Huyền Linh Ký

Chương 137: Ngộ




“Công kích.”

Phong Mật Lam hạ lệnh.

Đám người rút lui đi cũng không xa, mà là tiềm phục ở trên một vách núi gần đó. Ba mươi người ẩn nấp cũng không phỉa là rất tốt nhưng địa hình ủng hộ cùng với thời gian đã là đêm tối.

Cho nên bọn hắn chờ đợi được hơn một trăm đầu yêu thú từ bên dưới chạy qua.

Mấy chục cái huuyền linh thuật từ trên cao hạ xuống, trong khoảnh khắc đánh giết hơn sáu mươi con yêu thú, trong đó có mười mấy con cấp bốn yêu thú.

Điểm cống hiến tăng vọt mấy trăm điểm thậm chí có người tăng hơn nghìn điểm. Quả nhiên hợp tác đi săn mới là vương đạo.

Đám người vui mừng trong lòng nhưng động tác không chậm tí nào, ngay lập tức từ bên trên vách núi lại chia ra các hướng thoát đi.

Hành động ăn ý mà chuyên nghiệp chứng tỏ cũng không phải là lần đầu phối hợp.

Đáng tiếc, đi đêm lắm thì có ngày gặp ma, bọn hắn tính sai lần này yêu thú thực lực.

Chưa chạy được mấy bước, đập vào mắt bọn hắn là năm mươi con yêu thú cấp bốn khí thế hung hãn, cầm đầu còn là cấp năm yêu thú Độc Giác Thứ Tê.

Phong Mật Lam tâm trạng như chìm vào đấy cốc, nhất là khi trông thấy ba con cấp bốn yêu thú loại chim ưng kia, nàng rõ ràng đêm nay chạy không thoát rồi.

Không có lựa chọn nào khác ngoài kịch chiến.

...

Băng tuyết thế giới.

Dương Thiên hai mắt sáng lên từng tia xanh vàng cùng đỏ vàng, nhìn vào khoảng không tràn ngập tuyết rơi.

Dương Thiên trông thấy huyền văn giống như từng con kiến nối đuối nhau đi từng hàng lối, trật tự quy củ.

Dương Thiên giống như hóa thân thành một trong số chúng, len lỏi vào từng cung đường, di chuyển giữa những đại lộ uyển chuyển mĩ lệ, sau đó tham lam ghi nhớ lấy từng chi tiết nhỏ, giống như một đứa trẻ lần đầu ra thành phố mà sợ lạc, ghi nhớ rõ ràng nơi mình đã đi qua vậy.

Một lần lại một lần, Dương Thiên lặp đi lặp lại ghi nhớ. Không biết hắn đã đi qua con đường nay bao nhiêu lần, có lẽ còn nhiều hơn cả con đường từ nhà ra quán nét, Dương Thiên mới miễn cưỡng ghi nhớ lại được lộ tuyết mà mình đã qua.

Từng cái huyền văn trong thời gian qua học tập giống như sống dậy, trùng lặp vào trong khung cảnh của “con đường”, tìm cho mình chính xác vị trí rồi lấp đầy vào.

Dựa trên kiến thức của mình, thôi diễn tổ hợp lại cái trận pháp này, mặc dù miễn cưỡng có thể giả lập nên nhưng có thật nhiều chỗ không rõ ràng.

Giống như mỗi chữ mình đều biết nhưng khi ghép lại thành câu lại đọc không hiểu gì, so với giải tích khó khăn gấp mấy chục lần.

Bỗng nhiên, chôn sâu ở trong trí nhớ mấy cái ký tự khuyết thiếu trung bao phủ lên mô hình đại trận, mặc dù có mấy nét không quá tương đồng nhưng trên đại thể lại giống nhau.

Đại trận này tổng quan thế mà kết cấu lại giống như trong cuốn sổ kia chữ viết.

Văn Lang cổ quốc, khoa đẩu văn.

Trong thời gian ở học viện hắn cũng tìm được một chút về Văn Lang cổ quốc ghi chép, thời kỳ đó bọn họ dùng văn tự chính là Khoa Đẩu Văn, mỗi một từ phải ghép vài chữ vào với nhau, giống như chữ viết mà Dương Thiên vẫn dùng hiện tại.

Mặc dù nghiên cứu mãi Dương Thiên vẫn chưa viết được một chữ hoàn chỉnh, nhưng cũng nắm được mấu chốt cho nên sau khi trùng lặp với đại trận, đại khái cũng nhìn ra mỗi cái chữ cái vị trí.

Đại trận tổng cộng mười chữ, giống như xếp thành hai từ, cách viết lại có một chút giống như là vẽ, các chữ giống như chạy trên một đường tròn.

Dương Thiên không hề biết được ý nghĩa của các chữ này, nhưng trong lúc nhìn thoáng qua, linh hồn cảm nhận được chua xót đau nhói, giống như ánh mắt nhìn lên mặt trời một thời gian dài vậy.

Thật vất vả mô phỏng được mô hình của huyền trận bỗng nhiên sụp đổ, Dương Thiên cả người hư thoát, mệt mỏi không thôi.

Cảm giác không khác gì ôn thi cả tuần rồi còn chưa ngủ.

...

“Lại một nhóm nữa bị đào thải? Số lượng bị truyền tống ra là bao nhiêu rồi?”

Một vị giáo viên nhìn lấy trở lại khoang thuyền học viên, không khỏi nhíu mày hỏi. Hằng năm sơ cấp ban thí luyện cũng không có xuất hiện qua trường hợp nào như thế này.

Hôm nay là ngày thí luyện thứ hai mươi ba, học viên đào thải cũng vượt qua một nghìn ba trăm người.

Lần này toàn bộ sơ cấp ban thí luyện, nhân số mười một nghìn tám trăm người mà thôi, hiện tại còn lại không đến năm trăm học viên, các vị giáo viên đúng là thất vọng vô cùng.

Sơ cấp ban học viên nhiều, ngoài một nghìn tân sinh ra, chính là đám học viên từ năm ngoái, từ năm kia còn dư lại. Không phải là đám này tư chất kém, mà có nhiều lý do để bọn hắn không chịu đột phá, nhưng dù thế nào chất lượng là không thể bàn cãi.

Học viên mới bị đào thải thì cũng là bình thường, nhưng học viên cũ là chuyện quái gì xảy ra?

...

Vạn dặm mây đen, mưa như chút.

Đông Nam Vực ngày này mưa suốt hai mươi bốn giờ, cỏ cây hoa lá trong một đêm mơn mởn xanh tốt.

...

Dương Thiên mở mắt ra, một cỗ rét lạnh ập đến làm đầu óc hắn tỉnh táo hơn nhiều.

Theo bản năng còn muốn nhìn ngắm kiểm tra xung quanh, nhưng Dương Thiên rất nhanh nhận ra là hắn không thể làm như thế được. Toàn bộ cơ thể hắn bị đóng lại trong một lớp băng đá dày đặc.

Cảm giác biết bao quen thuộc, Dương Thiên đương nhiên nhớ rõ như in xúc cảm này, hắn trong đầu không khỏi tự hỏi sao lại đóng băng nữa rồi.

Rõ ràng là hắn cũng không có tác động gì đến nàng.

Có kinh nghiệm đối phó một lần, Dương Thiên lần này không khó khăn lắm liền từ trong băng đá đi ra.

Chào đón hắn là cỏ cây xanh tươi, mây trời trong sáng, hoa lá thơm mát...cùng với một bầy sói đang nhìn chằm chằm.

Bốn con cấp năm cùng mười tám con cấp ba yêu thú, Bạo Phong Lang.

Có vẻ như đám yêu bạo phong lang này đã đợi Dương Thiên lâu lắm rồi cho nên hắn vừa đi ra ngoài, liền cảm thấy một làn gió ập tới, tanh tươi mùi hôi cùng một cái miệng rộng trực diện mà tới, muốn đem đầu của Dương Thiên cắn tới.

...

“Thật là thơm.”

Tiểu Kỳ giống như có nước miếng chảy khỏi khóe miệng hướng một phương hướng tiến lên.

Lâm Thương theo sát không bỏ, ánh mắt mê li bị hấp dẫn bởi mùi thịt nướng.

Hai người ở trong rừng lớn đảo quanh hai mươi ngày rồi, tiểu Kỳ cũng đã ăn hết số kẹo của mình cho nên dọc đường rất khó chịu. Thường xuyên làm thịt mấy bầy yêu thú nhỏ lẻ nướng ăn.

Nhưng nàng lại chán ghét Lâm Thương trù nghệ cho nên hơn một tuần vẫn chưa có bữa nào ra hồn cả.

Đám yêu thú sau khi quét ngang rừng rậm một lần thì giống như trở lại với sinh hoạt bình thường, không còn hợp tác với nhau đi vây quét học viên nữa.

Cho nên khoảng mười ngày trở lại đây sinh hoạt của đám học viên đễ dàng hơn nhiều, mỗi ngày giết mấy con yêu thú lấy điểm cống hiến, sinh tồn chẳng khó khăn gì.

Loạt xoạt!

Rẽ bụi cỏ đi ra, ở một nơi róc rác suối nhỏ chảy qua, tiểu Kỳ trông thấy một con yêu thú đã lột sạch lông, mổ sạch đang trên đống lửa, quay tròn.

“Lão đại?”

Không như tiểu Kỳ nhìn chằm chằm thịt quay, Lâm Thương mặc dù cũng thèm ăn nhưng hắn không quên cảnh giác chú ý xung quanh. Sau đó đúng là trông thấy Dương Thiên đang mân mê vật gì đó.

“Lâm Thương, tiểu Kỳ.”

Dương Thiên đương nhiên nhận ra có người hướng hắn tới nhưng không nghĩ ra lại là hai người này, từ khi vào bí cảnh đến giờ mới gặp có ba người, may mắn mà toàn là đồng bạn, không gặp kẻ thù.

“Ca ca.”

Tiểu Kỳ theo tiếng nói nhìn sang, vui mừng reo lên, lao tới muốn nhảy lên bám cổ Dương Thiên.

Thời gian lâu như vậy mới gặp lại, thật là tốt.

Cả ba nói chuyện trong thời gian này, qua đó Dương Thiên cũng nắm được tình hình hiện tại rồi.

Xem ra là ở trong băng tuyết thế giới hai mươi ngày sau đó bị “đá” ra ngoài.

Cũng đoán được một chút làm sao mà lại bị đóng băng rồi.

Dương Thiên cười trừ một cái, từ trong đống lửa lấy ra một ống tre, mở nút ra, hương thơm ngào ngạt.

Bên trong là một số loại rau dại cùng với thảo dược, được “lam” chín lên, kết hợp với thịt nướng thơm ngon, một bữa tiệc nhỏ giữa rừng bắt đầu.

Tiểu Kỳ đúng thật là không ngần ngại, ăn giống như hổ đói, từng miếng thịt cùng từng gặps rau vào trong bụng, hai má phồng lên vì thức ăn, đôi mắt tỏa sáng, nói.

“..hậ..t..ng..ô..” (thật ngon)

Nửa giờ sau, mang theo cái bụng hơi căng lên, tiểu Kỳ tựa vào khối băng mát mẻ, hai mắt lim dim, nàng giống như vừa đi đến nhân sinh đỉnh phong, cuộc sống chỉ nguyện như thế.

Nhắc tới khối băng, Dương Thiên lúc này mới nhận ra là những lần vị cô nương kia đóng băng cái gì đó, khối băng không bao giờ tan đi thì phải.

Dương Thiên rời khỏi khối băng đó gần 2 giờ đồng hồ rồi nhưng khối băng vẫn nguyên vẹn lạnh giá chưa từng tan chảy.

Phải biết là huyền linh thuật chỉ cần đình chỉ cũng cấp huyền khí thì trong một thời gian ngắn nó sẽ biến mất. Chẳng hạn như “thạch thứ” của Dương Thiên, chỉ cần ngừng cung cấp huyền khí khoảng nửa giờ là nó sẽ tan biến.

Dương Thiên nếm thử đem khối băng thu vào trong nhẫn chứa vật, hiển nhiên, không thành công.

Nếm thử sử dụng công pháp tới hấp thu huyền khí, một tia huyền khí cũng không cảm giác được. Đương nhiên huyền linh thuật bình thườn thì cũng không hâp thu được.

Thật là kỳ lạ.

Dương Thiên trong lòng đánh giá, cũng không biết là hắn nói khối băng này, hay là hình bóng nào đó.