Huyền Linh Ký

Chương 202: Hỏa tiễn phần thiên




Phong Thuật Châu mặc dù không sánh bằng Huyền Linh Châu cùng Linh Thuật Châu, nhưng cũng là một trong phát minh vĩ đại trong lịch sử nhân loại.

Nói một cách đơn giản thì Phong Thuật Châu có thể phong tồn một đòn đánh vào trong đó, sau này có thể tùy ý sử dụng. Thông thường người ta sẽ phong tồn vào một chiêu huyền linh thuật, mà viên linh thuật châu của Dương Thiên chính là Hỏa Tiễn Phần Thiên.

Phong Thuật Châu tìm mua cũng không đơn giản, thường thì các vị cường giả luyện chế cho hậu bối của mình sử dụng mà thôi, rất hiếm mới có Phong Thuật Châu xuất hiện trong thị trường.

Viên Phong Thuật Châu ở trong tay của Dương Thiên đẳng cấp rất cao, đạt đến cấp bảy, cũng không phải đổi từ học viện được. Ở học viện chỉ có cấp sáu Phong Thuật Châu là quá đáng lắm rồi, giá cả đến tận năm triệu điểm cống hiến cơ.

Hơn nữa Hỏa Tiễn Phần Thiên cũng không phải huyền linh thuật bình thường, đây là huyền linh thuật cực kỳ mạnh mẽ, nghe nói một tiễn bắn ra có thể đốt sạch chư thiên, vạn vật yên diệt. Đương nhiên uy lực thực tế mạnh yếu cũng phải xem người thi triển như thế nào.

Nhưng uy lực của Hỏa Tiễn Phần Thiên này chắc chắn có thể diệt con yêu thú cấp bảy này, bởi vì nó nào có thể trốn tránh được, một thân tu vi cũng bị hạn chế gắt gao chưa chắc đã đón đỡ được đòn này, một khi trúng chiêu thì chết là cái chắc.

Dương Thiên nắm Phong Thuật Châu trên tay ý niệm tiến vào chuẩn bị, sau đó mới tiến đến, khi còn cách Song Đầu Hầu hai mươi mét thì đã bị nó phát hiện, ánh mắt nhìn chăm chú đến Dương Thiên.

Dương Thiên không chút nào chần chờ, ý niệm vừa động, kích phát ra huyền linh thuật.

Phong Thuật Châu phát ra một ánh sáng vàng đỏ, viên châu vỡ ra từng đường vết nứt chói lọi, nhẹ nhàng “băng” một tiếng, vỡ nát ra như thủy tinh.

Một cỗ khí thế vươn rộng ra, che phủ cả một vùng mấy chục mét, đem mấy con yêu thú đang vùng vẫy dìn sâu vào trong lòng đất, một cảm giác nóng rực lan truyền trong không gian, giống như muốn đem không khí cũng đốt lên.

Dương Thiên trong lòng hơi biến, lực lượng này cũng quá cuồng bạo, hắn sắp không khống chế nổi, muốn tại chỗ bùng nổ ra. Nếu thật sự bị đòn này bùng nổ thì Dương Thiên có bản lĩnh bằng trời cũng chẳng thể nào mà sống được.

Cũng may tinh thần hồn lực của Dương Thiên nhiều vô cùng, sau khi tiêu hao một nửa tinh thần hồn lực, Dương Thiên cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng định hướng đường đi của Hỏa Tiên Phần Thiên, hướng hai cái đầu của Song Đầu Hầu đánh đến.

Song Đầu Hầu lúc này hai đâu đã bị đất đen bám đến cằm rồi, không còn khả năng cử động tránh né nữa, cả hai cái đầu cứ giống như một cái bia ngắm lớn đợi người bắn thủng.

Nhưng Song Đầu Hầu cũng không thể khoanh tay chịu trói được, cả hai dồn hết toàn bộ yêu khí, há miệng phun ra một ngụm yêu khí. Với khả năng điều khiển tinh vi của mình, miễn cưỡng hướng hai đạo yêu khí bắn đến Hỏa Tiễn Phần Thiên.

Miêu tả thật lâu, thực tế quá trình diễn ra cũng chưa đến nửa giây nữa. Từ khi Song Đầu Hầu phát hiện ra Dương Thiên, cho đến khi Dương Thiên đánh ra Hỏa Tiễn Phần Thiên, áp lực muốn đem không gian đốt cháy, Song Đầu Hầu cảm thấy sát ý lạnh lẽo ập đến, vội vàng toàn lực bắn ra hai ngụm yêu khí, thân thể lại chìm xuống thêm một chút.

Rống!!!

Song Đầu Hầu rống lên một tiếng tràn đầy không cam lòng, giống như một tiếng “không” kéo dài.

Chỉ thấy Hỏa Tiến Phần Thiên lấy thế nghiền náp bẻ gãy, không thể ngăn cản vụt đi trong không trung, hỏa tiến đi đến đâu, trời đất sáng đến đấy, ánh lửa bập bùng kéo dài, đốt cháy toàn bộ từ không khí cho đến huyền khí, những đất đen hơi chút nhô cao cũng bị châm cháy lên phải mất một chút thời gian mới có thể dập được.

Hỏa Tiễn tốc độ nhanh đến không tưởng, chớp mắt đã đến trước mặt Song Đầu Hầu, hai ngụm yêu khí mà Song Đầu Hầu phun ra bị Hỏa Tiễn vô tình xuyên thủng thành một cái lỗ lớn, sau đó hai đoàn yêu khí này bốc cháy hừng hực ở trên không trung, hóa thành hai cái hỏa cầu.

Hỏa Tiễn thế đi không giảm, không chút trở ngại xuyên thủng qua cái đầu thứ nhất, lại xuyên qua cái đầu thứ hai, phá ra vạch lên một đường đỏ kéo dài hết tầm mắt, đến tận ba dặm phía ngoài mới đâm xuống mặt đất, thiêu lên một cái hố lửa rộng một nghìn mét, lửa cháy hừng hực.

Chắc chắn lúc Hỏa Tiễn rơi xuống đã nện ra một tiếng vang rung trời, đáng tiếc ở trong không gian này cũng không phát ra nổ lớn như thế, nhưng sóng xung kích quét qua vẫn cuồng bạo, để Dương Thiên lui lại một chút.

Đây là do mặt đấy đen ở dưới đáy vực này quỷ dị mà thôi, nếu không hố lửa còn có thể mở đến mười dặm trở lên ý chứ. Có vẻ như nơi này có một sự áp chế vô hình với những thứ tồn tại ở đây vậy.

Hố lửa tồn tại mười mấy giây mà thôi, liền bị liên miên sóng triều đất đen vùi lấp, biến mất không thấy.

Phía bên này, Song Đầu Hầu vị Hỏa Tiễn không lưu tình chút nào xuyên thủngm toàn bộ hai cái đầu bốc cháy hừng hực, thậm chí thân thể đã bị đất đen nuốt xuống kia cũng bị đốt cháy bùng lên, lộ ra một ánh sáng chói lọi, như ngọn đuốc trong đêm.

Ngọn lửa cháy bừng bừng, đúng như tên gọi Phần Thiên, đốt tận chư thiên chẳng còn xót lại gì. Song Đầu Hầu thoáng chốc hóa thành tro bụi, còn không để sóng triều bằng đất đen bao phủ đã bị tiêu tán trong không trung.

Nhưng cũng không phải không xót lại cái gì, một cái huyền linh nhẹ nhàng phiêu phù giữa không trung, đang hướng đất đen rơi xuống, trên than huyền linh còn đang bốc lên khói đen, giống như ngọn lửa âm ỉ vẫn chưa được dập tắt.

Dương Thiên không dám chậm trễ, hướng thẳng đến huyền linh này nhảy vụt đi, bàn tay kéo dài ra nắm lấy huyền linh vào trong tay. Huyền linh này hơi vặn vẹo hư nhược, nhìn là biết không kiên trì được bao lâu sẽ tán đi.

Cái cột khói trên đầu nó cũng không thể nào dật tắt được, giống như một que hương đang không ngừng thiêu đốt, chẳng mấy mà tàn. Dương Thiên ý niệm vừa chuyển, một đám tinh thần hồn lực tràn ra, thoáng cái thu huyền linh vào trong linh hải.

Sau đó, thân thể hướng lên trên, lên cao hơn ba trăm mét liền bám vào trong vách đá. Xong xuôi mới đem ý niệm chìm vào trong linh hải.

Trong linh hải lúc này có chút đông vui, hai con huyền linh của Dương Thiên cũng không gây sự với nhau nữa, mà ánh mắt bất thiện nhìn hai con huyền linh lạ kia.

Ảnh Yêu không ngừng thi triển huyền linh thuật cho nên không gây sự, Bạch Thạch Hầu cũng không dám quấy nhiễu cho nên đem chủ ý đánh đến con Cửu Vĩ Hồ Ly.

Tuy nhiên con Hồ Ly này dù bị Hỗn Độn Châu trấn áp rồi, nhưng uy thế tỏa ra cũng dọa cho Bạch Thạch Hầu hơi run rẩy một chút, dù có ở địa bàn của mình, Bạch Thạch Hầu cũng không sánh bằng Hồ Ly.

Con Hồ Ly cố gắng mãi chả xê dịch được thân hình cũng đành nằm im, trong đầu loạn chuyển cũng không thể hiểu vì sao mà mình bị một tên nhân loại nhỏ bé cho trấn áp. Bạch Thạch Hầu giương nanh múa vuốt, Hồ Ly cũng không thèm phản ứng.

Hồ Ly thực ra cũng không hiểu linh hải của con người cho lắm, nhưng nó chắc chắn là dùng thực lực của một con yêu thú cấp chín thừa sức hủy diệt cái linh hải của Huyền Biến Cảnh. Nhưng lúc này một ngón tay cũng chẳng động được, chắc chắn nhân loại này không giống bình thường.

Mà cũng đúng không giống bình thường thật, linh hải của Dương Thiên so với người khác kiên cố hơn nhiều, so với Huyền Chân Cảnh cũng không kém chút nào đâu, kích thước cũng lớn hơn nữa, phóng vút cả tầm mắt, thuộc tính huyền khí cũng đan xen kỳ lạ.

Một thời gian qua đi, Hồ Ly mở mắt ra, trông thấy một bóng hình quen thuộc, ánh mắt không khỏi hơi híp lại, có chút rung động.

Thân hình này làm sao mà Hồ Ly không nhận ra chứ, đây là yêu thú dưới trướng nó Song Đầu Hầu mà, không nghĩ đến bị Dương Thiên thu vào trong này.

Song Đầu Hầu hai đầu bốn tay, nổi tiếng là sinh cơ bừng bừng, độ bền độ dẻo đều là cực giai, lực lượng tương đối mạnh, ở trong đám yêu thú cấp bảy đều vô cùng nổi tiếng là một đối thủ khó chơi, đủ để mài chết bất cứ kẻ cùng giai nào.

Lúc này Song Đầu Hầu toàn thân đen đúa, trên người vẫn bốc lên khói nghi ngút, mặc dù không có ánh lửa nhưng rõ ràng có sự thiêu đốt ảnh hưởng đến Song Đầu Hầu.

Ý niệm hóa thân của Dương Thiên hàng lâm xuống linh hải, bàn tay phất một cái, một luồng hắc sắc huyền khí hóa thành một dòng nước tưới phủ lên Song Đầu Hầu, ý muốn đem ngọn lửa đang thiêu đốt Song Đầu Hầu dập tắt.

Nhưng huyền khí vừa mới phủ xuống, Dương Thiên sắc mặt khẽ biến, chẳng thể nào dập tắt được ánh lửa thì thôi, đây lại còn đem lửa làm bùng lên, cháy lên một ánh lửa đỏ vàng, một cỗ nóng rực phát ra tràn khắp linh hải.

Dương Thiên không còn dám chủ quan nữa, ý niệm điều động đến một luồng Hỗn Độn Khí đổ ập xuống, bao bọc lấy Song Đầu Hầu.

Song Đầu Hầu không dám chạy loạn, run rẩy đứng im chỗ cũ, qua một hồi tương đối lâu, ánh lửa dập tắt, khói đen cũng biến mất. Cuối cùng hậu quả của Hỏa Tiễn Phần Thiên cũng hoàn toàn được giải quyết.

Song Đầu Hầu không dễ có được, nó cũng không sinh sống thành bầy đàn mà thường hành động đơn lẻ, cũng không có khu vực phân bố cụ thể. Bình thường thân thể của nó cùng những yêu thú loại khỉ khác giống nhau, chẳng thể phân biệt được.

Chỉ khi thi triển thần thông Hai Đầu Bốn Tay, Song Đầu Hầu mới có hình dạng hai đầu mà thôi. Nhưng có một điều kỳ lạ mà chưa ai trả lời được là huyền linh của Song Đầu Hầu lại tồn tại dưới dạng hai đầu bốn tay chứ không phải dạng thường, chẳng hiểu ra sao.

Dương Thiên ý niệm vừa động một cỗ lực lượng kinh khủng hàng lâm xuống, dễ dàng thanh tẩy con Song Đầu Hầu này, không lưu lại bất cứ nhân tố có hại gì.

Sau đó ánh mắt chuyển đến trên người Hồ Ly, lực lượng tăng lên gấp trăm lần, đem ý thức của nó gạt bỏ. Không cho con Hồ Ly bất cứ cơ hội nào để mở miệng. Đường đường yêu thú cấp chín, cứ biệt khuất như thế mà chết đi, không một ai biết được.