Huyền Linh Ký

Chương 211: Mộc miên chi tâm




Khi bàn tay của Đường Hào chạm vào Trấn Ngục Đài, đột nhiên có một lực hút cực lạnh truyền ra, giống như một cái hố đen đang đói muốn đem hắn nuốt vào nhai ngấu nghiến.

Đường Hào biến sắc, nhưng không thể phản ứng lại gì, sự việc xảy ra quá đột ngột, dị biến này rõ ràng bắt nguồn từ cái Trấn Ngục Đài này làm Đường Hào không kịp chuẩn bị. Rõ ràng hắn đã kiểm tra xung quanh rất kỹ, cũng cảm nhận kỹ càng sự liên kết của bản thân vơi Trấn Ngục Đài, sao có thể xảy ra chuyện này cơ chứ.

Cơ thể từ hình dạng đám mây đang nhanh chóng bị kéo thành một sợi sau đó bị hút thẳng vào trong Trấn Ngục Đài, năng lượng trong cơ thể của Đường Hào nhanh chóng hạ xuống, sức chống cự càng ngày càng yếu ớt.

Không có cách nào khác, Đường Hào đành chặt đứt một phần của bản thân để phần còn lại có thể thoát khỏi đây. Hắn đã yếu đến không có sức phản kháng rồi, chỉ có thể ra cái hạ sách đó mà thôi.

Sau lần này hắn không thể chịu tổn thương nào nữa, nếu không ý thức sẽ lâm vào ngủ say mấy, lúc đấy hắn chỉ có trạng thái vô thức tùy người nắn bóp.

AAA!!!

Đường Hào cắn răng, hắn đang bị thương nặng còn phải tự cắt đứt thân thể đúng là không dễ dàng chút nào, đau đớn đến hắn phải phát ra vài tiếng gào thét.

“Hộc hộc!”

Đường Hào thở hồng hộc lấy hơi, cố gắng hít sâu đề bình ổn lại cảm giác. Nhưng không để Đường Hào kịp vui mừng, từ Trấn Ngục Đài bắn ra từng sợi to mày đen, giống như từng cái xúc tu hướng Đường Hào chụp đến.

Đường Hào lập tức né tránh nhưng tốc độ của hắn vẫn quá thấp không thể tránh khỏi được, hơn nữa cái xúc tu này có phần giống với hắc khí khi Đường Hào trói Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly, nhưng cô đọng hơn mấy trăm lần, cho nên nó dễ dàng chụp vào thân thể khói đen của Đường Hào.

Một loạt xúc tu trói chặt hắn lại kéo vào gần tế đàn. Nếu như Dương Thiên có thể trông thấy cảnh này hẳn sẽ rất kinh ngạc. Bởi cái cảnh tượng này cùng với cảnh tượng ở dưới đáy vực giống như đúc, có khác thì chỉ ở kích thước của các xúc tu mà thôi.

Đường Hào không cam lòng mà phát ra tiếng thì thào cuối cùng trước khí bị những cái xúc tu này nuôt gọn.

Trước khi Đường Hào bị nuốt gọn, đột nhiên một vệt ánh sáng hồng đỏ lấy tốc độ cực nhanh phóng đến, hòa vào những cái xúc tu rồi biến mất, nhanh đến chớp măt cái đã không thấy được dấu vết gì cả.

Chỉ còn lại không gian đen kịt, tối tăng tĩnh lặng.

...

“Lạt sạt.”

Ánh sáng đầu tiên lướt qua bầu trời, ánh dương đã dần hé lộ, cả cánh rừng cũng hơi sáng lên một chút, thoát khỏi buồi đêm tối đen như mực. Âm thanh rất nhỏ gần như không thể nghe thấy ở trong khu rừng không biết tên này.

Nó có thể là tiếng gió những chiếc lá va chạm vào nhau, nó cũng có thể là một vật gì đó rơi xuống một cách nhẹ nhàng gây ra chấn động. Âm thanh đó gần như không thể phát hiện được bởi vì nó quá nhỏ, thông thường thì cũng chẳng ai đi chú ý đến cả.

Nhưng lần này thì khác, bởi vì không thể nghe thấy tiếng động đó, nó đã trở thành âm thanh của sự chết chóc.

Bịch!

Âm thanh chạm đất nặng nề xóa tan những âm thanh âm ỷ này. Một người mặc quần áo den che phủ toàn thân đột nhiên ngã vật xuống đất, sau đó không động đậy gì nữa.

“Cẩn thận, hắn tấn công.”

Một âm thanh quát lạnh, đồng thời một thanh kiếm được chắn trước người. Bốn người còn lại đều có động tác tương tự, cả năm người được bao trùm dưới một lớp đồ đen che kín thân thể, đang cẩn thận từng chút tiến lại gần thi thể ngã xuống đất lúc vừa rồi.

Trông cách bọn hắn ứng đối hết sức chuyên nghiệp, kết hợp với trang phục và hành động thì không khó để nhận ra đây là một đám sát thủ.

Người giống như thủ lĩnh kia đột nhiên xoay người, vung kiếm chém lên không trung. Đinh một tiếng, một tia lửa lóe lên trên lưỡi kiếm.

“Tây bắc, bốn mươi mét.”

Ba người khác tốc độ nhanh như chớp lập tức chạy đến khu vực phía tây bắc, khoảng cách bốn mươi mét chẳng được mấy hai giây đã bị bao vây từ ba phía khác nhau, nhưng ở khu vực đấy không có bất cứ ai cả, có vẻ như đối thủ của bọn hắn đã rút đi rồi.

“A...”

Vị thủ lĩnh quay đầu nhìn lại vị trí của bọn hắn vừa rồi, một người ở lại để xem chừng người bị tấn công đầu tiên. Tiếng hét vừa rồi đúng là do tên kia truyền đến.

Vị thủ lĩnh không ra lệnh gì mà hóa thành một đạo tàn ảnh xông trở về, chớp mắt đã đến nơi. Ba tên còn lại cũng không đợi phân phó mà theo sát phía sau.

Tên thủ lĩnh trở lại chỉ thấy một đoạn tre dài hơn hai mét cắm xuyên qua lồng ngực của đồng bạn, găm thân hình của hắn xuống đất. Người này đã không còn hơi thở nữa, hiển nhiên là đã chết rồi. Bị đoạn tre đâm nát trái tim, còn kêu lên được một tiếng đã là rất cố gắng.

Trên đoạn tre còn có một mảnh vải trắng, bên trên có chữ viết gì đó. Tên thủ lĩnh nắm lên miếng vài liếc mắt đọc một chút, sát khí đột nhiên bắn ra bốn phía. Sát khí nồng đậm này giống như muốn hóa thành thực chất để người ta hít thở cũng thấy đau nhức.

Huyền khí tụ tập lại lòng bàn tay, mảnh vải bị bốc cháy lên ngọn lửa nóng rực, ngọn lửa nhanh chóng hóa mảnh vải thành tro tàn.

Chỉ thấy mảnh vải có ghi sáu chữ.

“Số hai, ngươi còn kém lắm.”

Mũi của vị thủ lĩnh này động đậy, hít vào một hơi để nén lửa giận, nhưng vừa mới hít một cái trong lòng liền kêu “không tốt”, lật tay đánh ra một chưởng.

Thân thể của tên bị đoạn tre cắm xuyên kia bị đánh văng lên trên không trung một cách cực nhanh.

Đoàng!

Một tiếng nổ vang trời, sương máu cùng thịt vụn bắn ra bốn phía kèm theo một đống phi trâm nhỏ như lông trâu tán loạn ra xung quanh, tốc độ nhanh hơn cả âm thanh phát nổ vừa rồi.

Vị thủ lĩnh sắc mặt căm tức vung kiếm đón đỡ những phi trâm này. Dọc đường đi bọn hắn đã mất tám người vì số phi trâm này rồi. Những phi trâm này đều mang theo kịch độc, bọn hắn cũng không dám dính vào nếu không sẽ mất mạng ngay.

Đáng chết hơn là cái phi trâm này sẽ có lúc không bôi độc, cho nên mỗi lần có người bị đánh trúng bọn hắn vẫn phải kiểm tra cẩn thận, tránh cho có người bị mất mạng oan.

Nhưng tên khốn kia lại cứ lợi dụng điều đó để làm ra mấy trò phục kích một cách khó lường.

Như lần này bọn hắn đã tổn thất hai người, chỉ còn lại có bốn người mà thôi. Trong khi mục tiêu của bọn hắn còn chưa lộ diện lần nào cả, thong dõng nhàn nhã chơi đùa với bọn hắn. Đáng nói hơn tên kia cũng thuộc vào cùng thế hệ với bọn hắn nữa, thế mà lại giết bọn hắn dễ như vậy.

Chẳng trách mấy lão già lại cho hắn là.

Sát thủ đệ nhất.

Lâm Thương.

...

Trong không gian u tối chưa đầy vật chất kỳ lại, những cái kén lớn treo lơ lửng trong khắp không gian này. Ở một khu vực trung tâm của đám vật chất màu đen này đang phát ra ánh sáng hai màu, một đỏ một lục chiếu sáng khắp cả một vùng.

Đám vật chất đen này đang bao vây một khối sân đài nào đó, khối này giống như một con thuyền đang trôi nổi giữa sóng biển vậy. Nhưng thực tế là đám vật chất đen này không dám trèo lên mặt đài mới đúng.

Bởi vì đài này chính là Trấn Ngục Đài trong miệng của Đường Hào, là chí bảo trong việc áp chế đồ vật ma tà.

Cái hình ảnh của Trấn Ngục Đài mà Đường Hào chạm vào thực tế chỉ là hình ảnh giả do đám vật chất này bày ra mà thôi. Đương nhiên kẻ đứng sau đám vật chất kỳ lạ kia cũng đã lộ diện.

Chính là Bất Diệt Chi Tâm.

Nó đang phát ra ánh sáng xanh đen yêu dị lơ lửng trên Trấn Ngục Đài. Từ đồ hình trên Trấn Ngục Đài có những sợi tơ rất nhỏ đang được kéo căng, gắn với Bất Diệt Chi Tâm.

Năm đó, khi Đường Hào tách một miếng Bất Diệt Chi Tâm ra, nó chỉ lớn bằng ngón tay cái, mảnh nhỏ đấy được đặt ở chính giữa Trấn Ngục Đài, được đồ hình kìm giữ gắt gao.

Nhưng hiện tại, đây đã không còn là mảnh vỡ nữa rồi, nó đã hóa thành một trái tim hoàn chỉnh, lớn hớn hai bàn tay, thậm chí lâu lâu trái tim còn nhảy lên một tiếng, co bóp giống như là một vật đang sống.

Trấn Ngục Đài chính xác rất mạnh, hoàn toàn có thể kiềm hãm mảnh nhỏ của Bất Diệt Chi Tâm, cộng thêm Ngũ Long Tuyệt Địa trận thì chắc càng thêm chắc, phong ấn một hai vạn năm không thành vấn đề.

Đáng tiếc hiện tại đã qua ba vạn năm, Bất Diệt Chi Tâm là thượng giới Thiên Ma Tộc cường giả lưu lại, đến Long Quân cũng không có cách ma diệt đủ thấy nó không phải chuyện đơn giản rồi, thời gian quá lâu nó đã hồi phục, thậm chí có thể thoát ly ra khỏi phong ấn.

Những cái vật chất đen đáng sợ kia chính là tác phẩm của Bất Diệt Chi Tâm, nó giống như một phần huyết nhục của nó vậy, có thể điều khiển tự do cùng thuận tiện. Nhưng Bất Diệt Chi Tâm vẫn chưa hề thoát khỏi được Trấn Ngục Đài.

Nguyên do mà Bất Diệt Chi Tâm vẫn còn ở đây chính là bởi cái vật thể đang trôi nổi ngay gần bên cạnh nó và phát ra ánh sáng đỏ rực kia kìa. Một trái tim màu đỏ giống như làm từ hồng ngọc, có kích thước nhỏ hơn Bất Diệt Chi Tâm một chút nhưng phát ra quang huy lại mạnh hơn cả Bất Diệt Chi Tâm.

Hai nghìn năm trước, khi Thư Sách xông vào đến đây, có nguy cơ bị Bất Diệt Chi Tâm thôn phệ, trái tim này đã xuyên qua Ngũ Long Tuyệt Địa Trận, xông thẳng vào trong Trấn Ngục Đài, đè ép Bất Diệt Chi Tâm lại.

Nó có tên gọi là Mộc Miên Chi Tâm.