Huyền Linh Ký

Chương 279: Phong ấn




Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt di chuyển không nhanh không chậm, thong thả tiếp cận trung tâm của khu vực. Về phần tại sao Dương Thiên biết đây là trung tâm của khu vực thì chỉ cần nhìn bóng của hắn là biết.

Càng đi về trung tâm, bóng của bọn hắn càng đứng, khi đến đúng trung tâm thì bóng của bọn hắn là thẳng đứng, thậm chí còn hơi nhỏ một chút, bởi vì cơ thể bị ánh sáng mặt trời bao phủ trên diện lớn.

Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt dừng lại ở vị trí trung tâm nhất, nếu so sánh chỗ này với xung quanh thì trông nó hơi bằng phẳng hơn một chút, nhiệt độ hơi cao hơn một chút, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng ở chính chỗ này, một thanh kiếm yên lặng nằm lấy, quanh thân ảm đạm không chút quang huy, giống như một thanh kiếm đang mục nát bởi thời gian.

“Lôi kiếm?”

Dương Thiên nhướng mày, không hiểu sao Lôi Kiếm lại xuất hiện ở đây, rõ ràng vừa rồi nó rơi ở vị trí rất xa cơ, chứ không phải ở chính trung tâm thế này. Hơn nữa lôi điện trên kiếm cũng biến mất hết, không thấy chút khí tức hủy diệt nào.

Trên thân Hà Tuyết Nguyệt toát ra một cỗ ba động kỳ diệu, thiên địa giống như bị dẫn dắt xôn xao lên. Nàng đang ở vận dụng chân ý của mình điều tác động đến thiên địa. Trong không trung đột ngột xuất hiện một đống huyền văn, từ huyền khí kết băng bay lượn đầy trời.

“Diễn niệm sinh văn?”

Dương Thiên kinh ngạc, Hà Tuyết Nguyệt mang cho hắn nhiều điều kinh ngạc lắm rồi, cho nên Dương Thiên cũng không đến mức hoảng hốt, nhưng kinh ngạc là không thể tránh khỏi.

Huyền văn là một loại ký tự kỳ diệu, huyền ảo biến hóa không lường. Huyền văn học tập khó là thế, nhưng cũng có các bước tịnh tiến dần dần. Ban đầu mượn dùng các tài liệu đến làm vật dẫn, phải sử dụng đúng loại huyền mực, huyền bút, huyền giấy mới có thể hoàn thành việc vẽ huyền văn.

Dương Thiên ở mảng này có thiên phú không kém, luyện tập mấy ngày đã có thể làm tốt chuyện này. Mà tính đến hiện tại, Dương Thiên đã có thể mượn dùng huyền khí của bản thân để tạo ra huyền văn, mặc dù uy lực cực nhỏ nhưng đã tính là giai đoạn thứ hai.

Hay như ở trong bí cảnh này, có thể mượn lực lượng kỳ lạ đến làm cho bản thân tạm thời nắm giữ khả năng hư không họa văn, cũng là việc không cần vật dẫn đến cũng tạo được huyền văn.

Hư không họa văn cũng biểu thị cho việc huyền trận sư bước vào chân cấp sáu, hoặc có thể gọi là chân cấp. Lấy niệm làm bút, lấy chân khí làm mực, ở trong không gian tùy ý xây dựng huyền văn.

Hư Không Họa Văn càng tiến thêm một bước nữa chính là Diễn Niệm Sinh Văn, sử dụng tinh thần ý niệm, câu thông thiên địa, từ trong thiên địa lấy ra huyền văn cho mình dùng.

Loại thủ pháp này cũng không còn là họa văn nữa, mà là lấy huyền văn của thiên địa, cho nên uy lực cực mạnh, không thua kém gì một cái huyền văn được chuẩn bị tỉ mỉ, hơn nữa tốc độ phải rất nhah.

Diễn Niệm Sinh Văn cũng đại biểu cho người thi triển đã vượt qua Chân Cấp Trận Sư, bước vào Nguyên Cấp Trận Sư, hay còn gọi là Nguyên Trận Sư.

Dương Thiên có tự tin rằng chỉ cần hắn đột phá Huyền Chân Cảnh thì sẽ lập tức thành Chân Trận Sư, nhưng Nguyên Trận Sư thì hắn còn phải cố gắng nhiều, không chỉ có hiểu biết về huyền văn, còn phải cảm ngộ về thiên địa, từ trong thiên địa rút ra huyền văn cho mình dùng. Cho nên thấy Hà Tuyết Nguyệt thi triển thủ đoạn như thế, hắn cũng không giữ được bình tĩnh.

Huyền văn bay múa càng lúc càng nhiều, màu băng lam óng ánh cả trờ đầt. Hà Tuyết Nguyệt duỗi bàn tay ra, hướng lôi kiếm vỗ mạnh một cái. Toàn bộ thanh kiếm hơi lóe lên ánh chớp đen, nhưng cũng không thể kháng cự được lực lượng của nàng, nhanh chóng bị đánh lún vào trong mắt đất, biến mất không thấy gì nữa.

Huyền văn như nhận được tín hiệu phát động, toàn bộ nối tiếp nhau hướng thẳng đến lỗ thủng mà lôi kiếm vừa biến mất, chen chúc chui vào, dung hòa cùng đại địa.

“Phong ấn?”

Dương Thiên không chắc lắm, bởi vì hắn không kịp nhìn nhận tất cả huyền văn ở đây, nhưng từ hình ảnh hắn trông thấy được thì chỉ có thể đoán đây là một loại phong ấn.

Hà Tuyết Nguyệt thu hồi cánh tay, hướng Dương Thiên trông lại, nhẹ gật đầu một cái, sau đó thân hình nàng biến mất, không một giấu vết.

Dương Thiên hơi giật mình một cái rất nhanh đoán được là nàng đã rời đi rồi nên cũng chỉ hơi thở dài một hơi. Nhưng chợt hắn hơi biến sắc mặt, bởi vì...hắn không biết cách ra ngoài.

...

Trong khi Dương Thiên tham gia vào đại chiến long trời lở đất ở trên đỉnh Tiên Long Sơn, thì bên ngoài bức tường kia cũng diễn ra một trận chiến tráng lệ không kém, mặc dù uy lực thì kém xa, nhưng cũng hết sức đặc sắc.

Đương nhiên thế cục cũng không kéo dài quá lâu được, bởi vì đám người này cũng không có ai ngu ngốc cả, mặc dù hợp lực lại chèn ép đám người của Vân Lan Vương Triều, nhưng không có ai lộ ra toàn bộ sức lực. Bởi vì Dương Thiên đi vào có một mình, nếu mấy người còn lại cũng biết cách đi vào thì cũng chả ở đây để bị đánh rồi.

Đánh hơn nửa giờ đồng hồ thì thế trận duy trì về giằng co, Vân Lan Vương Triều bị tụ tập về một chỗ, đoàn kết chống lại những người khác.

“Tên kia đi vào đó đã ba ngày rồi, rốt cục hắn dùng biện pháp gì?”

Cận Đông Lai ánh mắt cau lại nhìn về phía bức tường. Quan hệ giữa Thái Tử Minh và Dương Thiên vốn không tốt, lúc này lại phải chịu đánh vì Dương Thiên khiến cho hắn hết sức khó chịu.

Nhưng mà không ai có thể trả lời câu hỏi cho Cận Đông Lai cả, ai cũng muốn biết là Dương Thiên dùng biện pháp gì, nhưng nào có ai biết được đâu.

Trong lúc này, đột nhiên một tiếng cười lớn đánh động tất cả mọi người. Cả đám đưa mắt nhìn lại chỉ thấy Triệu Không Lưu chậm rãi đứng dậy, ý cười vẫn chưa tiêu tán đi, nhưng động tác dứt khoát nhanh chóng quay người xuống núi, không thèm để ý đến đám người xung quanh.

Chứng kiến cảnh này, rất nhiều người trong lòng cười lạnh, rốt cục thì từ bỏ cũng là một lựa chọn chính xác, tự biết bản thân mình có khả năng đến đâu còn hơn là cố mãi chẳng được gì.

Không bao lâu sau lại có một người nữa rời đi, mọi người ở đây đều không nhận thức nàng, duy nhất có Hồng Kinh Nghĩa hơi kinh ngạc một chút, bởi vì hắn nhận ra người này, mà đúng hơn là cả hai đang cùng hơp tác với nhau.

Ma giáo Triệu Linh.

Nàng là người có tham vọng không nhỏ, tính toán kỹ lưỡng. Hồng Kinh Nghĩa mới không tin là nàng lại cam tâm từ bỏ chỉ vì quá khó đâu. Nhưng Hồng Kinh Nghĩa cũng không đuổi theo làm rõ tình hình, chính mình cũng là thiên tài kiệt xuất, không ngộ ra mà còn đi hỏi người khác thì quá mất mặt.

Bầu không khí lại tiếp tục im ắng, ngoài việc tìm cách xuyên qua bức tường thì việc phá giải bia đá cũng là một lựa chọn đông đảo, mọi người ai cũng tin là mình không thua kém bất cứ ai, chắc chắn sẽ giải quyết được thôi.

...

Đông Vực, Thiên Nhai Hải Giác.

Nơi này là một bãi biển rộng lớn, có vách đá không quá cao chạy ngang theo bờ biển, mang một màu đen nổi bật giữa nên cát vàng. Mỗi khi thủy triều lên, cát vàng ngập trong nước biển thì mỏm đá này là phần cuối cùng của đất liền, cho nên liền có tên gọi như vậy.

Hai bóng người đứng yên trước gió chiều, thưởng thức cảnh mất trời dần khuất phía biển xa. Một người thân mặc thanh y, tóc màu hoa râm, ánh mắt sâu thẳm như biển lớn, từng cơn gió mặn cũng không làm đổi sắc mặt gió sương của hắn. Hắn chậm rãi mở miệng.

“Đã xuất phát rồi chứ?”

Người bên cạnh của hắn là một trung niên dáng người bệ vệ oai hùng, khí thế không giận tự uy, thân mang hoàng bào, người đứng hơi sau người trước nửa bước, không kiêu ngạo không tự ti nói.

“Đã xuất phát ba tháng rồi, có lẽ cần một thời gian nữa mới tới nơi được.”

Người mặc hoàng bào hơi đắn đo một chút, nhưng sau đó vẫn kiên quyết nói ra.

“Ta e là đám bên Liên Thành kia sẽ không chịu nhắm mắt làm ngơ đâu.”

Người mặc thanh bào không trả lời ngay mà ánh mắt vẫn nhìn xa xăm, giống như đang cân nhắc kỹ càng. Một hồi lâu sau, lão trầm thấp mở miệng, âm thanh băng lãnh giống như dập tắt gió thổi, sóng biển cũng không dám vỗ.

“Ta sẽ lo đám đó, ngươi cứ buông tay ra mà làm. Kẻ nào ngăn cản ta, ta sẽ giết kẻ đó.”

Người mặc hoàng bào hơi chắp tay khom người một cái. Ý nghĩ của hắn cũng không khác người mặc thanh bào là mấy, chẳng qua thực lực của hắn chưa đủ thôi, nếu không hắn còn muốn diệt đi Liên Thành nữa kìa.

Đông Vực này là địa bàn của Hoàng Triều bọn hắn, nhưng Liên Thành lại giống như một cái gai nhọn treo trên đỉnh đầu, tranh giành ngôi vị trí tôn của bọn hắn, tranh quyền khống chế đại lục của Hoàng Triều, hắn đã nhịn lâu rồi.

Nay nghe được một câu khẳng định từ phía lão tổ, trong lòng hắn còn hơi kích động, hăng hái muốn đạp đổ Liên Thành ngay lập tức. Nhưng vị lão tổ mặc thanh bào kia giống như xem thấu ý nghĩ của hắn, liền lạnh giọng nhắc nhở.

“Liên Thành là đại diện cho Trung Ương Thánh Vực, ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều. Thời cơ còn chưa đủ để đối đầu với đám đó đâu.”

Nam tử mặc hoàng bào tỏ vẻ đã biết, nhưng trong lòng không cho là phải. Đương nhiên hắn sẽ không nói ra bên ngoài, vẫn tỏ vẻ chắc chắn hiểu chuyện.

Gió biển lặng yên lại chậm rãi thổi qua, sóng biển vỗ mấy tiếng rào rào không ngớt, sóng sau liên tiếp sóng trước mãi mãi không ngừng.

Thân hình của hai người biến mất trong chớp mắt, không có một giấu vết, giống như chưa bao giờ xuất hiện cả.