Huyền Linh Ký

Chương 282: Đoạt xá




PƯNGGG!!!

Giống như dây cung rung động vang vọng, một bóng đen lao vút qua không trung, mỗi một lần tăng tốc là một lần âm thanh đó khuếch tán ra phía ngoài. Người này toàn thân bao trùm dưới quần áo màu đen, tay nắm một thanh vũ khí có chút giống với chiếc ô đang cuộn lại.

Hắn cũng giống như những người khác, tức tốc chạy ra phía ngoài, tránh cho rơi vào vùng không gian bị sụp đổ kia, đồng thời ý thức của hắn vẫn đang giao lưu với linh hải của mình.

“Trần lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thiếu niên này đúng là đối thủ thần bí mà Dương Thiên đã gặp mặt trên đỉnh Tiên Long Sơn, không nghĩ đến hắn cũng là một người mấy người thoát nạn.

Trần lão chuyên chú tình hình bên ngoài, đồng thời hướng sự tập trung về vùng không gian sụp đổ kia, suy nghĩ thật lâu mới nói.

“Bí cảnh này vốn là để phong ấn một kẻ ngoại lai, hiện tại phong ấn sụp đổ.”

“Cái gì?”

Thiếu niên nghe thế biến sắc, tay phải vô ý siết chặt huyền binh trong tay, tinh thần ý niệm toàn bộ căng cứng. Hắn không biết kẻ bị phong ấn là loại tồn tại bậc nào nhưng nhìn vào quy mô của Tiên Long Bí Cảnh thì cũng đủ biết kẻ bị phong ấn mạnh đến mức kinh người rồi.

Hiện tại phong ấn sụp đổ, mà lại sụp đổ từ phía trung tâm lan tỏa dần ra phía ngoài, vậy thì chỉ có một khả năng mà thôi. Đó là tên bị phong ấn kia đánh vỡ trói buộc, thoát ra bên ngoài rồi. Còn nếu là hết năng lượng hay vì nguyên nhân nào đó mà phong ấn tự sụp đổ thì nó sẽ sụp đổ dần từ khu vực bên ngoài rồi mới đến khu vực trung tâm.

Cho nên thiếu niên sợ hãi cũng không có gì là lạ.

Trần lão nhận ra được sự lo lắng của thiếu niên liền chậm rãi nói.

“Cũng không phải tên kia thoát ra ngoài đâu, bên trong tuy sụp đổ nhưng phong ấn phía ngoài kia vẫn còn vững chắc lắm.”

Thiếu niên suy nghĩ có chút rối loạn, không thể hiểu rõ chuyện này nhưng nghe nói tên kia chưa thoát ra ngoài thì hắn cũng lấy lại được chút bình tĩnh, dồn hỏi Trần lão.

“Cụ thể là chuyện gì, lão đừng có vòng vo nữa.”

Trần lão nhún vai.

“Cụ thể thì ta cũng không rõ ràng, chẳng qua tên kia vẫn chưa thoát được phong ấn đâu, nhiều lắm thì thoát khỏi ngọn núi kia thôi.”

Cmm!!!

Thiếu niên chửi thầm một tiếng, lão già này thật biết cách làm người ra giận sôi máu mà. Nếu như tên bị phong ấn kia phá vỡ phong ấn rồi chạy đi nơi nào thì hắn còn bớt lo lắng, ai ngờ hắn vẫn trong bí cảnh chứ.

Đấy mới là điều nguy hiểm đáng lo đây này, thế mà lão già này lại nói giống như đó là một việc tốt vậy. Trong lòng mặc dù hết sức bực bội nhưng thiếu niên cũng không tiếp tục càu nhàu Trần lão nữa, bởi vì vết nứt không gian đã đuổi đến ngay sát phía sau hắn rồi, hắn phải nhanh chóng chạy ra khỏi đây mới được.

...

Ngoại trừ ba người kia ra, còn có một bóng người khác đang nhanh chóng thoát khỏi Tiên Long Sơn, chẳng qua người này nhìn vô cùng kỳ dị. Trên thân có hai luồng khí thế trập trùng, khi thì vọt thẳng lên trời cao, khi thì vô lực giống như một người bình thường.

Hơn nữa thân thể của người này cũng đang có sự phân hóa giữa hai bên một cách rõ rệt, bên phải hoàn toàn là người bình thường, trong khi bên trái thì mọc ra lông lá đỏ hung trông hết sức ghê rợn.

“Tiểu tử, từ bỏ chống cự đi. Cho dù ngươi có Định Hồn Bảo thì cũng không chống đỡ được đâu.”

“Hừ, nếu muốn thì cả hai cùng chết.”

Người này mở miệng, tự nói chuyện tự trả lời, hơn nữa âm thanh giữa hai lần còn hơi khác nhau một chút. Nhất là âm thanh thứ hai nghe có vẻ hơi non nớt, càng toát ra vẻ tự nhiên hơn giọng khàn khàn thứ nhất.

Người này đột nhiên quay người, hướng đến nơi không gian đang sụp đổ kia, lao thẳng vào. Nhưng vừa mới bước ra được nửa bước thì lại quay người chạy về phía ngoài.

“Nghĩ hay lắm, nhưng ngươi đừng có mơ.”

Giọng nói khàn khàn lại phát ra phía ngoài. Nếu như Dương Thiên ở đây chắc hẳn sẽ nhận ra được giọng nói này mang theo mấy phần vận vị của Lôi Kiếm Đại Tiên. Mà quả thật kẻ tồn tại trong thân xác này đúng là của Lôi Kiếm Đại Tiên thật.

Thiếu niên này tên là Hồ Chính Nông, một thiếu niên tài tuấn của Hồ Gia, mặc dù là chi thứ nhưng địa vị ở chủ mạnh cũng không nhỏ. Hắn theo gia tộc tiến vào bí cảnh, dọc đường đi vô cùng thuận lợi.

Đạt được truyền thừa đầu tiên từ trong tay của một con gấu già, không còn sức giao chiến nên chẳng bị nhận tổn thương gì.

Lúc nhận xong truyền thừa, tiến vào khu vực hạch tâm thì lạc đường trong mê cung, sau đó bị một cỗ lực lượng thần bí hút vào Tiên Long Sơn. Từ đầu đến cuối đều không phải chiến đấu một chút nào, thuật lợi vô cùng.

Nhưng hắn nào biết được tất cả đều trong sự sắp xếp của Lôi Kiếm Đại Tiên, nơi cuối cùng hắn đến cũng chẳng phải để nhận truyền thừa mà là để Lôi Kiếm Đại Tiên tiến hành đoạt xá.

Nhưng việc Hà Tuyết Nguyệt cùng Dương Thiên đánh lên đỉnh núi khiến cho quá trình này xảy ra nhiều điều ngoài ý muốn, Lôi Kiếm Đại Tiên muốn thoát khốn ra ngoài cũng không đơn giản như thế nữa.

Đến sau cùng hắn phải chặt đứt Tiên Hồn, tự bạo Thần Cốt để một phần linh hồn của mình nhập thể vào Hồ Chính Nông, có thể nói bỏ ra tất cả vốn liếng, tổn thất một cách thảm trọng.

Nhưng Hồ Chính Nông trên thân lại mang Định Hồn Bảo, ngăn cản việc đoạt xá, Lôi Kiếm Đại Tiên lại đang trong trạng thái hư nhược, cho nên lâm vào thế giằng co, không ai chiếm cứ được hoàn toàn thân thể cả.

Đáng lẽ cho Lôi Kiếm Đại Tiên mấy ngày, lấy thủ đoạn của hắn thì thừa sức diệt sát nhân hồn của Hồ Chính Nông, nhưng hắn cũng không ngờ tới Hà Tuyết Nguyệt lại ác như vậy, đả động vào phong ấn, trực tiếp trục xuất khu vực vào trong không gian loạn lưu, cho nên mới dẫn đến sự việc lúc này.

Hồ Chính Nông nhiều lần muốn tự hủy thân thể, kéo cả ai cùng chết, nhưng Lôi Kiếm Đại Tiên đang chiếm thượng phong trong việc khống chế thân thể nên vẫn chưa thể thành công.

“Tiểu tử thối, là ngươi ép ta đó.”

Lôi Kiếm Đại Tiên hung ác gầm lên một tiếng, từ trong mi tâm của hắn bắn ra một sợi khí màu xanh đen chiếu rọi muôn nơi, đồng thời sức mạnh tinh thần của hẳn cũng tăng vọt, cơ thể của Hồ Chính Nông đang nhanh chóng mọc ra lông lá màu đỏ hung.

“AAA!!!”

Hồ Chính Nông đau nhức kêu la, trong ánh mắt kiên nghị cũng lóe lên vẻ hung tàn. Đột ngột một cỗ sức mạnh kỳ lạ giáng lâm xuống khu vực này, không gian giống như bị định trụ lại, không gian sụp đổ trở nên chậm hơn một chút. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Cụ hiện linh hải.

Hồ Chính Nông cụ hiện ra linh hải của mình, linh hải to lớn hơn tám mét, lộ ra hình dáng của một con yêu thú kỳ dị, bốn tay hai chân, cơ bắp cuồn cuộn, sáu mắt hai cánh hung dữ vô cùng.

Lục Nhãn Dực Lang Thú.

Loại yêu thú này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói mang trong mình dòng máu của cả Thần và Ma, sức mạnh hết sức đáng nể. Chẳng qua vì nó có cả huyết mạch của Thần và Ma nên vạn chúng xa lánh, tộc đàn bị cô lập dẫn đến diệt vong.

Hồ Chính Nông cụ hiện linh hải lại dựa theo hình dáng của Lục Nhãn Lang Thú, tài năng cũng không phải là loại bìn thường đâu. Theo linh hải trấn định không gian, Hồ Chính Nông đưa tay khẽ nắm một cái.

Từ huyền linh tỏa ra một cỗ hấp lực cực lớn, bản thân huyền linh bỗng sụp đổ vào trong, hóa thành một cái lỗ đen thôn phệ hết tất cả. Một cỗ lực lượng kinh khủng đang nhanh chóng được thai nghén trong nơi mà huyền linh sụp đổ.

“Ngừng lại ngay tên điên kia.”

Lôi Kiếm Đại Tiên biến sắc, hắn nhận ra Hồ Chính Nông đang vận dụng một loại bí thuật nào đó để tự bạo, tự bảo về cả linh hồn lẫn thân thể, thông qua đó chặn lại kế hoạch của Lôi Kiếm Đại Tiên.

Lôi Kiếm Đại Tiên không còn dám bảo lưu sức lực nữa, mặc kệ thương thế nghiêm trọng cũng tung ra toàn bộ sức lực, huyền văn lượn lờ trong không trung. Lôi Kiếm Đại Tiên bị phong ấn mấy trăm vạn năm, không ngừng thử phá bỏ phong ấn, khui mở lỗ hổng của phong ấn, tạo thành Tiên Long Bí Cảnh dẫn dụ thiên tài giúp sức. Cho nên tạo nghệ ở mặt huyền văn cũng không kém, hoàn toàn đạt tới cảnh giới Nhất Niệm Thành Văn, so với Diễn Niệm Sinh Văn còn cao hơn một bậc.

Huyền văn mang theo sức mạnh to lớn, nối đuôi nhau giống như dòng nước, hình thành một loại phong ấn ùa vào linh hải của Hồ Chính Nông. Nguồn sức mạnh đang thai nghén kia giống như một mặt trơi thu nhỏ, tỏa ra sức mạnh kinh người không ngừng vặn vẹo phá hủy huyền văn đến gần nó.

Nhưng chung quy lại cả hai có chênh lệch rất lớn, chẳng mấy chốc điểm kỳ dị đã bị huyền văn lấp đầy, hóa thành từng sợi dây xích trói buộc nó lại, khiến cho năng lượng bạo động cũng trở nên yên tĩnh, toàn bộ quá trình sụp đổ bị cắt đứt.

“Không!!!”

Hồ Chính Nông kêu lên một tiếng tràn đầy sự không cam lòng, tiếng kêu thảm thiết nhỏ dần rồi biết mất trong không gian tĩnh lặng. Toàn thân của hắn mọc ra một bộ lông đỏ hung hết sức hung hãn, răng nanh dài ra phía ngoài, toát lên một sự tham lam tột độ.

Khí thế ở trên người Hồ Chính Nông bùng nổ, chớp mắt một cái liền tiến lên mấy trăm mét, bỏ xa vết nứt không gian, linh hải nhanh chóng tan biến, hòa trở lại cơ thể.

Giờ phút này, Hồ Chính Nông nhẹ nhõm đột phá, đạt đến huyền chân cảnh nhất trọng. Cả người bị lớp lông đỏ hung bao phủ, trông không khác gì một con gấu lớn hung dữ.

Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng vang vọng đất trời.

“Ta, Hùng Bá đã trở lại.”