Huyền Linh Ký

Chương 281: Tiên Long Sơn sụp đổ




“Dương Thiên?”

Cả hai cùng kích động hỏi ra một tiếng. Qua sự kiện đó, cái tên Dương Thiên đã in ấn trong đầu của tất cả mọi người. Kẻ không đi vào được cũng đợi hắn ra cung cấp cách đi vào trong, hoặc ít nhất cũng là tường thuật lại cảnh vật một chút, xem truyền thừa cuối cùng là dạng gì.

Nhưng ai có thể nghĩ tới tên này vừa ra là bay một phát thoát khỏi Rừng Chết luôn cơ chứ, hơn nữa vô cùng trùng hợp là rơi xuống chỗ hai người đang ngồi nói chuyện đây.

“Các ngươi biết ta?”

Dương Thiên cảnh giác, hắn chắc chắn không quen biết hai người này, không biết người đến có ý đồ tốt hay xấu, cứ phải cẩn thận đã rồi tính tiếp. Mà hắn suy nghĩ một chút thì cũng rõ tiền căn hậu quả, tám chín phần mười là do hắn tiến vào đỉnh Tiên Long Sơn khiến cho mọi người nhìn chằm chằm vào hắn.

Triệu Không Lưu đột nhiên cười lên hảo sảng nói.

“Dương huynh đệ không cần lo lắng, chẳng qua nhìn thấy ngươi có chút kích động mà thôi.”

Triệu Linh hơi liếc mắt Triệu Không Lưu một cái, vừa nãy thì ra dáng không kiên nhẫn, lúc này thì hào sảng chủ động bắt chuyện rồi. Nhưng nàng cũng chẳng thèm để ý, chỉ cười bí hiểm chào Dương Thiên một cái, vẫn giữ lễ độ nhã nhặn.

Dương Thiên cũng khách khí một phen.

“Đã vậy cũng không làm phiền hai vị hàn huyên, ta cáo từ trước.”

Nói rồi lập tức xoay người bỏ đi, nhưng Triệu Không Lưu đã chắn trước đường của hắn, khuôn mặt vẫn giữ tươi cười nói.

“Dương huynh đệ vội vàng thế làm gì, gặp nhau tức là duyên, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đi.”

Dương Thiên hơi liếc Triệu Linh một cái, thấy nàng vẫn an ổn đứng tại chỗ thì cũng hơi hiểu tình hình. Hắn nhìn sâu Triệu Không Lưu, kiến quyết nói.

“Ta còn có chút việc gấp gáp, ngày sau nếu như có thời gian sẽ nói chuyện cùng huynh đài sau.”

Dương Thiên đổi một hướng di chuyển, nhưng Triệu Không Lưu chớp mắt cái đã chắn trước đường, khuôn mặt vẫn tươi cười, muốn nói chuyện.

Dương Thiên cũng không thèm nghe hắn nói nhảm, lập tức một cướp quật ngang tới. Hắn đã tương đối quen thuộc lực lượng mới của mình rồi, cho nên một đòn này cực kỳ mãnh liệt, điều khiển thông thuận đúng theo ý nghĩ của mình.

Triệu Không Lưu các ngón tay hơi khum lại, bày ra tư thế nửa nắm tay cứng rắn gõ ngang một cái, dễ dàng chặn lại một đòn này của Dương Thiên, lực lượng hóa thành gió lớn thổi xốc lên cảnh vật xung quanh của hai người.

Dương Thiên chỉ cảm thấy chân mình như đá vào tấm sắt, lù lù đá bất động mà còn truyền đến một cảm giác hơi lạnh lẽo. Lực lượng của người này thật sự rất rất mạnh, nếu chưa đột phá thì Dương Thiên còn không có sức để đánh một trận ra hồn, nhiều lắm dùng Ảnh Hóa rồi lợi dụng huyền binh để chiến đấu thôi.

Nhưng xem từ phản ứng của đối thủ thì Dương Thiên biết đấy vẫn chưa là sức lực thật sự của hắn đâu, có lẽ mới chỉ chơi chơi thôi. Sức mạnh của người này chắc chắn không dưới Huyền Chân Cảnh đâu ý chứ.

“Dương huynh đệ cần gì hũng dữ như vậy.”

Triệu Không Lưu híp mắt, lực lượng của Dương Thiên cũng hơi rung động hắn, đòn đó ít nhất cũng khoảng ba triệu cân đấy, hiếm có ai ở Huyền Biến Cảnh có thể đá ra một đòn như thế lắm.

Ngoài việc phải tiếp cận đến thân thể cực hạn ra thì còn vài yếu tố quan trọng khác. Lượng huyền khí của mỗi người là hữu hạn, và lượng huyền khí có thể điều động đề điệp gia vào đòn đánh cũng hữu hạn nốt. Linh hải lớn hay bé thì cũng chỉ có như thế, nếu muốn tăng cường lực lượng tấn công thì phải tăng cường chất lượng của huyền khí, để huyền khí đạt được mấy cân một sợi, sau đó tinh thần ý niệm có thể điều động được số huyền khí đó dung hòa vào cơ thể khi phát lực, tổng cộng tất cả lại mới có thể tấn công đạt ba triệu cân.

Nhưng Dương Thiên dễ dàng làm đến, thậm chí dáng vẻ còn có lưu thủ, thật sự là một đối thủ không tệ đâu. Nhưng mục đích của Triệu Không Lưu không phải là đánh nhau, hắn muốn thông tin của đỉnh Tiên Long Sơn, cho nên vẫn phải đàm phán.

Dương Thiên thì không rảnh để chia sẻ lại việc mình đã trải qua trong cả tuần vừa rồi, các ngươi không vào được bên trong đấy là phúc của các ngươi, nếu không đã bị đánh chết lâu rồi.

Tổn hao ba ngày nhưng Dương Thiên không tìm ra cách nào để ra ngoài cả, lúc này khu vực trung tâm đó đột nhiên hiện ra vài vết nứt đen kịt trên không gian, giống như một quả trứng có dấu hiệu vỡ vụn. Dương Thiên chưa kịp phản ứng thì một cỗ lực lượng vặn vẹo đã đem hắn ném ra ngoài.

Dựa theo Dương Thiên suy đoán thì khu vực đó rất có thể đang sụp đổ đến nơi rồi, thậm chí là cả bí cảnh đang sụp đổ rồi, bây giờ không chạy, có khi tí nữa cũng táng thân dưới không gian loạn lưu thôi.

“Các ngươi không đi thì ta đi.”

Dương Thiên hừ lạnh một cái triển khai Truy Nguyệt Bộ, thân hình lao đi thẳng tắp, lên đến hơn năm mươi mét trên không trung liền bước ra mấy bước liên tục, toàn lực chạy về phía ngoài.

Triệu Không Lưu không hề chậm chễ chút nào đón đầu Dương Thiên, nhưng hắn cũng không thể bay được, cho nên chỉ có thể theo sát trên mặt đất, đồng thời trong lòng không khỏi âm trầm một chút, thắc mắc tại sao Dương Thiên có thể bay cơ chứ.

Triệu Linh cũng đuổi theo ngay sát phía sau, mặc dù tốc độ thoáng chậm hơn Triệu Không Lưu một chút nhưng cũng không lạc hậu bao nhiêu, cả ba lấy tốc độ kinh người tiến về khu vực ngoại vi của mê cung. Mỗi một bước của Dương Thiên bước ra, vị trí của hắn lại bắn vọt về phía trước ba trăm mét, nhanh đến gần như đuổi sát tốc độ của âm thanh.

Triệu Không Lưu thì chạy trên mặt đất, tốc độ lúc bộc phát còn hơn nhỉn hơn Dương Thiên một chút, nhưng chạy đường dài cũng chỉ có thể cùng Dương Thiên ngang bằng. Mới qua không đến một phút đồng hồ bọn hắn đã lướt qua hơn mười dặm, vòng qua hai bước tường của mê cung chạy xa ra phía ngoài.

Rầm rầm!!!

Lúc này bí cảnh đột nhiên kịch biến, thiên địa giống như gặp phải trọng kích rung lên không ngừng, không gian giống như bị xé rách tan nát. Đón đọc chương mới nhất tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả

Triệu Linh hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy dãy núi phía xa xa không ngừng đổ nát, không gian tan vỡ, mảnh vụn chìm vào hư không.

“Chuyện gì đang xảy ra?”

Nội tâm của Triệu Linh hoảng hốt nhìn về phía xa, các vết rách của không gian cũng không ngừng lan tràn, nhanh chóng nuốt hết tất cả cảnh vật trong khu vực, chỉ lưu lại một mảnh hư không đen kịt tràn đầy khí tức hỗn loạn.

Vết nứt không gian này lan tràn tốc độ cực nhanh, ban đầu xa tít tận chân trời, bọn họ chỉ có thể trông thấy một điểm đen nhỏ, nhưng chớp mắt một cái đã lan ra cả một khu vực rộng lớn, đuổi sát đến phía sau ba người.

Lúc này chẳng còn ai có tâm trí bảo lưu thực lực hay là tính toán gì nữa, lập tức bộc phát ra tốc độ cao nhất lao về phía trước, mong muốn không bị cuốn vào trong không gian loạn lưu.

Từ cơ thể Triệu Linh bộc phát lên một cỗ hắc vụ bao quanh người, tốc độ đột nhiên tăng mạnh lao vút đi, lưu lại một đường tàn ảnh kéo dài. Triệu Không Lưu còn nhanh hơn một chút, tốc độ phát huy đến cực hạn, chớt mắt đã đuổi sát Dương Thiên.

Dương Thiên cũng không tiếp tục lo có người ngăn chặn cho nên tiếp đất lao vút đi, tốc độ so với việc chạy trên không trung còn nhanh hơn một chút, trong nhất thời vẫn là người dẫn đầu.

Tiên Long Sơn sụp đổ tạo nên chấn động quá mức kinh khủng, toàn bộ bí cảnh giống như cũng bị xốc lên, chấn động liên miên không ngừng. Đáng tiếc, số người có thể chứng kiến cảnh này quá mức ít ỏi.

Ngoài nhóm ba người Dương Thiên ra thì chỉ còn có bốn người khác đang tức tốc chạy xa khỏi không gian loạn lưu đang không ngừng mở rộng kia.

Kim lôi kinh thế Hồng Kinh Nghĩa.

Hồng Kinh Nghĩa đắn đo một hồi quyết định rời đi, hắn làm người bá đạo nhưng đồng thời cũng là bậc trí giả, Triệu Linh rời đi nửa ngày sau hắn cũng từ trên bia đá nhìn ra một chút gì đó, quả quyết rời khỏi đỉnh Tiên Long Sơn, cho nên lúc này mới xuất hiện ở đây.

Hồng Kinh Nghĩa cũng bị không gian sụp đổ này dọa cho một trận, dù sao cảnh tượng quá kinh người, chỉ cần hắn dám ngừng lại một chút thôi là đảm bảo táng thân nơi đây luôn. Hắn không nghĩ thiết lập bất tử của bí cảnh có thể hộ hắn an toàn khi rơi vào trong đó, vẫn cứ cẩn thận thì hơn.

Một nơi khác, có một bóng người thong dong thoát khỏi Rừng Chết, khác hẳn với vẻ mặt gấp gáp của ba người kia thì người này khí tức ổn định hơn nhiều. Mỗi một lần tiến đến tốc độ không chậm, duy trì được một khoảng cách an toàn không lo bị không gian sụp đổ đến.

Người này trông chỉ độ thiếu niên, tuổi tác có lẽ không lớn hơn Dương Thiên, khí tức trên người lại thuộc vào Thất Biến Kỳ đỉnh phong, nhưng nếu như những người ở trên Tiên Long Sơn có thể nhìn thấy hắn lúc này hẳn sẽ rất ngạc nhiên.

Bởi vì người này không hề xuất hiện ở trên bia đá cuối cùng, cũng không tham ngộ bức tường ngăn cách, thậm chí từ khi bước vào bí cảnh đến bây giờ chưa ai trông thấy hình bóng của hắn.

Đương nhiên bí cảnh bao la, không gặp được nhau cũng là bình thường, nhưng không tập trung ở hai làng thì sao có thể tiến vào đỉnh Tiên Long Sơn được cơ chứ. Điều này là vô cùng quái dị cùng bất hợp lý, trừ khi người này biết được một cách nào khác không cần qua hai làng vẫn có thể tiến vào “Tổ Địa”.

Thiếu niên sắc mặt thong dong có vẻ như không e ngại không gian sụp đổ này, trên người không hề toát ra một ý niệm sợ hãi nào, trái lại giống như đang suy nghĩ việc gì đó.

Thật lâu về sau hắn mới lẩm bẩm ra một câu đầy lười biếng.

“Thật phiền phức, không biết đã nhập vào tên nào rồi.”