Huyền Linh Ký

Chương 304: Hai tháng




Hồ Linh Thành, Mã gia.

Mã gia gia chủ Mã Viên Khải tức giận đem tên thủ hạ này đánh thành một đống thịt nát, miệng quát lớn.

“Một lũ ăn hại, đến tung tích cũng không thể tra được sao?”

Đám người của Mã gia chỉ biết im thin thít mà chịu trận, không có ai dám ho he nửa lời. Mã Viên Khải có tu vi cao nhất cả gia tộc, lên đến Huyền Chân Cảnh tam trọng, lại thêm việc đứa con cưng bị đánh chết, lửa giận ngút trời, hơi một chút là động thủ, giờ mà có ai đứng ra thì thảm cảnh sẽ không khác với tên thủ hạ kia là bao đâu.

Phát tiết lửa giận một hồi, Mã Viên Khải mới bình tình ngồi tại ghế gia chủ, hai tay siết chặt ngẫm nghĩ biện pháp, giống như đắn đo rất lâu, Mã Viên Khải mới quyết định.

“Lão tứ, ngươi mang theo thứ này đi đến Bắc Đài Thành một chuyến.”

Lão tử bị điểm danh cũng hơi sững sờ, nhưng nhìn thấy vật mà Mã Viên Khải lấy ra thì đôi mắt không khỏi trừng lớn, có chút không thể tin nổi mà can ngăn.

“Đại ca, không thể được. Đây là Mã gia căn cơ, không thể vọng động.”

“Đúng đó, gia chủ không nên vọng động.”

“Đại ca, hãy suy nghĩ lại đi.”

Đại trưởng lão cùng tam trưởng lão cũng lên tiếng can ngăn, bọn họ đã nhìn rõ ràng đấy là vật gì, sắc mặt cũg nhao nhao biến đổi.

Mã Viên Khải lắc đầu nói.

“Chỉ cần ta đột phá Huyền Phủ cảnh thì mọi chuyện đều đáng giá. Thời kỳ Mã gia phát triển phi tốc đã qua rồi, tình hình những năm gần đây các ngươi cũng không phải không biết, hiện tại không dùng thì còn đợi đến lúc nào.”

Đám trưởng lão trầm mặc, tình hình Mã gia những năm gần đây nhìn như phát triển thịnh vượng, thực tế lượng tiêu hao quá nhiều, thu không đủ chi, đã đi đến sườn bên của sự tàn lụi. Nhiều lắm cũng chỉ qua được năm trăm năm mà thôi.

Lợi ích của Huyền Phủ Cảnh mang lại thì đúng là to lớn vô cùng, bổng lộc của Vương Triều ban xuống cùng với thực quyền đất phong ở trong tay đủ để Mã gia lại phát triển đi lên nữa, thậm chí kéo dài thêm mấy nghìn năm, trở thành danh gia vọng tộc.

Một hồi lùm xùm qua đi, tứ trưởng lão của Mã gia cũng xuất phát, rời đi Hồ Linh Thành trong âm thầm, hướng thẳng đến Bắc Đài Thành mà chạy, trong nhẫn chứa vật nhiều hơn một món đồ vật, một thanh ngọc kiếm, trên thân kiếm điêu khắc bảy điểm sáng nối liền với nhau, một mặt khác của ngọc kiếm thì điêu khắc lên ba chữ.

Thiên Cơ Môn.

Trầm Hương Cốc, ngày ba mươi tháng mười.

Dương Thiên chậm rãi mở mắt, ánh mắt bên trong có hai màu hắc bạch lưu chuyển, lâu lâu lại lóe lên lam hồng giống như những ánh sao rọi xuyên qua bầu trời đêm. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Thân hình của Dương Thiên được bao phủ bởi một mảnh hắc khí mù mịt, không có tia sáng nào có thể lọt qua, kỳ bí như thâm uyên vạn trượng. Xung quanh là lồng giam của Dương Thiên cũng bị đám hắc khí này bao bọc, không còn trông thấy được hình dáng.

Hai tháng trước, sau khi Dương Thiên bị tuyên bố giam giữ mấy ngày thì Tiểu Xuân bị nữ hoàng mang đi kích hoạt thể chất, Dương Thiên không muốn lãng phí thời gian nên bắt đầu bế quan, đánh bóng cơ sở của mình, đồng thời lợi dụng hoàn cảnh ở đây để minh ngộ chân ý.

Hai tháng thắm thoát qua mau, khí tức của Dương Thiên so với trước kia càng trở nên mạnh mẽ hơn, sâu thẳm như thâm uyên, huyền khí được rèn luyện đến từng tơ từng sợi. Lúc trước tăng tiến quá nhanh, Dương Thiên không thể tập trung cô đọng huyền khí được, đâm ra chất lượng huyền khí không những không tăng mà còn giảm bớt không ít, nhưng lúc này huyền khí của hắn dày nặng vô cùng, kết cấu tinh vi, mượt mà như một chứ không có thiếu hổng chút nào cả.

Một sợi lưỡng nghi khí lúc này nặng ít nhất ba mươi cân, kể cả tách thành hắc khí hay bạch khí thì mỗi sợi cũng nặng khoảng năm cân, so với lục biến kỳ bình thường mạnh gấp đôi, đủ để thấy sự chênh lệch ở đây.

Dương Thiên bước ra một bước, thân hình lập tức xuất hiện ở bên ngoài lồng giam. Ngoài việc đánh chắc huyền khí thì Dương Thiên còn làm được rất nhiều việc trong thời gian vừa qua, nhất là sử dụng huyền văn tạo dựng mạch đồ của huyền linh thuật. Hiện tại Dương Thiên hoàn toàn không cần triệu hồi huyền linh nhưng vẫn có thể sử dụng huyền linh thuật, uy lực cùng độ chính xác dù vẫn yếu hơn một chút, nhưng chênh lệch đã không nhiều rồi. Nhìn thì cũng không tiến bộ nhiều so với trước khi bế quan, nhưng thực tế không phải thế, Dương Thiên hiện tại có thể thi triển hai lần huyền linh thuật cùng một lúc, uy lực điệp gia tăng lên mấy lần, đổi lại thì tiêu hao cũng tương ứng.

Ngoài việc đó ra thì huyền linh của Dương Thiên cũng đang có một sự thuế biến to lớn, vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu chân khí nữa thôi thì Dương Thiên có thể ngưng tụ ra hình thái chiến đấu cho hai huyền linh rồi. Mặc dù chưa có chân khí, nhưng Dương Thiên lại nghĩ ra một biện pháp khác, đó là sử dụng huyền văn làm vật cố định, ngưng tụ một bộ chiến thân cho huyền linh, ý tưởng này cũng đến từ Hùng Lâm Bá Vương ngày đó.

Có điều vẫn mắc phải hai trở ngại to lớn, đầu tiên là số lượng huyền văn. Theo như Dương Thiên tính toán thì ít nhất cần đến năm nghìn huyền văn tổ hợp lại với nhau, trong đó huyền văn còn phải liên quan đến thuộc tính nữa thì mới có thể ngưng tụ một bộ chiến thân cho huyền linh.

Mặc dù Dương Thiên rất có thiên phú ở mặt này, nhưng hắn mới học tập huyền văn hơn một năm, hiện tại đã tinh thông sáu nghìn bảy nghìn huyền văn, nhưng số lượng huyền văn liên quan đến thuộc tính thì hoàn toàn không đủ để ngưng tụ chiến thân.

Vấn đề thứ hai chính là tổ hợp huyền văn thành một mạch có thể vận chuyển được, mặc dù không cần chi li như huyền trận, nhưng độ phức tạp thì không nhỏ chút nào đâu, Dương Thiên lại chỉ có một mình, tự mày mò nghiên cứu và tinh chỉnh, trong vòng hai tháng ngắn ngủi cũng chỉ xây dựng được phương hướng cơ bản mà thôi, chưa thể hoàn thiện được.

Đây là hai vấn đề lớn nhất mà Dương Thiên gặp phải, thật ra đổi lại người khác thì còn lâu họ mới nghiên cứu cái này làm gì. Một người hơi có thiên phú về mặt huyền văn cũng phải mất mười mấy năm trở lên để tinh thông hơn năm nghìn huyền văn, rồi lại mất mấy chục năm trở lên để nghiên cứu ra cách tổ hợp, rồi lại tinh chỉnh với huyền linh mới đưa ra sản phầm cuối cùng. Tổn hao trên dưới trăm năm mới ngưng tụ ra một hình thái chiến đấu cho huyền linh, hơn nữa chỉ là hàng nhái. Trong thời gian ấy cố gắng đột phá huyền chân cảnh chẳng phải ngon hơn sao?

Nói đi cũng phải nói lại, không phải ai cũng có điều kiện tiếp xúc với tri thức huyền văn khổng lồ như Dương Thiên, tiền tài mà hắn quy tụ được đổ xô cho lĩnh vực này khá nhiều, hơn nữa còn có cơ duyên tiếp xúc với khoa đẩu văn, huyền văn trong Tiên Long Bí Cảnh...rất nhiều cơ duyên mới khiến cho hắn tiến bộ thần tốc như thế chứ không phải chỉ có mỗi thiên phú. Cho nên một người bình thường chắc chắn sẽ không nhúng tay vào lĩnh vực mà Dương Thiên đang nghiên cứu.

Vậy Dương Thiên vì sao lại đi vào con đường này?

Nói đến cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa, trong suốt hai tháng vừa qua, dưới sự kỳ diệu của hương khí trong Trầm Hương Cốc, tinh thần ý niệm của Dương Thiên lại được tẩm bổ, mặc dù đã rơi trở về cảnh giới tâm lặng như nước một lần, nhưng rất nhanh lại đột phá trở lại. Sau khi suy xét kỹ càng, Dương Thiên cũng không quá bất ngờ, dù sao khi hắn đột phá Tâm Niệm Thông Linh là ở trong bí cảnh, dưới tình trạng bị kích thích mạnh, căn cơ không ổn định cho nên rơi xuống cũng là điều dễ hiểu.

Hùng Lâm Bá Vương chỉ muốn đám người trợ giúp hắn đánh mở phong ấn chứ có phải thật tâm bồi dưỡng đâu mà chả có tai họa ngầm. Cũng may là nữ hoàng nhận ra sự thiếu hụt của hắn, để hắn tu luyện ở trong Trầm Hương Cốc giúp hắn bổ toàn lại phần không vững chắc này.

Sau khi đột phá một lần nữa, đã rõ được thần diệu của Trầm Hương Cốc, Dương Thiên bỏ ra rất nhiều cố gắng, nhưng tuyệt nhiên không thể cảm ngộ được một tia chân ý nào cả, một tí xíu cũng không thể nhìn thấy, cứ như hắn đang bị cách li vậy. Dù cho Trầm Hương Cốc không có diệu dụng như Mỹ Thiên Bí Cảnh nhưng trợ giúp ở mặt tình thần ý niệm chỉ hơn không kém, cảm ngộ cũng cao hơn rất nhiều nhưng Dương Thiên không ngộ ra được cái gì cả, điều này khiến cho Dương Thiên phải tính đường lui cho mình.

Chỉ cần hắn có thể đột phá Huyền Chân Cảnh thì mọi ước thúc trong gia tộc sẽ được cởi bỏ, sẽ không bị bắt buộc đi làm việc gì đó, chỉ trừng những trường hợp cực kỳ đặc biệt khiến cao tầng chủ động ép buộc hắn ra thôi. Mặc dù Dương gia tỏ vẻ không liên quan đến Dương Thiên, nhưng hắn dám chắc khi có cơ hội đến, sẽ có người dùng “gia quy” gây bất lợi cho hắn ngay. Cho nên đột phá Huyền Chân Cảnh là tình thế bắt buộc, hơn nữa còn phải trước khi hắn hai mươi tuổi.

Nghiên cứu tạo dựng hình thái chiến đấu cho huyền linh chính là lối thoát mà Dương Thiên nghĩ ra, những bước đầu cũng đã thành công rồi, Dương Thiên có tự tin rằng trong vòng một hoặc cùng lắm là hai năm tới mà chưa đột phá Huyền Chân cảnh thì hình thái chiến đấu này cũng tạo dựng xong. Lúc đấy giả dạng huyền chân cảnh cũng không khó, dù sao chiến lực của Dương Thiên cũng không dưới huyền chân cảnh nhất trọng rồi, chênh lệch giữa huyền khí và chân khí cũng bị Dương Thiên thu gọn một cách vô hạn, chênh lệch không còn quá lớn nữa.

Dương Thiên đứng vững bước chân, toàn bộ huyền khí cùng khí thế của mình đều thu liễm vào trong cơ thể, huyền khí chậm rãi ẩn nấp không còn dập dờn ra bên ngoài, thoặt nhìn không khác gì một người bình thường.

Dương Thiên chắp tay hướng về ngai vàng trước mặt, chẳng biết nữ hoàng đã ngồi ở đó nhìn Dương Thiên từ bao giờ, Dương Thiên hướng nàng nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn tiền bối đã chiếu cố.”

Nữ hoàng bình lặng nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên trêu chọc.

“Ta nói giam ngươi ba tháng cảnh cáo, hiện tại mới hơn hai tháng mà thôi. Ngươi cảm thấy sống đủ rồi sao?”

Dương Thiên cười trừ một cái nói.

“Hai tháng đã đầy đủ. Vãn bối đến đây vẫn còn một chuyện chưa làm, vừa vặn có thể thỉnh giáo tiền bối một phen.”

Nữ hoàng cũng không tiếp tục trêu chọc Dương Thiên, ánh mắt hơi toát lên hứng thú nói.

“Ồ, là chuyện gì?”

“Vãn bối phụng sự nhờ vả của một vị tiền bối, đến đây để tế bái một người.”

Nữ hoàng hơi ngẫm nghĩ một chút, giống như đã đoán ra điều gì đó, nhưng vẫn hỏi lại Dương Thiên, ngữ khí lạnh thêm mấy phần.

“Tế bái người nào?”

Dương Thiên vừa nói, cũng chăm chú chuyển biến của nữ hoàng, sẵn sàng cho bất cứ trường hợp nào. Hắn không nhanh không chậm đáp.

“Một vị tiền bối tên là...Trầm Thu.”