Huyền Linh Ký

Chương 156: Nguyễn Dương




Rầm! Rầm! Rầm!

“Có ai ở nhà không?”

Một hồi không có tiếng trả lời, Dương Thiên cũng không vội vàng, chỉ là hơi nhấc tay lên muốn gõ cửa một lần nữa.

“Rời đi, ta không tiếp khách.”

Nhàn nhạt âm thanh từ trong tiểu viện vọng ra, đúng là đối với người đến không có hứng thú chút nào.

Dương Thiên nhìn Hồng Mị một cái, ánh mắt hỏi thăm, nhưng Hồng Mị tỏ vẻ không làm gì được. Trong chuyện này nàng cũng không lừa dối, đúng là nàng còn không có đủ khả năng để Nguyễn Dương tiếp đón thật, có điều nàng cũng giấu diếm một vài điều.

Cận Cao Hưng đến chuyển lời cũng không dám gõ cửa, nàng cố ý không nhắc nhở Dương Thiên, cốt ý vẫn là muốn xem trò vui đây mà.

“Nguyễn Dương học trưởng sao, ta nghĩ có chuyện cần gặp mặt một chút.”

Bên trong tiểu viện, bàn đá vẫn như cũ tĩnh lặng, bờ tường từng gốc tre vẳng lặng xanh mát, lá tre theo mỏng nhẹ nhàng xoay vòng trong gió rơi xuống trên đất.

Nguyễn Dương tay cầm kiếm tre, yên lặng nhắm mắt, nghe được lời Dương Thiên nói cũng không lập tức phản ứng.

Theo một lá tre ngả màu hướng trán của Nguyễn Dương chậm rãi rơi xuống, Nguyễn Dương mở mắt, ánh mắt như điện, miệng thấp giọng nói.

“Vào đi!”

Nói rồi, một kiếm chém ra, thu vào tốc độ nhanh đến không hợp thói thường.

Dương Thiên một tay đặt ở trên cửa gỗ, nhẹ nhàng đẩy một cái, đột nhiên cảm thấy cực độ nguy hiểm từ sau cánh cửa tiến đến.

Cấm đồng, băng hỏa song đồng!

Dương Thiên phản ứng đã là cực nhanh, có điều song đồng cũng vừa vặn lóe lên, ở trước chán của mình cùng với một kiếm kia va chạm mà thôi, hơn nữa uy lực còn kém đi một đoạn.

Linh hải chấn động lên một chút, sau đó dưới sự duy trì của hỗn độn châu cũng không có cái gì nguy hiểm cả, chỉ là làm Dương Thiên có chút nhỏi nhói một chút, bước chân không tự chủ ngừng lại nửa giây.

Hồng Mị giật mình một cái, nàng cảm nhận chắc chắn không có sai lầm, trong một cái chớp mắt nàng rõ ràng cảm thấy Nguyễn Dương ra một kiếm, làm linh hải nàng cũng hơi xôn xao một cái.

Nhưng lý do vì sao mà Dương Thiên không có chuyện gì đâu.

Ánh mắt nàng mang theo nồng đậm không hiểu thấu, còn muốn tiến lên cùng Dương Thiên đi vào tiểu viện, đã thấy Dương Thiên hơi quay người nhìn nàng nói.

“Cảm ơn học tỉ giúp ta chỉ đường, ngày khác ta tới cảm tạ học tỉ sau vậy.”

Ôn hòa cười một cái Dương Thiên bước vào trong tiểu viện, Hồng Mị cắn răng một cái cuối cùng cũng không có bước theo, hướng trong tiểu viện hơi cúi gật đầu một cái liền quay người rời đi.

Dương Thiên vào trong tiểu viện, Nguyễn Dương đã đợi sẵn, kiếm tre đã cất, hắn đang ngồi rót một chút trà.

Dương Thiên đánh giá Nguyễn Dương một cái, sau đó cũng không khách khí ngồi xuống.

“Ngươi có chuyện muốn gặp ta sao?”

Nguyễn Dương đưa đến Dương Thiên một chén trà rồi rót cho mình một chén, cũng không tỏ ra xa cách hỏi.

Dương Thiên thực tế đến tìm Nguyễn Dương cũng không phải là vì hắn thực lực ở trên Phong Vân Bảng thứ hai mười tám, mà bởi vì Nguyễn Dương cái tên này có một chút quen thuộc trong ký ức.

“Học trưởng, thật không có ý tứ quấy rầy, ta lần này tới chỉ là muốn xác minh một chuyện.”

Nguyễn Dương thực tế cũng không phải là không đánh giá Dương Thiên, ngăn cản được hắn một kiếm kia cũng không phải là người tầm thường đâu. Ít nhất Phong Vân Bảng thứ tám mươi trở về sau là không có khả năng.

Đương nhiên không loại trừ trên người có loại bảo vật gì đó làm phòng ngự, điều này thì cũng không chắc chắn được, cho nên Nguyễn Dương mới nghiêm túc đánh giá người thiếu niên tóc vàng này.

Tu vi tứ biến kỳ đỉnh phong, không rõ thuộc tính huyền linh cùng công pháp tu luyện, đúng ra rất có ý tứ thiếu niên.

“Mời nói.”

Nguyễn Dương cũng không cao ngạo không tự ti, càng có điểm hòa ái dễ gần, nói chuyện rất có chừng mực trước sau.

“Học trưởng thế nhưng đến từ thành Vạn Tượng?”

Nghe xong câu hỏi của Dương Thiên, Nguyễn Dương hơi híp mắt một cái. Quê quán của hắn mặc dù không phải là bí mật nhưng một tân sinh cũng không biết mới phải, bởi vì hắn cũng không tham gia luận võ mà dùng gia tộc đề cử tiến đến.

Làm sao mà tên tân sinh này biết được cơ chứ.

Mặc dù trong lòng nghi vấn nhưng Nguyễn Dương cũng không thể hiện gì ra bên ngoài, vẫn nhàn nhã uống chén trà mới trả lời.

“Không sai, quê quán của ta đúng là ở Thành Vạn Tượng, không biết học đệ hỏi chuyện này làm gì?”

Dương Thiên gật đầu, cũng hơi cười một cái nói.

“Không giấu gì học trưởng, ta có người họ hàng xa, lấy chồng ở tại thành Vạn Tượng, nhiều năm rồi không có tin tức, không biết học trưởng có tiện thông tin.”

Nguyễn Dương hơi nhìn Dương Thiên liếc mắt, hắn trong lòng đương nhiên không tin, chỉ vì một người họ hàng mà đến hỏi thăm hay sao, rõ là lấy cớ. Người ở thành Vạn Tượng đâu có thiếu mà phải tìm tới tận hắn, hơn nữa thực lực còn không tầm thường thế này.

“Ta cũng không phải rất thông thuộc tình huống, không biết người họ hàng của ngươi tên là gì, biết đâu lại là người quen của ta.”

Dương Thiên nhìn kỹ Nguyễn Dương, cảm thấy khuôn mặt này thật quen thuộc, chậm rãi nói.

“Nàng họ Dương, tên Khiết Tâm.”

Nguyễn Dương đồng tử co rụt lại, kẹp lấy hai ngón tay làm kiếm, hướng Dương Thiên chém ra một chém, trong miệng gằn giọng.

“Ngươi..là Dương gia người?”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong đó sự chắc chắn đã là trăm phần trăm.

Dương Thiên huyền khí luân chuyển vào trong cánh tay, một quyền đánh ra, sức mạnh khoảng tứ biến kỳ cao giai, khoảng năm mươi vạn cân mà thôi.

Bời vì Dương Thiên nhìn ra Nguyễn Dương tu vi cũng chỉ có tam biến kỳ đỉnh, không hề vượt quá mười hai vạn cân lực lượng.

Sơ với thân thể của Dương Thiên chỉ thoáng mạnh mấy vạn cân mà thôi.

Rầm!

Kinh thiên tiếng nổ lớn, bán kính mười mét xung quanh hai người đất đã nát vụ, kể cả chiếc bàn đá đều hòa thành khối nhỏ, một phần năm cái sân bị phá nát bởi chấn động này.

Dương Thiên hơi kinh ngạc nhìn Nguyễn Dương, cả hai giao phong nhìn không ra yếu mạnh, nhưng người trong cuộc rõ ràng, Dương Thiên là kẻ chịu thiệt.

Trong lúc va chạm trước một phần mười cái nháy mắt, Dương Thiên huyền khí đột nhiên băng tán, một cỗ kỳ dị lực lượng đánh lên làm mất đi khả năng đối với huyền khí chưởng khống, cho nên lực lượng cũng thẳng tắp hạ xuống.

Cỗ lực lượng kia rõ ràng giống như tinh thần lực công kích, lại có chất lượng cao hơn một chút, kỳ dị vô cùng, hơn nữa va chạm kia chính là đánh vào một đống gậy gộc xếp linh tinh, huyền mạch của Dương Thiên kém chút không có bị đánh tổn thương đến rách.

Hai ngón tay cũng sắc bén vô cùng, ở trên nắm đấm của Dương Thiên lưu lại một vết máu nông, cũng là cắt qua lớp da một đoạn.

Chỉ là ngón tay thôi lại sắc bén như vậy, cũng không kém hơn cấp một huyền binh rồi.

Mặc dù biết nguyên nhân Nguyễn Dương phản ứng gay gắt như vậy, có điều thấy Nguyễn Dương cũng không dừng tay, Dương Thiên cũng phải đánh. Còn chưa nói đến việc tên này giận chó đánh mèo, Dương Thiên cũng không muốn nhận món nợ này.

Nguyễn Dương bật người, một cước đá ngang, giống như một lưỡi kiếm chèm ra, tiếng gió sắc bén vô cùng.

Dương Thiên lần này cũng không nương tay nữa, huyền khí ồ ạt kéo lên, tám mươi vạn cân lực lượng bùng nổ, ý niệm tập trung trưởng khống, tránh bị tán loạn như trước.

Rầm! Rầm! Rầm!

Liên tiếp những tiếng nổ vang, sân nhỏ chỉ có hơn trăm mét vuông xuất hiện từng cái hố lớn, mặt đất gạch đá vỡ nát không ngừng, kinh phong giật tán làm lá trúc đong đưa không ngừng rơi xuống.

Dương Thiên dù ít hay nhiều cũng nhận ảnh hưởng của chiêu số tán loạn huyền khí quỷ dị này, hơn nữa mức độ ngày càng nặng, hắn mới không thèm nương tay nữa, tốc độ vượt ra khỏi tứ biến kỳ.

Nguyễn Dương lại giống như toàn bộ không có góc chết, phản ứng nhanh đến kinh người, mặc dù không kịp tấn công Dương Thiên nhưng lại đón đỡ chuẩn xác.

Thậm chí về sau còn đón đỡ đồng thời phản công trong cái tích tắc. Dương Thiên ngày trước đã nghĩ mình ở tam biến kỳ mạnh lắm rồi, nhưng giờ mới thấy thế nào mới thực sự là mạnh.

Cùng là thiên tài mà hắn lại vượt cấp khiêu chiến mình dễ dàng như vậy.

Nguyễn Dương thực tế cũng không phải là dễ dàng đâu. Hắn mồ hôi đã lấm tấm chảy xuống trên thái dương, linh cảm tiêu hao tinh thần hồn lực vô cùng, cho nên áp lực mà hắn nhận cũng là rất lớn.

Dương Thiên có ưu thế về cảnh giới cho nên Nguyễn Dương muốn tốc chiến tốc thắng.

Ba bốn giây mà thôi, cả hai giao thủ mấy trăm chiêu, đánh đi đánh về nhanh đến không kịp nhìn. Cuồi cùng Nguyễn Dương hơi lui lại một bước, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra kiếm tre, một kiếm chém ra.

Một kiếm, khí thế bức người, linh hải cũng run lên giống như bị đè nén đến.

Cảm giác nguy hiểm lập tức xông lên đầu của Dương Thiên, nhưng một kiếm này quá nhanh, so với ở trước cửa một kiếm kia còn nhanh hơn gấp mấy lần, lại còn vô hình vô sắc, làm người khó lòng mà phòng bị cho được. Dương Thiên liền trực tiếp cứng rắn đón đỡ.

Đáng tiếc, cơ thể không chút cảm giác nào, bên trong linh hải lại run lên bần bật.

So linh hồn công kích bằng hàn liệt song đồng lại càng cường đại, giống như có một sự biến đổi về chất ở đây, càng mạnh mẽ cùng cô đọng hợn rất nhiều.

Nguyễn Dương tuyệt kỹ chiến pháp.

Trảm hồn kiếm.