Huyền Linh Ký

Chương 199: Dưới vực sâu




Dương Thiên đối với việc đám yêu thú cuồng loạn cũng không biết gì hết, mà hắn cũng không thèm quan tâm làm gì cả, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống phía dưới vực sâu, tốc độ rơi tự do không ngừng nhanh lên.

Sau khi không thể nhìn rõ ràng được phía bên trên kia nữa, có lẽ đã sâu xuống dưới cả nghìn mét, Dương Thiên ý niệm vừa động hóa thành một đám mây đen lơ lửng trên không trung.

Ảnh Hóa thân thể rất nhẹ hoàn toàn có thể để cho người ta phiêu phù trên không trung, thậm chí ở trên không trung mượn lực, đương nhiên không thể nào bay được, nhưng để Dương Thiên hạ xuống thong dong vô cùng.

Mà Dương Thiên muốn di chuyển, cũng giống như ở trong nước, hoàn toàn có thể mượn lực di chuyển phiêu phù, cùng việc ngự không phi hành cũng chẳng khác là mấy, chỉ là tốc độ chậm, càng nhảy cũng càng thấp, hạn chế cũng hơi nhiều.

Nhưng như thế là đủ rồi, ở trong cái vực không chút ánh sáng này đủ để hắn tránh thoát nguy hiểm, khỏi lo bị ngã chết.

Ánh mắt của Dương Thiên chớp động, hắn chẳng thể nhìn được đáy vực ở nơi nào, cũng chẳng dám rơi tự do xuống nữa, thân hình dán vào trên vách đá giống như một cái bóng, hướng đáy vực chạy đi, từ đầu đến cuối duy trì một đường thẳng.

Dương Thiên phải ghi nhớ phương hướng để mà chạy đi mới được, chứ tí nữa chạy nhầm vào khu vực của yêu thú cấp bày thì thảm rồi. Đương nhiên yêu thú có thể di động tấn công làng rồi, nhưng Dương Thiên cũng tính toán kỹ một nơi mà đám yêu thú thưa thớt không đến.

Nếu như tra xét không được, cùng lắm thì Dương Thiên nấp dưới vực mấy ngày rồi chạy về sau, chả có gì mà sợ cả.

Lần trước lên đường chạy hết tốc lực mới trong vòng mười mấy tiếng đến nơi, nhưng lần này Dương Thiên tính toán ít nhất cũng phải cần hai ngày.

Một ngày thận trọng chạy ra nghìn dặm, còn tám nghìn dặm chạy trong vòng một ngày là vừa vặn, nhiều nhất là hai ngày chạy hết tốc độ mà thôi.

Tính toán đã kỹ càng rồi nên Dương Thiên mới hành động, nhảy xuống vực sâu này lẩn đi. Sau khi rơi được hai mươi giây Dương Thiên mở ra Ảnh Hóa, sau đó phiêu phù khoảng hai mươi giây nữa, đáy vực cuối cùng xuất hiện ở trong tầm mắt của Dương Thiên.

Đương nhiên là tầm mắt của Dương Thiên sau khi mở ra Cấm Đồng.

Dương Thiên tăng tốc lên, khoảng ba bốn giây thời gian, Dương Thiên đã đến được đáy vực. Không phải đất đá mà là một mặt vật chất bồng bềnh như mây, đàn hồi như thạch, một màu đen kịt không nhìn được chút ánh sáng nào.

Dương Thiên lấy một hòn đá ném xuống mặt vật chất kỳ lạ này, giống như đồ vật bị ném vào biển dầu vậy, dần dần bị nuốt vào trong, không còn chút tung tích. Mà cái vật chất này, còn không phát ra chút huyền khí nào, cứ như một khu vực bị rút cạn huyền khí vậy.

Dương Thiên lấy làm lạ, nhưng trong lòng còn có chút nghi kỵ nên cũng không dám đạp lên đống vật chất này, thân hình hơi nhún, lơ lửng ở giữa không trung.

Đúng lúc Dương Thiên muốn xoay người rời khỏi thì ánh mắt đảo qua một khối vật chất đang nổi cao như cái gò đất giữa sông, khối vật chất này động đậy không ngừng, giống như có gì đó bên trong đang giãy giụa.

Dương Thiên híp mắt nhìn xuống, mặc dù không nhìn xuyên được cái vật chất này nhưng có thể thấy phần khác biệt đang lộ ra, nơi đó giống như có một cái chỏm lông màu đỏ.

“Yêu thú?”

Dương Thiên kinh nghi, ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra đám yêu thú ban nãy nhảy vực xuống đây, xem ra việc này không đơn giản chút nào. Khoảng cách mười mấy dặm sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ.

Rống!!!

Đột nhiên chỏm lông này nổi lên một tầng tử sắc hỏa diễm, giống như ngọn nến được thắp sáng, cháy bùng lên. Dưới sự tác động của tử hỏa này, đám vật chật kia giống như nhựa đường, nhanh chóng bị nóng chảy rút lui. Nhưng đám vật chất này cũng không đơn giản buông tha như thế, hình thành từng lớp giống như sóng triều bao phủ đến tử hỏa kia.

Tử hỏa kia bập bùng phát ra từng tiếng xèo xèo, ngọn lửa bốc cao cũng bập bùng, giống như muốn bị dập tắt.

Dương Thiên thức thời tránh xa trăm mét mới lặng lẽ quan sát, cỗ tử hỏa kia Dương Thiên nhận ra rõ ràng, chính là con Hồ Ly kia lúc thi triển ánh lửa trùng thiên giống như đúc.

Đấy là cấp chín yêu thú Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly, mặc dù tình huống hiện tại con Hồ Ly này không thấy có khản năng thoát khỏi mặt đất, nhưng ai mà biết được, lỡ nó nhảy ra ngoài, vừa lúc thấy Dương Thiên ở cạnh, tiện tay vồ một cái thì Dương Thiên thảm rồi.

Mà nếu như Hồ Ly không ra được thì càng nguy hiểm, Dương Thiên chẳng may bị cái mặt đất này nổi hứng hướng hắn nuốt xuống thi toi, đừng mơ mà có hi vọng gì cả.

Cả hai tranh đấu không ngừng, không thấy bên nào có ý định nhường nhịn, lẫn nhau một bước cũng không nhường.

Nửa giờ sau, tử hỏa lấp lóe, bộ dáng rất không cam lòng bị dòng sóng vật chất đen này vùi lấp. Nhưng vẫn chưa để cho vật chất đen kỳ dị này an ổn thì một đợt nhấp nhô lại hiện ra, thoáng cái xé rách lớp vật chất này vọt ra ngoài.

Sóng vật chất đen bị kéo căng, giống như bánh dày dính chặt vào trong vật đang muốn bay từ trong ra ngoài kia, trăm vạn cân níu kéo muốn đem nó kéo trở lại nền đất.

Vật ở bên trong kia hung mãnh dị thường, tốc độ đại giảm nhưng vẫn như cũ hướng thẳng phía trên bay đi, đồng thời từ bên trong nghe được thấy từng tiếng xì xèo vang dội.

Dương Thiên thấy vật chất kỳ dị này có thể nhô lên cao như thế, cũng không dám đứng lại nữa, nhấc người chạy lên cao hơn trăm mét mới nhìn lại. Cũng không phải Dương Thiên không muốn chạy xa, chỉ là chạy xa quá một trăm mét thì không nhìn rõ được gì cả cho nên Dương Thiên chỉ chọn vị trí vừa vặn mà thôi.

Giằng co một lúc, một cột nước trắng đục phun từ đỉnh của vật chất này ra, tạo nên một cái ti hở nhỏ ở vật chất này. Khối vật chất này sau đó tách ra, một vật thể từ trong đó chạy ra, tốc độ nhanh chóng thoát đi.

Dương Thiên nheo mắt nhìn kỹ thần sắc có chút biến đổi, chỉ thấy vật từ trong thoát ra là một con yêu thú loại rắn, thân thể chỉ dài hơn một mét, đầu lớn cỡ gang tay, toàn thân vảy giáp xanh đen.

Trong miệng răng nanh bén nhọn còn cặp lấy một viên cầu màu tím, quang mang ảm đạm. Dương Thiên liếc mắt liền nhìn ra viên cầu này là nguồn gốc của ngọn tử hỏa mới bập bùng trước kia.

Dương Thiên cảm nhận một cái, hai con yêu thú này khí thế chỉ tầm cấp ba yêu thú mà thôi, cũng không mạnh mẽ gì. Dương Thiên hơi an lòng một chút, bởi vì chỉ có cấp ba yêu thú mà thôi lại chạy được khỏi cái nền đất quỷ dị này rồi, thì với thực lực của bản thân Dương Thiên cũng không sợ hãi.

Nghĩ là thế, nhưng khi con yêu thú loại rắn kia thoát ra, mặt đất phía dưới giống như bị kích động, đột nhiên một cột sóng cao bắn lên, hướng con yêu thú đổ ập xuống, muốn đem nó lại chôn vùi một lần nữa.

Con rắn giật mình vẻ mặt toát ra sợ hãi, đuôi rắng hướng về phía không trung quất mạnh, đồng thời có dòng nước phun ra làm lực đẩy, cả thân hình hướng phía trên mà chạy.

Làn sóng cũng nâng lên cao, đuổi theo không bỏ.

...

Thiên Nam học viện, Dương Tiềm Ngạn tiểu viện.

“Tiểu Kỳ, có chuyện gì vậy?”

Thời gian đã ba giờ sáng, tiểu Kỳ cũng có tiểu viện của mình, lúc này đến tìm Dương Tiềm Ngạn có vẻ không được bình thường lắm. Cũng may tất cả đều là nữ nhân, cho nên cũng bài trừ được một đống lời khó nghe.

“Ngạn tỉ, Lâm Thương biến mất rồi.”

Lại nói về thời gian trước, tiểu Kỳ đại diện cho Thanh Phong Liên Minh ở trung cấp ban tung hoành, sau đó đánh sâu vào cao cấp ban, cũng lôi kéo thành công Dương Tiềm Ngạn vào Liên Minh, để cho Liên Minh ở trong học viện cũng có chút danh tiếng rồi.

Quan hệ của Dương Tiềm Ngạn cùng tiểu Kỳ cũng thân thiết rất nhiều.

Dương Tiềm Ngạn hơi nhíu mày, khoảng thời gian này Đối Loạn Thể lại phát tác ra một chút, khiến cho tâm tình nàng có chút khó chịu. Mặc dù có tiểu Kỳ giúp đỡ, lại cho một đoạn khẩu quyết áp chế, thống khố không có bao nhiêu, nhưng cũng không còn dễ tính nữa rồi.

Dương Tiềm Ngạn giọng nói có chút mỏng nhẹ lại pha một sự cứng rắn kỳ lạ nói.

“Ai làm?”

Tiểu Kỳ lắc đầu thở dài nói.

“Không rõ ràng, biến mất không có tung tích.”

Dương Tiềm Ngạn gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, trầm ngâm nói.

“Theo ngươi là thế lực nào?”

Dương Tiềm Ngạn đúng là nghi ngờ một trong năm đại thế lực ra tay. Dù sao học viện không cho gây bất lợi cho học viên, nhưng âm thầm ra tay chắc chắn phải có.

Lâm Thương luôn đi theo tiểu Kỳ, thanh danh không lớn nhưng cũng không nhỏ. Nếu như năm đại công hội nhằm vào, thì chọn đối tượng là Lâm Thương đúng là thích hợp nhất. Dù sao Lâm Thương thực lực chỉ xếp ở trung lưu trung cấp ban mà thôi, không mạnh không yếu.

Sơ cấp ban lúc này Thanh Phong Liên Minh giống như mặt trời ban trưa, đã đứng vững gót chân, ở trung cấp ban lại chả có mấy người. Cho nên khả năng lớn nhất là bị năm đại công hội ám toán rồi.

Tiểu Kỳ lắc đầu, thời gian này nàng cũng không thấy có gì lạ, mấy ngày trước còn cùng Lâm Thương gặp mặt, chẳng hiểu sao đột ngột biến mất. Hỏi thăm lão bảo vệ Đinh Duy thì được tin tức là Lâm Thương đã rời học viện hôm qua.

Chẳng biết có chuyện gì mà một lời nhắn cũng chẳng có để lại. Cũng không thấy năm đại công hội có hành động gì bất thường hết.

Về khả năng Lâm Thương đi làm nhiệm vụ thì gần như không có đâu, ít nhất khi làm nhiệm vụ Lâm Thương sẽ thông báo một tiếng mà.

Dương Tiềm Ngạn trầm ngâm, thật lâu mới ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng, làn dan trắng nõn, đúng là một tuyệt sắc giai nhân. Khóe miệng hơi nhếch lên, Dương Tiềm Ngạn bá đạo nói.

“Vậy thì phải tìm người để hỏi rồi.”

Nói xong Dương Tiềm Ngạn lấy ra một bức chiến thư, chậm rãi điền vào vị trí tên người khiêu chiến một cái tên.

Phong Văn Bảng thứ hai mươi bốn.

Vũ Văn Duy.