Huyền Linh Ký

Chương 155: Một trận quần ẩu




Dương Thiên tuyết đối sẽ không nương tay. Hắn tu vi vượt qua cả tứ biến kỳ đỉnh phong, đương nhiên là cao nhất trong bọn người, trận chiến chẳng khác nào sói vào đàn cừu cả.

Khống chế lực lượng đạt đến lưu thủy cảnh, nước chảy mây trôi, tiêu sái tự nhiên, Dương Thiên hai cánh tay giống như từng đầu độc xà vọt qua trên không trung.

Hướng đến người thứ nhất, bàn tay lấy một góc độ xảo trá nắm lấy vuông góc cánh tay của người này, đang ở tư thế ra quyền liền bị Dương Thiên vặn một cái, sinh sinh đem cánh tay vặn gẫy, sau đó tay trái của Dương Thiên chẳng biết lấy góc độ nào, lấy lưng bàn tay một quật vào mặt đối phương, đem hắn đánh văng đi mười mấy mét.

Tay phải của Dương Thiên vừa mới vặn gãy tay tên kia, trong lúc xoay người thế mà chặt xuống cổ một thiếu niên khác, răng rắc tiếng xương rạn nứt vang vọng, thiếu niên này hai mắt trắng dã, mất đi ý thức.

Chân phải làm trụ, chân trái một gối thúc thẳng vào mạng sườn của một thiếu niên khác, đem xương sườn hắn đá gãy mấy cái, nội tạng cũng chấn động phun máu tươi.

Chớp mắt một giây chưa đến liên tiếp tung ra bảy đòn hiểm, hạ gục tức khắc năm người, Dương Thiên chiến lực đã lên một tầm cao mà đám người với cũng không tới được.

Cận Cao Hưng hít sâu một hơi, cảm nhận được cơ thể rung động đã hoàn toàn ổn định, sẵn sàng cho một trận chiến, đã thấy Dương Thiên hạ gục rồi mười một người, mỗi người chỉ một đến hai đòn, nhẹ nhất cũng gãy vài cái xương, nặng thậm chí chỉ còn một hơi vô thức.

“Ngươi lại dám ra tay nặng như vậy, thật sự coi trời bằng vung.”

Cận Cao Hưng hét lớn, lấy ra trường kiếm hướng Dương Thiên chém tới.

Chiến pháp, đoạn gia tốc.

Nhị đoạn.

Dương Thiên cười lạnh, Cận Cao Hưng đây đúng là múa rìu qua mắt thợ. Dương Thiên chiến pháp đạt đến lưu thủy cảnh giới, đoạn gia tốc đánh ra chính là tam đoạn, so với Cận Cao Hưng mạnh hơn đâu chỉ có một tí xíu.

Trường trương từ trong nhẫn chứa vật nắm ra, hướng Cận Cao Hưng một thương đâm tới, mông lung như quỷ ảnh, sát ý lại dào dạt lạnh lẽo.

Thương pháp cùng với đoạn gia tốc kết hợp.

“Ngân thương xuất Bạch Hổ.”

Thực tế Dương Thiên trước kia đánh ra bài “Ngân Thương” này bên trong quỷ dị chính là hữu hình vô ý, uy lực mười phần chỉ còn có ba bốn, nhiều lắm chính là cậy vào huyền binh uy lực mà đánh thôi.

Còn lúc này, khi chiến pháp đã đạt đến cảnh giới lưu thủy, đoạn gia tốc chính là một loại quỷ dị làm cơ sở chiến đấu, kết hợp với Ngân Thương thương pháp, cả uy lực lẫn quỷ dị mặc dù giảm xuống, nhưng so lấy dài lâu mà thắng lên.

Đương nhiên Dương Thiên ra tay thì bài Ngân Thương này cũng tương đương với nhập vi cấp độ, không so Cận Cao Hưng kém đi đâu.

Vụt!

Cận Cao Hưng ở trên không rõ ràng vung kiếm chém ngang, nhưng đột nhiên nửa đường lại có một ánh kiếm từ trên chém chéo xuống, làm người khó lòng phòng bị.

Leng keng!

Đáng tiếc, mũi thương của Dương Thiên nhìn như lúc trái lúc phải, lúc trên lúc dưới, lại đột “trùng hợp” chặn đứng lấy đường chém xuống của Cận Cao Hưng.

Phốc xuy!

Cận Cao Hưng rõ ràng bị phản chấn lùi lại, đột nhiên vai phải nổ bắn ra một cai lỗ máu, mũi thương của Dương Thiên chẳng biết làm thế nào thẳng tắp đâm xuyên vào.

Giống như Dương Thiên từ đầu đến cuối chỉ đâm ra một thương sau đó Cận Cao Hưng liền bị đâm trúng không chút phòng bị vậy.

Đoạn gia tốc đúng là chiến pháp giống với cái tên của nó, chia nhỏ công kích thành từng đoạn, sau đó ở trên cơ sở cũ đột ngột gia tốc, tốc độ có thể nói là nhanh đến vô cùng, lưu lại chỉ là tàn ảnh của đoạn thứ nhất.

Dương Thiên đạt đến lưu thủy cảnh giới chiến pháp này, liền có thể thi triển gia tốc hai lần, chia công kích ra làm ba đoạn, lúc này mới “dễ dàng” đâm Cận Cao Hưng một thương.

Đoạn thứ nhất đánh ra “ngân thương xuất bạch hổ”, đoạn thứ hai gia tốc nhảy lên đón đỡ kiếm của Cận Cao Hưng, đoạn thứ ba gia tốc lần hai đâm thẳng vai. Một mạch linh động cùng hòa hợp khó mà diễn tả được.

Dương Thiên trường thương cũng không ngừng lại, hai tay khẽ đảo một cái, chiêu thứ hai “hóa kiếm tựa thanh long” đánh ra, trường thương lúc này dùng một thế “chém” lưu lại trên ngực Cận Cao Hưng một vết thương dài, máu tươi chảy thẫm cả đại địa.

Miêu tả thật lâu, thực tế ở ngoại nhân xem ra mới gần một giây đồng hồ, Dương Thiên nâng thương đâm ra sau đó hồi thương, Cận Cao Hưng liền máu phun ba thước, trước ngực nở rộ một vết thương lớn, trên vai một lỗ thủng, cả người giống như một chiếc rẻ bay người về sau mười mấy mét.

“Minh chủ!”

Thái Tử Minh đám người hốt hoảng hét lớn, mấy người phía sau nhanh chóng đóng đỡ lấy Cận Cao Hưng, rất sợ hắn bị một thương này đánh chết, hoặc là sơ suất ngã chết.

“Tên khốn kiếp, ngươi lại dám hạ tử thủ.”

Một thành viên của Thải Tử Minh căm phẫn, hai mắt đỏ ngầu, lấy rìu lớn vũ khí hướng Dương Thiên chém tới.

Là một loại chiến pháp dạng bộc phát ra lực lượng lớn.

Đáng tiếc, một rìu còn chưa bổ xuống liền bị Dương Thiên lấy trường thương một quật, bay hai mươi mấy mét, tiếp đất phá ra một cái lỗ lớn.

Một chiêu liền đem người đánh phế.

Cùng là tứ biến kỳ, chênh lệch sao mà to lớn.

“Đừng cùng hắn đơn đấu, dùng huyền linh thuật chơi chết hắn.”

Cũng không biết là ai nhanh trí nói, làm một đám huyền khí lấp lánh, hơn một trăm con huyền linh đồng thời kêu gọi không khỏi khiến người ta hoa cả mắt.

Sau đó chính là huyền linh thuật đầu trời, có hỏa diễm lao tới, có trọng lực đột nhiên biến nặng, có phong nhận, có gai độc, có cả xích sắt cùng một chỗ hướng Dương Thiên đánh vào.

Trăm tên huyền biến kỳ cường giả cùng một lúc thả huyền linh thuật, cả dặm hóa thành hố sâu cũng không phải là chuyện gi to tát.

Đáng tiếc huyền linh thuật cái đồ chơi này ở huyền biến kỳ thời gian thi triển hơi lâu một chút, ít thì một giây, nhiều thậm chí có ba giây cũng không phải hiếm lạ, thậm chí thời gian kêu gọi huyền linh cũng không kém phần nữa. Đủ để Dương Thiên chạy ra cả dặm đường rồi.

Đương nhiên Dương Thiên cũng không có chạy, chẳng qua nhàn nhã cầm thương đánh tàn mấy chục người mà thôi. Đợi huyền linh xuất hiện nhân số hơn trăm người liền chỉ còn tám mươi mấy người.

Huyền linh thuật bay đến nơi, cái góc của Dương Thiên cũng không đánh trúng, trái lạ đám nằm dưới đất kia một trận kêu la khổ sở.

Mười phút sau, trăm người cũng không đủ Dương Thiên đánh, gần như toàn bộ nằm dưới đát kêu rên, kẻ nặng người nhẹ đứt gân rạn cốt không thiếu thảm cảnh.

Trần Vũ từ lâu đã đem chấp pháp đội gọi đến, từ đầu còn có tư thái ôm trò vui để nhìn, càng về sau sắc mặt càng xám ngoét không thôi.

Đang trong thời kỳ nhạy cảm, học viện không cấm tranh đấu, nhưng lúc này Dương Thiên xuống tay ác như thế, cũng quá đắc tội học viện cao tầng đi.

Có điều ngăn không được Dương Thiên nên hắn cũng phải chịu đứng nhìn thôi, cầu mong đừng có xảy ra nhân mạng là được, nếu không Trần Vũ lúc này xông lên chỉ có đi tìm ngược thôi.

Tiếng kêu rên đầy đất, Thái Tử Minh đám người quả thật là quá không chịu nổi bị đánh, máu tươi chảy dài cùng hàng chục cái hố sâu.

Đúng là huyền biến kỳ sinh mệnh thuế biến, sức sống càng thêm ương ngạnh chứ, nếu không bỏ làm người bình thường như thế đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Trước sự sợ hãi của đám đông quần chúng vây xem, Dương Thiên nắm lấy một tên học viên cũ bị gãy một tay hỏi.

“Ngươi biết Nguyễn Dương ở chỗ nào không?”

Người kia bị dọa cái run lẩy bẩy, lúc này sắc mặt tái nhợt, nào có thể nnghĩ ra chuyện gì. Nội tâm của hắn thật sự đang sợ đến muốn ngất đi, nào còn dám nghĩ đến Nguyễn Dương là thằng nào.

“Học đệ, ngươi tìm Nguyễn Dương sao?”

Hồng Mị lúc này không biết suy tính cái gì, nhã thiên nhất tiếu hướng Dương Thiên đi đến.

“Đúng vậy, học tỉ biết hắn chăng.”

Dương Thiên buông xuống học viên kia, ngoái đầu nhìn Hồng Mị gật đầu. Hắn nhận ra cô nàng này, nhớ không nhầm là Việt Nữ Các sơ cấp ban các chủ thì phải. Vóc dáng cùng dung mạo mê người, nhưng so sánh, còn kém Hồng Nguyệt Giao một đoạn.

“Đương nhiên là nhận biết rồi, cũng không biết học đệ tìm hắn có chuyện gì.”

Hồng Mị đã từng bước tiến lại gần, càng tới khí thế trên người càng tỏ ra mị hoặc mê người, xảo tiếu thiến hề, dễ làm người ta say đắm.

Đáng tiếc trò này đối với Dương Thiên không có gì dùng, hắn tinh thần ý niệm rất mạnh, hơn nữa thời gian lâu trông thấy phong tình vạn chủng Hồng Nguyệt Giao, đối với sắc dụ cái gì đã gần như miễn nhiễm rồi.

Có điều hai nàng cùng có họ Hồng, cũng không biết là có liên quan gì đến nhau hay không.

Dương Thiên mặt không đổi sắc, thong dong tự nhiên mà hỏi.

“Ta có chút việc riêng cần tìm hắn, học tỉ có thể chỉ giúp ta con đường được không.”

Hồng Mị bước chân ngừng lại, nàng đã đến trước mặt Dương Thiên rồi, khoảng cách đủ gần cũng không nên lại tiến thêm, hai gò xuân phong ngút trời cũng lộ ra gần như chọn vẹn với góc nhìn của Dương Thiên, nhưng không hiểu sao thiếu niên này một chút ảnh hưởng cũng không có.

Sẽ không phải là phương diện đó có vấn đề đi?

Hồng Mị nhịn không được suy nghĩ kỳ quái, nhưng sau khi trông thấy cái ánh mắt bình đạm kia, không hiểu sao nàng lại tự chủ xóa bỏ cái nghi vấn này.

“Không vấn đề, để ta dẫn học đệ muột đoạn đường.”

Hồng Mị nhoẻn miệng cười xoay người một cái, từ đầu đến cuối duy trì vẻ xuân quang vô hạn, câu hồn đoạt phách người khác.

Dương Thiên lúc đi cũng không quên thả xuống một câu “ghi nhớ lời ta nói” cho đám người Thái Tử Minh, sau đó cùng Hồng Mị tiếp bước.

...

Cả đoạn đường đi, Hồng Mị cũng cố ý dẫn dụ cùng bóng gió nghiêng ngả, đáng tiếc chỉ là trò hề trước mặt Dương Thiên mà thôi, không đáng nhắc tới.

Vượt qua khu vực dãy nhà, tiến tới gần như tận cùng khu ký túc, cuối cùng cũng đến được tiểu viện phía bên ngoài.

“Học đệ, người đệ muốn tìm ở trong đó.”

Có vẻ như thời gian đi cùng vừa rồi cũng bào mòn được quyết tâm mị hoặc được Dương Thiên của Hồng Mị, nàng thành thật đan hai tay lên trước bụng, nghiêm chỉnh mà đứng, khóe miệng cũng chỉ treo một nụ cười mỉm.

Dương Thiên gật đầu nói một tiếng cảm ơn, sau đó tiến đến gõ cửa. Hắn cũng không lo lắng Hồng Mị lừa dối mình, dù sao cả sơ cấp ban này hắn cũng không có sợ bị ai làm khó dễ cả.

Hơn nữa khu vực này rất đặc biệt, nếu không có chủ đích tiến vào nơi này thì rất khó đi đến được, cho nên học viên mới đi qua cũng sẽ vô tình vòng xa, không chú ý đến tòa tiểu viện này.

Sơ cấp ban còn lâu mới có đặc quyền như thế, kết hợp với thông tin trong miệng Hoàng Miểu, Dương Thiên tin chắc thân phận người này đến tám chín phần là thật rồi.