Huyền Linh Ký

Chương 161: Võ đài




Tiếp nhận lọ thuốc, Dương Thiên cũng không biết đấy là cái gì, hơn nữa tại sao nàng lại đưa cho hắn.

Cũng không để Dương Thiên hỏi nhiều, nhân lúc hắn hơi ngơ ngác, Hà Tuyết Nguyệt hỏi.

“Giúp thế nào?”

Dương Thiên từ khi đánh với người mô phỏng một trận, luôn cảm giác mình có thể đột phá rồi, hơn nữa là tiếp tục dánh vỡ cực hạn mà đột phá, chỉ là không biết đánh đến là cái nào mà thôi.

Nhưng chắc chắc là phải ở trong chiến đấu đột phá, chứ không phải đơn giản bế quan là lên như vậy, cho nên Dương Thiên mới lâm vào trầm tư thật lâu, suy nghĩ kỹ càng về vấn đề đột phá này.

Chung quy lại là muốn hứng chịu áp lực thật lớn trong chiến đấu, nhưng ở trong Thiên Pháp Bí Cảnh không được, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng Dương Thiên cảm giác được đó không phải là thân thể của mình, không phải thân thể của mình thì làm sao mà đột phá được.

Dương Thiên muốn tìm Đỗ Quyết thử một phen, Đỗ Quyết tính cách cũng sẽ không ngại ngần, nhưng ai nói vừa ra đến cửa liền gặp Hà Tuyết Nguyệt đâu.

Vừa vặn thời gian như vậy nên Dương Thiên cũng nhờ một chút, dù sao cũng tính là bạn bè mà phải không. Mặc dù không ôm hi vọng lớn lắm, nhưng Dương Thiên vẫn đề nghị lên.

“Đánh với ta một trận.”

Hà Tuyết Nguyệt mặc dù không nói, ánh mắt nhìn Dương Thiên cũng không có cái gì dị dạng, nhưng Dương Thiên luôn cảm giác nàng đang nhìn một cái thiểu năng.

Nhưng cũng không để Dương Thiên nói nhiều cái gì, Hà Tuyết Nguyệt gật đầu quay đi nói.

“Võ đài.”

...

Võ đài là ở học viện cũng không lớn, khoảng hai nghìn năm trăm mét vuông mà thôi, nhưng thiết kế lại có mấy phần giống như Thiên Pháp bí cảnh,, ngoại trừ có mấy nghìn chỗ ngồi phía trên đài quan sát trận đấu.

Học viện rõ ràng không cấm học viên động thủ, như vậy xây dựng lên võ đài này cảm giác có chút gân gà.

Đương nhiên đại đa số công dụng thì sơ cấp ban tiếp xúc không tới nên mới cho là gân gà mà thôi, còn như Dương Thiên hôm nay tiếp xúc đến Thiên Pháp Bí Cảnh về sau, sẽ không cho là như thế đâu.

Đương nhiên, tác dụng thì vẫn phải có.

Đó là ở đây có mô phỏng môi trường giống như Thiên Pháp bí cảnh, mặc dù đẳng cấp thấp hơn nhưng cũng là đủ dùng. Ngoài ra còn có một cái chế độ đánh cược, dùng điểm cống hiến đi đánh cược.

Cái này chế độ chính là mấy đại công hội ưa thích nhất đây. Công khai cưỡng đoạt điểm cống hiến lại không ai có lý do gì để phản bác, danh chính ngôn thuận.

Đương nhiên võ đài thì cũng cần cả hai bên đồng ý mới có hiệu lực được, nhưng ngũ đại công hội không thiếu chiêu trò để học viên khác mắc lừa đâu.

...

Dương Thiên trên đường đi cũng tò mò lấy ra sinh mệnh dịch nhìn một cái, cũng bị kinh động không thôi.

Thứ này so với ảnh yêu lúc kia ép sinh mệnh tinh hoa của cổ thụ cao cấp hơn không biết là bao nhiêu lần nữa, Dương Thiên đường nhiên là kinh sợ rồi.

Dương Thiên đưa hồi trở lại nhưng Hà Tuyết Nguyệt biểu thị hắn phải nhận lấy nếu không nàng liền rời đi, Dương Thiên ngược lại có chút cảm giác mình chiếm tiện nghi to lớn.

Chạy không bao lâu liền thấy kiến trúc mái tròn to lớn kia, dù sao cũng là nơi ước đấu, cách không xa khu lớp học cùng với khu ký túc xá.

Ban đếm hơn tám giờ thời gian thực tế cũng không muộn lắm, người duy trì võ đài vẫn tìm được.

Thanh toán xong một nghìn điểm cống hiến, đạt được cao cấp nhất mô phỏng tràng cảnh, Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt mới tiến vào.

Võ đài bên trong quy tắc rất đơn giản là rớt đài hoặc không có khả năng tiếp tục chiến đấu, cho nên người phụ trách đương nhiên phải đi theo rồi.

Vị người phụ trách này cũng không nói gì, giống như một cái công chính trọng tài, không quen ai liền không có thiên vị, có điều khuôn mặt mang theo một chút không hiểu ra sao cổ quái.

...

Giả lập tràng cảnh liền chọn là một mặt nước lớn, trăng thanh gió mát cùng bên bờ một cái đình gỗ, có thể nói là phong cảnh hữu tình.

Đây mới là nguyên do mà vị trọng tài này bày ra bộ mặt không hiểu ra sao đây.

Đêm hôm nam thanh nữ tú bởi vì trăng không tròn liền dắt nhau đến giả lập tràng ngắm cảnh, thú vui thật lớn a.

Vị trọng tài này trong lòng nhả rãnh, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể kết luận là.

Tuổi trẻ thật biết chơi a.

...

Hà Tuyết Nguyệt cùng Dương Thiên đáp xuống hai bên của mái đình, có thể nói cảm giác chân thực vô cùng, mặc dù tinh ý đi cảm nhận thì cũng hơi có một xíu khác biệt, nhưng không lớn.

Nếu như không biết đây là giả lập đi ra thì ai cũng có thể nhậm lẫn rằng đang ở thế giới chân thực.

Mặt trăng tròn vành vạnh to lớn chiếu rọi xuống mặt hồ, gió nhẹ phất phơ làm từ sợi tóc nhỏ đung đưa trong gió.

Cả hai cứ yên lặng nhìn nhau một hồi thật lâu, Hà Tuyết Nguyệt hơi phất tay lên, một thanh kiếm băng chậm rãi hình thành, cô đọng rắng chắc, giống như nàng đã từng cô đọng một mảnh lưỡi dao lúc đấu với Thất Bảo Thiềm Thừ vậy.

Dương Thiên đột nhiên mỉm cười lên tiếng.

“Ta muốn song đoản kiếm được chứ.”

Thanh đao kia thú thật thì không thuận tay, hơn nữa hư hao cũng rất nhiều rồi, còn lại vũ khí của Dương Thiên không vỡ thì nát, đều không thích hợp để chiến đấu.

Vừa vặn sử dụng băng kiếm giống nhau, tính công bằng vẫn là cao nhất, hơn nữa Dương Thiên vẫn chưa quên đặc tính huyền khí của Hà Tuyết Nguyệt đâu.

Trong lòng Dương Thiên cũng là thở dài, xem ra phải kiếm một thanh vừa tay vũ khí mới được.

Hà Tuyết Nguyệt cũng không có cái gì bất tiện, ý nghĩ hơi động một cái, hai khối băng thành hình, áp xúc xuống thành hai thanh đoản kiếm, nặng nhẹ chỉ có mười mấy cân, trạm khắc có chút tinh xảo.

Nàng vung tay lên một cái, song kiếm hướng Dương Thiên phóng đi, nhanh như tên bắn. Dương Thiên nhẹ nhàng tiếp lấy, nắm lên tay nhẹ gật đầu.

Rất vừa ý, có điều hơn tinh xảo, càng giống như vũ khí trưng bày hơn là vũ khí chiến đấu. Nhưng Dương Thiên nhìn đến thanh băng kiếm ở trên tay Hà Tuyết Nguyệt kia ở hộ thủ chỗ trạm khắc tinh mỹ hoa hồng liền không còn nói gì hơn.

Nữ nhân, chung quy là vẫn ưa thích cái đẹp a.

Nhẹ nhàng vung vẩy ra hai tiếng xé gió, Dương Thiên hài lòng vô cùng, so với cấp ba huyền binh không kém tí nào, chỉ là khi cầm có cảm giác băng đá hơi mạnh một chút, hơi lạnh kèm theo một chút ngứa.

Giống như là băng độc thì phải, nhưng đó cũng không là vấn đề gì cả, dùng huyền khí bảo hộ cái là xong thôi mà.

...

Vị quản lí kia cũng tương đối “tinh ý” đứng ở trên khán đài nhìn một chút mà thôi, cũng không xuất hiện quá gần để làm phiền đôi trẻ.

Quả nhiên hắn đoán y như đúc, cả hai còn đứng bên này bên kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó nói cười vui vẻ, còn lấy băng ra đùa nghịch...trogn lòng vị này cũng có chút bực bội.

Phụ mẫu bỏ công sức ra cho đi ăn học, thế mà không tu luyện thật tốt, lại tổn hao học phí vào mấy cái trò này.

Hắn đến nay hơn bảy mười tuổi rồi mà còn chưa thấy cái trường hợp nào như thế này, thậm chí cùng nàng nói một câu còn chưa dám nói, thế nào sẽ đi hẹn hò cho được.

Ngay khi vị này trọng tài vừa mới cảm khái xong, hai người thân hình liền biến mất, xuất hiện ngang tầm với mặt trăng mô phỏng, cách mái đình đến hai mười mét.

Dương Thiên một kiếm chém ra, không khí vang lên một tiếng cắt ngọt lịm. Hà Tuyết Nguyệt mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay một cái, trường kiếm giống như có linh tính, bay lên đón lấy Dương Thiên một kiếm kia, duy trì cách Hà Tuyết Nguyệt một mét bên ngoài.

“Ngọa tào, chơi thật!”

Vị này quản lí kêu lên, liền chạy vội đến võ đài bên lề, đảm bảo rằng sẽ không có chuyện nghiêm trọng xảy ra, dù sao hai người này uy thế tản ra, rõ ràng là không có nương tay chút nào.

...

Hà Tuyết Nguyệt rõ ràng biết là Dương Thiên nói muốn “đánh” là đánh như thế nào. Nàng cũng không vận dụng huyền linh thuật đến đóng băng Dương Thiên, mà mới tới liền tạo ra kiếm băng.

Lúc này nàng vẫn như cũ không nhuốm bụi trần tiên tử, hai ngón tay trỏ và giữa kẹp lại điều khiển lấy băng kiếm.

Ngự kiếm chiến đấu.

Trong truyền thuyết kiếm tiên bất quá cũng chỉ là như vậy mà thôi. Điều khiển một thanh kiếm thay mình tiến hành công kích, còn bản thân thì tự nhiên như một người ngoài cuộc quan sát, thoải mái tự do.

Dương Thiên cũng bất ngờ vì cái khả năng này, không lẽ là một cái huyền linh thuật hay sao, quả nhiên là thần kỳ, có điều uy lực lại rất bình thường, so Dương Thiên hơi mạnh một chút mà thôi.

Ở trên không trung lơ lửng ba bốn giây, liên tiếp va chạm ba mươi mấy kiếm, cũng không có hỏa tinh tung tóe, nhưng từ phản ứng cho đến ra chiêu cả hai đều phát huy rất tốt. Chí ít là đầy đủ làm nóng người.

Trường kiếm một lần chém xuống, bị Dương Thiên đồng thời ra hai kiếm chém bay ngược lại, Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt cùng đáp xuống hai bên mái đình.

Dương Thiên thân hình giống như tên bắn, mạnh mẽ hướng Hà Tuyết Nguyệt xông tới, tay phải khẽ xoay một cái, mũi kiếm hướng cổ họng nàng chém ngang, lướt qua khăn che mặt của Hà Tuyết Nguyệt.

Mũi kiếm nhẹ nhàng lướt qua, lại thật sự không động trúng Hà Tuyết Nguyệt cổ họng, nàng đứng yên lặng thật giống như là không có phản ứng đến.

Dương Thiên tay trái đưa lên, lấy một góc độ xảo diệu hướng phía sau chém ra một kiếm, cùng với thanh trường kiếm kia va chạm vào với nhau.

Dương Thiên tay phải liên tiếp chém ra ba kiếm, nhưng từ đầu đến cuối đều không chạm vào Hà Tuyết Nguyệt chút nào, lúc này tay trái đã đem thanh trường kiếm kia hơi đánh ra lệch một góc, thân hình chớp mắt liền lui mười mét, về đến mái đình phía bên kia.

Hà Tuyết Nguyệt tay phải nắm vào trường kiếm, giống như lướt đi trên nền băng, chớp mắt một cái mũi kiếm đã cách yết hầu của Dương Thiên không đến nửa phân, hiểm cảnh bức người.