì nơi đây cũng rất thích hợp để đặt trụ sở của Nhật Nguyệt Các, vừa là trung tâm của toàn bộ Đông Nam Vực, vừa đầy đủ bí ẩn. Sơn cốc kia nằm khá sâu cho nên hiếm có ai lại đi lặn xuống tìm kiếm nó cả, còn có cấm chế ngăn cách yêu thú, không phải lo về vấn đề an toàn.

Suy đi tính lại phải nói là cực kỳ thích hợp.

Thật ra Dương Thiên còn có một tuyển chọn khác cũng khá phù hợp với yêu cầu của hắn, nhưng nơi đó lại nằm ở trong Tuyệt Huyền Khu, lấy thực lực của Dương Thiên bây giờ thì nơi đó không đủ an toàn bằng ở sơn cốc này được.

Dựa vào trí nhớ cùng tính toán của bản thân, Dương Thiên lặn sâu khoảng hơn sáu trăm mét cuối cùng cũng nhìn thấy cửa vào của sơn cốc, nơi này tương tối lành lặn so với khu vực khác của Thiểm Thiết Sơn, cửa vào vẫn nguyên vẹn không có dấu hiệu tàn phá nào. Có chăng thì mỏm đá nhô ra trước mặt lối vào đã bị nứt vỡ trôi đi nơi nào mất rồi nhưng lúc này trông càng đỡ vướng víu hơn chứ không thiếu thốn gì.

Dương Thiên quan sát xung quanh lối vào mấy lần, xác định không có điều gì bất thường cả mới bước vào trong sơn cốc, tinh thần cảnh giác nâng lên một cách cao nhất.

Trong sơn cốc hoàn toàn khô ráo, mùi hương thơm ngát tràn ngậm chậm rãi tuôn đến, theo hơi thở của Dương Thiên hút vào mà mát dịu cả phủ tạng.

Một năm qua đi, thảo dược cùng hoa tươi dược reo xuống có vẻ đã phát triển rất tốt, dù không có người trông coi cũng trưởng thành một cách thuận lợi khiến cho Dương Thiên cũng thoáng nhẹ nhõm đi phần nào.

Dùng huyền khí thổi qua một lượt hong khô bớt quần áo, Dương Thiên chậm rãi tiến bước vào trong sơn cốc, nhà nhã đi dạo ngắm nhìn bốn phía hoa thơm cỏ ngọt.

Đột nhiên hồng quang chợt lóe, kinh phong thổi loạn, âm thanh xé gió ùn ùn lao tới đem những cánh hoa tươi thổi xốc lên, hóa thành từng vòng quấn loạn vào với nhau trên không trung, sau đó bị những đường gió sắc bén quật nát tán loạn.

Một bàn tay năm ngón nhọn hoắt, cánh tay bao trùm trên bộ lông màu hồng cam, móng tay đen nhánh như thép chộp thẳng hướng đến đầu của Dương Thiên, khí thế bén nhọn, tốc độ nhanh đến kinh người.

...