Huyền Linh Ký

Chương 296: Non




Đám người hầu thấy thiếu gia nhà mình tức giận thì cũng không khỏi rụt lại, không dám chần chờ lập tức lao lên. Đám người hầu này cũng không lợi hai đi đường nào, chẳng qua là Linh Huyền Cảnh – Luyện Linh Kỳ mà thôi.

Trong đó cũng có một hai tên lợi hại, đạt đến huyền biến cảnh nhất trọng. Nhưng cũng chỉ có thể, chẳng khá đi đường nào. Trước kia hắn còn có thể chậm rãi giết một trăm con yêu thú chứ đừng nói đã tiến bộ đến tận hiện tại, cho nên mười mấy tên này Dương Thiên cũng chẳng coi vào đâu. Có chăng chỉ hơi đề phòng huyền linh thuật một chút, nhưng khi thấy tất cả đều xông lên thì hắn cũng chẳng cần đề phòng nữa.

Dương Thiên đưa bàn tay ra ngoài, tinh thần ý niệm thao túng hồn tràn vào huyền linh, từ hồn lực dẫn dắt một cỗ lực lượng huyền bí tổ hợp loại thành một bức huyền văn lạ lùng bay ra linh hải, từ đây tụ tập huyền khí bám vào bức huyền văn này.

Quá trình này diễn ra chỉ trong chớp mắt, khoảng chừng một phần mấy giây mà thôi liền đã hoàn thành.

Bên ngoài, đám người còn đang xông lên thấy Dương Thiên đưa tay ra, sau đó một đám chông đá đột ngột mọc từ dưới đất lên, giống như những búp măng ẩn núp lâu ngày, chớp mắt một cái liền mọc cao mười mấy mét, đâm vào cơ thể đám người hầu, treo bọn chúng lên cao.

Kẻ may mắn không bị treo lên cũng chẳng may mắn đi nơi nào khi rơi vào các góc đá sắc lẹm, bị cắt đến máy thịt be bét. Chẳng qua chưa từng cụt lìa tay chân hay lập tức mất mạng, nhưng đổi lại là tiếng kêu rên khắp vùng, kèm với máu tươi tanh tưởi. Cảnh tượng trong chớp mắt lộ ra vô cùng ghê rợn.

Huyền linh thuật: Thạch Thứ.

Đây là Dương Thiên học được của Hùng Lâm Bá Vương, lấy huyền văn mô phỏng huyền linh thuật. Chẳng qua Dương Thiên không phải mô phỏng mà là sau chép huyền linh thuật, sau đó tự mình dùng ra, mặc dù hiệu quả có chút yếu hơn so bình thường, đổi lại không cần triệu hồi huyền linh, tiêu hao hồn lực ít hơn khoảng một phần mười gì đó.

Nói thật thì kỹ năng này có chút gân gà, bởi vì vừa chậm vừa yếu hơn so với việc triệu hồi huyền linh chiến đấu, mà bình thường thì Dương Thiên thi triển huyền linh thuật đã yếu hơn người khác rồi. Chẳng qua lúc thi triển có vẻ huyền bí, có mấy phần phong phạm của Huyền Phủ Cảnh, có thể hù dọa người khác một chút mà thôi.

Đương nhiên việc “cưỡng ép” thi triển huyền linh thuật này “hơi” hợp với Dương Thiên lúc này vì huyền linh ngủ say mà thôi.

Mã công tử thấy Dương Thiên nhấc tay một cái liền giải quyết hết thủ hạ của mình thì cũng bị dọa nảy một cái trong lòng. Nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, dù sao đây là khu vực thuộc thành Hồ Linh, là địa bàn của Mã gia, hắn cũng không có gì phải sợ cả.

Dương Thiên chậm rãi tiến đến, sử dụng Ảnh Hóa, thân hình trực tiếp đi xuyên qua mấy chục cây thạch thứ, cũng không đụng chạm đến một chút máu tanh nào mà đi đến gần Mã công tử.

Từ góc độ của Mã công tử nhìn lại thì có chút rợn người, Dương Thiên thân hình như u linh đi xuyên qua rừng chông đá, ở trong đó là một đám người kêu la thảm thiết, mau tươi rả rích tanh hôi khắp đại địa. Cho đến lúc Dương Thiên đi đến trước mặt thì Mã công tử mới rùng mình lui lại đôi bước, quát lớn.

“Ngươi...ngươi không được qua đây!”

Trông thấy Dương Thiên vẫn chậm rãi đến gần liền lập tức triệu hồi huyền linh báo đốm để tăng dũng khí, miệng vẫn quát lớn.

“Ngươi không được qua đây, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Vừa nói xong thì Dương Thiên ngừng lại, ánh mắt nhìn lên bầu trời. Mã công tử tưởng mình đã dọa sợ Dương Thiên liền lập tức lấy lại dũng khí mà ra lệnh.

“Hiện tại ngươi quỳ xuống nhận lầm thì bản công tử có thể tha..”

Lời nói của hắn còn chưa nói xong thì Dương Thiên đã lạnh lùng nói.

“Ta không thích ngửa cổ nói chuyện.”

Sau đó thân hình của Dương Thiên thoáng nhấp nháy một cái. Dương Thiên cúi đầu nhìn thẳng về phía Mã công tử, ánh mắt lạnh như băng khiến Mã công tử thức thời ngậm miệng của mình lại.

Lúc này, trên bầu trời chợt vang lên tiếng xé gió, sau đó một bóng đen đang lao vun vút xuống, toàn bộ cơ thể cứ như thế lao thẳng vào mặt đất, nên ra một cái hố lớn. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Mã công tử giật nảy mình nhìn về phía người vừa rơi xuống, hình dáng đúng là có chút quen mắt, không biết đã gặp ở đâu rồi thì phải. Nghĩ ngợi nửa ngày mới bật thốt ra một câu gọi.

“Lục thúc?”

Vị “lục thúc” này hơi động ngón tay, toàn thân cốt cách rung động, đau đến không thể lập tức đứng lên được. Vừa rồi hắn dùng huyền linh thuật núp ở trên cao hơn ba mươi mét, đột nhiên thấy khung cảnh hơi mơ hồ một cái, sau đó bị một đòn đánh kinh người chặt thẳng vào gáy đem hắn đánh rụng, tí nữa thì không tan xương nát thịt, nghĩ lại vẫn còn có một chút sợ hãi.

Mặc dù không biết là ai ra tay nhưng rõ ràng có liên quan đến thiếu niên trước mặt hắn đây. “Lục thúc” còn đang định đứng dậy nói chuyện một chút thì Dương Thiên đa bước qua mặt hắn, con mắt cũng không nhảy cái nào, tiến thẳng về vị trí Mã công tử, vừa đi vừa hỏi.

“Ngươi vừa nói cái gì?”

Phải nói khí thế của Dương Thiên âm u đến cực điểm, khiến cho Mã công tử toát ra sợ hãi từ trong linh hồn, không dám mạnh miệng nữa, ánh mắt nhìn sang “lục thúc” cầu cứu.

“Lục thúc, mau cứu ta.”

“Lục thúc” toàn thân đau nhức, mặc dù không thể đoán được tu vi của Dương Thiên nhưng cũng cảm thấy một cảm giác rất khủng bố, liền vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Tiền bối hãy khoan động thủ đã.”

“Lục thúc” là lục biến kỳ đỉnh cao, không thể nhìn ra sâu cạn của Dương Thiên cho nên hắn “tận lực” cất nhắc tu vi của Dương Thiên lên cao hơn mình, dùng ngữ khí cung kính để nói chuyện.

Dương Thiên ngừng lại muốn xem tên này định làm gì. Dương Thiên có tự tin giết bất cứ ai ở đây cho nên không lo họ giở trò xấu gì cả, trong nhẫn chứa vật của hắn còn mấy viên Phong Thuật Châu đây, kể cả có huyền chân cảnh xuất hiện thì hắn cũng không sợ.

Lục thúc chậm rãi tiến đến chắp tay thành khẩn nói.

“Tiểu tử này có mắt không tròng mạo phạm đến tiền bối, mong rằng tiền bối đại nhân đại lượng không cùng tiểu bối chấp nhặt.”

Mã công tử còn muốn há miệng nói điều gì đó liền bị “lục thúc” túm tới, bắt hắn hướng Dương Thiên xin lỗi. Mã công tử này hoành hành bá đạo đã quen, cũng không hiểu sao chứng kiến Dương Thiên lại bị dọa sợ như sợ cọp, nỗi sợ này toát ra từ trong linh hồn cho nên hắn cũng không dám phản kháng mà thành thật xin lỗi.

Dương Thiên nhún vai.

“Ta cũng không phải là người cần các ngươi xin lỗi.”

Nói rồi triệt tiêu huyền linh thuật, đem những cây chông đá kia tiêu tán đi. Quả thật việc duy trì huyền linh thuật lâu thế này khá là tiêu hao tinh thần hồn lực so với việc sử dụng huyền linh, Dương Thiên chỉ biết âm thầm cười khổ vì học được thêm một kỹ năng gân gà nữa mà thôi.

“Lục thúc” hơi ngây ngốc một chút lập tức nhìn qua phía của Hạ lão cùng với Tiểu Xuân. Hai người này từ nãy đến giờ còn đang chìm đắm trong chết lặng vì cảnh tượng mà Dương Thiên làm ra.

Hơn nữa thời gian mới qua mấy phút đồng hồ mà thôi, không phải quá lâu nên hai người chưa tỉnh hồn lại cũng là chuyện dễ hiểu. Dương Thiên xoay người lại tiến về chỗ Hạ lão, “lục thúc” cùng Mã công tử trao đổi với nhau một cái ánh mắt, sao đó quyết định thật nhanh.

Mã công tử sử dụng huyền linh thuật đào tẩu, trong chớp mắt liền chạy ra xa mấy trăm mét, thân thế như bị thứ gì đó kéo đi, mỗi lúc một xa. Còn “lục thúc” thì sử dụng huyền linh thuật, cảnh tay hóa thành móng vuốt, tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào lồng ngực của Dương Thiên, muốn móc trái tim của hắn để bóp nát.

“Anh thiên cẩn thận...!!!”

“Dương tiểu hữu!!!”

Đáng tiếc âm thanh vang đến thì đã muộn rồi, bàn tay của “lục thúc” đã đâm xuyên vào cơ thể Dương Thiên, xuyên ra đằng trước. Động tác trôi chảy lưu loát đến cực hạn giống như đã làm đi làm lại rất nhiều lần.

Trên miệng hắn treo lên một nụ cười khà khà bỉ ổi đến cực điểm, giọng điệu lên lớp, khà khà nói truyền vào tai của Dương Thiên.

“Tiểu tử, ngươi còn non lắm. Lại dám đưa lưng về phía bổn đại gia ta.”

Dương Thiên chậm rãi quay đầu, bộ dáng giống như cực kỳ gian nan. Mà “lục thúc” chứng kiến bộ dáng này của Dương Thiên thì hết sức vui vẻ, ý cười càng đậm, khuôn mặt càng bỉ ổi.

Nhưng hắn rất nhanh liền nhận thấy có điểm không thích hợp, nụ cười dần trở nên cứng lại, thay thế bằng một cảm giác sợ hãi bao trùm.

“Làm...làm sao có..t..h..ể..”

Tiếng nói ngắt quãng rồi im bặt, Dương Thiên thu hồi bàn tay tay của mình, cơ thể tiến một bước, cái đầu đang quay người một trăm tám mươi độ xoay ngược trở về vị trí cũ, trên ngực thủng ra một lỗ chậm rãi xoay tròn rồi hồi phục lại như cũ.

Sử dụng Ảnh Hóa rồi phân tách cơ thể ra để né dòn tấn công mà thôi, Dương Thiên đã dùng rất nhiều lần rồi.

Theo Dương Thiên rời đi, thân thể của “lục thúc” mất đi đểm tựa, chậm rãi ngã xuống, đầu cùng thân chia lìa, chết cũng không nhắm mắt.

Dương Thiên ý niệm vừa động, đoản kiếm từ từ hóa thành một cây cung lớn, bá khí mười phần. Đây đúng là vũ khí mà Dương Thiên lấy được của Mộc Thanh Uyên, đồng thời hắn cũng lấy ra Đại Bái Thanh Đồng Tiễn, thân thể chớp nhoáng đuổi theo “Mã công tử” nửa đường liền bắn ra một tiễn.

Cung kéo viên nguyệt, tiễn như lưu tinh.

Một tiễn hạ xuống, thân xác không còn. Mã công tử không chút huyền niệm nào liền bị mũi tên này bắn nổ, tan xương nát thịt, uy lực cực kỳ kinh người. Quả không hổ danh là Đại Bái Thanh Đồng Tiễn.

...

p/s: Mũi tên bắn hỏng thanh đao của Dương Thiên ở chương 231:v