Huyền Linh Ký

Chương 284: Thập Phương Lệnh




Thập Phương Lệnh lơ lửng trên không trung, một cỗ hào quang bảy màu phát tán ra bốn phía, đan dệt phức tạp tạo nên một chữ cái chói lọi trên bầu trời.

“Trầm.”

Theo chữ “Trầm” được treo cao trên bầu trời, lời nói của thiếu niên kia cũng vang vọng cả trời đất, như xa như gần, bao trùm lên toàn bộ bí cảnh.

Mười đại gia tộc, ẩn thế đã lâu nhưng không ai dám phủ nhận về việc bọn hắn là bá chủ của Đông Nam Vực. Mặt nổi thì Đông Nam Vực bị chia cắt bởi ba Vương Triều, nhưng ai cũng biết được thế lực cầm quyền phía sau là mười đại ẩn thế gia tộc mới đúng.

Mặt nổi thì bọn họ không can thiệp vào chuyện của các thế lực, mà thực tế thì họ cũng chẳng thèm quan tâm mấy chuyện vụn vặt làm gì cả. Bố cục của mười gia tộc này chính là hướng đi của cả Đông Nam Vực, là tài nguyên phát triển chứ bên trong có chiến tranh hay gì đó thì họ cũng chẳng quan tâm đâu.

Đương nhiên thân ở tầng thứ bá chủ như thế thì quyền uy cũng là thứ không thể thiếu được, việc một cái dậm chân cả đại vực run rẩy là điều hiển nhiên. Cho nên để quyền uy của mình không bị lung lay thì vẫn có dấu vết ở trong dân gian, đó chính là Thập Phương Lệnh.

Hiệu lệnh thiên hạ khắp thập phương, cho bản thân sở dụng, hiệu triệu người của mười nhà, cộng đồng chống địch. Thập Phương Lệnh chỉ có thể dùng một lần, cũng chỉ có thể ban bố một lệnh, làm một việc mà thôi.

Muốn hủy bỏ Thập Phương Lệnh thì phải phát ra lệnh thứ hai nếu không chỉ có thể chờ lệnh này được hoàn thành thôi. Ở trong bí cảnh này còn chưa thể thể hiện hết được uy lực của Thập Phương Lệnh chứ ở bên ngoài Đông Nam Vực mà xem, đảm bảo tiếng nói của thiếu niên kia sẽ vang vọng ở tất cả các ngõ ngách của đại vực cho mà xem.

Uy lực của Thập Phương Lệnh cũng được xây dựng qua từng thời đại một, những thế lực nào dám không ứng lệnh thì đảm bảo bị tàn sát chó gà không tha, dần dần cũng không ai dám coi thường Thập Phương Lệnh nữa, tất cả đều nghe theo răm rắp.

Thập Phương Lệnh cũng không phải muốn có là có, cái này còn tùy thuộc vào vận khí của mỗi người. Mười đại gia tộc là kẻ ban bố thật, nhưng mỗi nhà chỉ có ba cái thôi, sau mỗi ba trăm năm lại tổ chức cấp lại một lần, số lượng sẽ không bao giờ vượt quá ba cái cả. Hơn nữa “giá” bỏ ra để cấp lại lệnh bài cũng không rẻ đâu, nên Thập Phương Lệnh rất ít khi được sử dụng.

Về phần lệnh bài lưu lạc ở nhân gian thì mỗi khi sử dụng một cái mới thả ra một cái mới, mỗi lần chỉ thả ra một lệnh duy nhất, cho nên có khi cả nghìn năm cũng chẳng thấy cái Thập Phương Lệnh nào được ban bố cả.

Theo Thập Phương Lệnh xuất thế thì mấy người trong sân đều biến sắc, ý nghĩa của Thập Phương Lệnh quá lớn, lớn đến nỗi không ai nghĩ có người sẽ sử dụng nó ở một nơi như thế này, một nơi mà cái chết không phải sự thật. Hơn nữa kẻ kia đã làm gì mà để đối phương không tiếc Thập Phương Lệnh cũng phải giết cho bằng được.

Mọi người sửng sốt không bao lâu thì một cỗ khí thế cực mạnh bùng nổ, ánh vàng lóe lên một cái lập tức mặt đất bạo nổ ra một chấn động lớn, bụi đất mịt mù, từng tiếng rẹt rẹt nhỏ bé truyền trong không khí.

Hồng Kinh Nghĩa tham chiến.

Thân là nhân vật lĩnh quân của một trong mười đại gia tộc, hắn có trách nhiệm duy trì quyền uy của mười gia tộc nói chung và gia tộc mình nói riêng. Bình thường mười nhà có thể không hòa thuận, nhưng trước mặt người ngoài cũng phải thể hiện ra sự đồng khí liên chi của mình. Người khác có thể chần chờ trước Thập Phương Lệnh chứ người của mười nhà phải hưởng ứng đầu tiên, có thể không dốc toàn lực nhưng phản ứng nhanh, cho thấy thái độ của mình là được rồi.

Chiến pháp: Niên Hoa Ngọc Chỉ.

Triệu Không Lưu không biết khi nào đã đến phía sau của Hồ Chính Nông, một chỉ điểm thẳng hậu tâm của hắn, hai ngón tay lạnh lẽo khó mà tưởng tượng được.

“Cút!”

Hồ Chính Nông vừa mới tránh thoát kiếm của Hồng Kinh Nghĩa liền thấy Triệu Không Lưu đánh tới, lập tức ngoảnh mặt gầm lên một tiếng, huyết khí đỏ hồng giống như chịu cái gì dẫn dắt hóa thành một hư ảnh con gấu lớn, giương vuốt vồ vào Triệu Không Lưu.

Răng rắc!

Huyết khí bị đóng băng lại thành một khối lớn, nhưng diện tích bao phủ không hề nhỏ đi một chút nào, cuối cùng khối băng màu đỏ tươi này chặn thành công một chỉ của Triệu Không Lưu. Sau đó Hồ Chính Nông tung ra một cước trên không trung, đá vụn khối băng, ống đồng nhằm thẳng vào đầu họ Triệu.

Triệu Không Lưu nâng tay lên, một chiêu Thủy Lưu Thạch Phá Quyền, liền tiếp tung ra bốn quyền từ hai tay, chặn lại một cước của Hồ Chính Nông, đồng thời mượn lực rút lui hơn mười mét. Đón đọc chương mới nhất tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Hồ Chính Nông xoay người tiếp đất, một tay vồ lên không trung, huyết khí dày đặc, bóp vỡ một vạch kiếm mang đang vút đến. Phía đối diện, thiếu niên áo bào thong dong bay trong gió, hai ngón tay kẹp lại, huyền khí chưa tan, chứng tỏ là người vừa mới xuất kiếm.

Cả ba người giao thủ trong một hai giây ngắn ngủi mà thôi, mỗi chiêu mỗi thức đều có uy lực cực lớn, tốc độ cực nhanh đủ chuẩn đủ hiểm nhưng không ai có thể làm gì được ai cả. Trong khi còn ba người chưa xuất thủ thì thế trận tạm lâm vào giằng co.

Triệu Linh thân là Ma Môn, mặc dù không đủ sức để chống đối với mười đại gia tộc nhưng cũng không vui vẻ phục tùng lắm đâu, nàng chậm trễ không ra tay là lẽ dĩ nhiên. Hơn nữa chuyện ở đây xong rồi có ai còn nhớ gì đâu mà phải căng, còn lâu mới bị truy cứu trách nhiệm.

Mà bình thường mười đại gia tộc cũng không muốn động vào Ma Môn làm gì cả, đây là một khối xương khó gặm cho nên hai bên chưa từng làm quá lên. Tranh chấp nhỏ thì có thể chứ đánh lớn thì chỉ có trận đại chiến mấy nghìn năm trước thôi.

Thiếu niên áo đen kia thì đang lưỡng lự không biết có nên ra tay hay không, vì hắn áng chừng được nhân vật kia khủng bố thế nào nên hoàn toàn không muốn ra tay, dù nhìn thế trận có vẻ cân bằng đấy nhưng ai biết được đột nhiên lão quái vật bộc phát một cái thì chết cả đám.

Nghe nói bí cảnh này là để phong ấn lão đó, nếu như lão tìm ra cách thoát phong ấn thế này thì việc giết chết thật một ai đó ở đây cũng không phải là điều khó tin lắm đâu.

Nhưng hắn cũng là người cùa mười đại gia tộc, mặc dù không có tình cảm gì, nhưng sau này gia tộc đều phải là của hắn hết, nếu để uy vọng của gia tộc giảm bớt thì cũng không có lợi cho sau này.

Dương Thiên thì đang quan sát thế cục, hắn âm thầm vận chuyển Cấm Đồng lên quan sát một phen rõ ràng mới được. Ảnh Yêu đã lâm vào ngủ say rồi, nhưng Dương Thiên có thể cưỡng ép kích hoạt huyền văn ở trên đôi mắt của mình vận chuyển, sau đó để huyền văn rút lấy lực lượng của Ảnh Yêu đến để thi triển huyền linh thuật.

Việc này có độ khó rất cao, đồng thời cũng gây ảnh hưởng đến Ảnh Yêu nhưng Dương Thiên vẫn chấp nhận đánh đổi, bởi vì lần đầu tiên hắn gặp phải một người bị đoạt xá thành công, hắn phải quan sát xem có gì khác lạ mà còn tránh.

Kích phát đến lần thứ năm thì Dương Thiên mới mở ra được Cấm Đồng, đồng thời uy lực còn hơi yếu hơn bình thường một chút, nhưng mà đành chịu thôi, dù sao Cấm Đồng mới bị phản phệ không lâu, còn chưa hoàn toàn hồi phục, lại thêm huyền linh không hợp tác nữa.

Dương Thiên vừa nhìn lướt qua một cái, thật sự bị dọa đến giật nảy cả mình. Chỉ thấy trong đầu của Hồ Chính Nông đang phát ra một luồng sáng chói hơi chói mắt, kích thước rất lớn chỉ là cố gắng nhồi nhét để vừa tầm với đầu óc vậy.

Cấm Đồng mặc dù thần kỳ nhưng Dương Thiên còn chưa phát triển nó lên được bao nhiêu, đương nhiên là không thể nhìn rõ vào sâu thẳm trong linh hồn được rồi. Nhưng đối phương có vẻ chưa chuẩn bị được chu toàn nên không che lấp được hết, vẫn để Dương Thiên nhìn ra được một chút sơ hở.

Nhưng điều đó còn chưa đủ để Dương Thiên giật nảy mình, mà cảnh tượng của mấy người xung quanh mới làm hắn hết cả hồn kìa. Hồng Kinh Nghĩa có kim lôi cuồn cuộn, căng đầy ra ngoài, lưu chuyển ở trong huyền mạch một cách dũng mãnh. Tên này rõ ràng đã có thể đột phá nhưng cố gắng kìm nén, ém lại một hơi ở cảnh giới này, nhưng chiến lực thì ép sát huyền chân cảnh rồi.

Thiếu niên tiêu sái bên kia thì Dương Thiên vừa liếc mẳt một cái liền thấy nhói nhói như kim đâm vào mắt, Dương Thiên có thể cảm nhận được một loại khí tức khá tương đồng với Nguyễn Dương, chẳng qua mạnh hơn rất nhiều mà thôi.

Không nhìn thấu thiếu niên này, Dương Thiên nhìn sang thiếu niên áo đen kia, hắn đã muốn thăm dò tên này từ lâu rồi, lần trước chưa có cơ hội thôi chứ lần này phải quan sát một phen.

Vừa nhìn liền thấy một bóng người lơ lửng trên đầu của thiếu niên, toàn thân râu tóc bạc phơ, khí chất lẫm nhiên khoáng đạt, chẳng qua khuôn mặt có chút ngưng trọng. Thấy Dương Thiên nhìn sang thì bóng người lão nhân này cũng quay đầu đối mặt với Dương Thiên, lão hơi gật đầu một cái làm Dương Thiên sợ hết cả hồn.

Lại thêm một con ma ở đây nữa? Rốt cục là có chuyện gì?

Nơi này là Tiên Long Bí Cảnh chứ có phải là nghĩa địa đâu mà lướt qua đã thấy hồn thể bị phong ấn, đại năng đoạt xá, bóng ma bay lượn trên trời.

Nhưng “lão ma” này có khí tức khá tương đồng với thiếu niên áo đen, cộng thêm cả hai giống như có sự kết nối nào đó nên Dương Thiên cũng hơi yên tâm. Ở trong mắt vẫn có thể nhìn thấy vầng sáng linh hồn của thiếu niên áo đen nên không phải bị đoạt xá.

Vũ khí của thiếu niên đó cũng có chút kỳ lạ, lại phát ra ánh sáng linh hồn, nhưng Dương Thiên cũng không có ý định đoạt bảo nên chỉ lướt qua thôi. Ánh mắt nhìn đến Triệu Không Lưu.

Tên này thật sự không phải người bình thường đâu, trên cơ thể có hai luồng huyền khí vận chuyển, cái nóng rực như lửa, cái lạnh lẽo như băng, hơn nữa cả hai đều có xung đột với nhau, nhưng không hề làm bị thương thân thể hắn. Trên vai của Triệu Không Lưu cũng phát ra hai điểm sáng nhỏ, đấy chính là hai con huyền linh. Theo Dương Thiên biết thì chỉ có Lưỡng Nghi Tâm Kinh mới có diệu dụng này thôi.

Nhưng lối vận hành này tuyệt đối không phải là Lưỡng Nghi Tâm Kinh, bởi vì khi vận chuyển trong cơ thể, lưỡng nghi khí không bao giờ xung đột với nhau cả, hơn nữa thứ tự di chuyển trong huyền mạch cũng có sự khác biệt. Không biết đây là loại công pháp gì, nhưng Dương Thiên cảm thấy rất hứng thú.

Đúng lúc Dương Thiên muốn dò xét nốt Triệu Linh thì thiếu niên kia lại lên tiếng.

“Tất cả cùng ra tay, nhanh chóng đánh giết hắn, nếu không hắn tiến giai tới huyền chân cảnh thì tất cả cùng phải chết. Bí cảnh đang bị trục xuất vào không gian loạn lưu, quy tắc vặn vẹo nên đừng mong chết rồi sẽ được phục sinh.”

Nghe thế mấy người vẫn hơi lưỡng lự, chẳng ai ra tay toàn lực cả, mỗi người đều âm thâm giữ lại một nửa để bảo vệ mình. Dù sao ai cũng không muốn chết thật mà.

Thiếu niên áo đen đột nhiên vọt lên, vũ khí phát ra hắc vụ nồng đậm, tấn công vào Hồ Chính Nông, đồng thời lạnh giọng quát.

“Ninh gia, Ninh Trung Kiên ở đây, kẻ nào không tuân Thập Phương Lệnh. Giết không tha!”