Huyền Linh Ký

Chương 132: Khu vực trung tâm




Độc nhãn yêu hầu công kích mười mấy lần, hoặc là bị Dương Thiên trong tích tắc thoát đi, hoặc là bị hắn dùng đao đón đỡ, cũng không gây ra thương tốn lên người Dương Thiên.

Thực tế thì cũng không phải là Dương Thiên không có thương tổn, toàn thân đau nhức không thôi, tay trái tiếp nhận mấy lần công kích có mấy đoạn cơ bắp có dấu hiệu bị xé rách ra rồi.

Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng lớn lắm, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, Dương Thiên có thể dưới cấp năm yêu thú vương giả sống xót lâu như vậy, về sau đủ để thổi cả đời.

Nhưng độc nhãn lôi hầu công kích đột nhiên ngừng lại, có chút không cam lòng nhìn Dương Thiên vừa bị nó đánh bay.

Đoạn này thời gian, Dương Thiên không ngừng bị nó đánh bay mấy lần, lại thêm tránh thoát mấy lần, độc nhãn lôi hầu cảm thấy rất tốt chơi nên định vờn thêm một chút mới kết liễu.

Hiện tại nhìn lại, hóa ra là thằng nhãi tóc vàng này đang ở tính toán hắn a.

Nhân loại này từ đầu đến cuối duy trì tiến lên một phía, lại rất tinh khôn sẽ hơi dùng đường chéo đánh lạc hướng sự chú ý của hẳn, chỉ là chịu thêm vài đòn mà thôi.

Nhìn phía trước cây cối um tùm, đại thụ che trời to lớn, cây cối càng thêm xanh mượt, lôi hầu hơi nhìn về phía phương xa một chút, sau đó nhìn Dương Thiên, con mắt căm hận cùng không cam lòng rời đi.

Nó cuối cùng là không dám phá tuyến.

...

Dương Thiên đứng thẳng người lên, nhìn về biến mất phía xa lôi hầu, lại nhìn về phía trung tâm một chút, khẽ thở phào một hơi.

Xem như đánh cược đúng.

Giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt.

Dương Thiên cũng không vội vã mà tiến về phía khu vực trung tâm mà là đến bên một cái gốc cây lớn ngồi xuống uống vào chữa thương dược dịch.

Khu vực này phi thường yên bình, so với lúc trước nơi Dương Thiên nghiên cứu huyền trận còn yên bình hơn.

Không một bóng yêu thú nào qua lại cả, không khí nhẹ dịu so với bên ngoài thiếu đi một cỗ máu tanh cùng yêu khí.

Nửa ngày sau, mặt trời lên quá đỉnh, Dương Thiên toàn thân ổn định, chiến lực về lại đỉnh phong. Hắn đứng dậy, cầm đao hướng khu vực trung tâm đi tới.

Để một cái yêu thú vương giả phải sợ hãi chùn bước, chỉ có một loại khả năng mà thôi, đó là có thể mang cho nó trí mạng nguy hiểm.

Như vậy hoặc là nhân loại cường giả, hoặc là yêu thú vương giả cấp cao hơn, cái trước lộ ra có chút bất thường, cái sau thì lộ ra có chút hung hiểm. Nhưng Dương Thiên vẫn là đi tới.

Bởi vì nơi đó là đại trận khu vực đầu nguồn, chính là khống chế toàn bộ bí cảnh đại trận.

Đây là Dương Thiên từ trong ngọc bài tìm hiểu ra sau khi nhờ sáu trăm lẻ mấy con yêu thú, chứ từ đầu đến cuối hắn ở trong bí cảnh du tẩu cũng không thấy cái nào huyền văn hay vật dẫn gì cả, đổi lại người khác thì còn lâu mới phát hiện ra.

Dưới hai mươi tuổi đạt tới cấp năm huyền trận sư, có thể là cả đại lục này lác đác thiên tài rồi, cho nên khả năng phi thường thấp. Chưa kể Dương Thiên cũng không tính là cấp năm bởi vì lý luận của hắn vượt xa cấp độ này, mới miễn cưỡng phát hiện ra một chút kỳ lạ đồ vật.

Vậy nên mục tiêu hạch tâm chỉ còn cách mười dặm đường, Dương Thiên đương nhiên không từ bỏ.

...

Không tốn bao lâu thời gian, Dương Thiên thấy trước mắt mình xuất hiện một hồ nước lớn, trong vắt như gương. Mặt hồ tĩnh lặng giao động sóng nước rất nhỏ, ngoài ra...không có gì.

Không sai, ngoài một cái hồ nước thì không có gì cả.

Để yêu thú cấp năm vương giả sợ mất mật thế mà chỉ là một cái hồ nước trong xanh, thế nào cũng đều cảm thấy vô lý.

Nhưng Dương Thiên tốn hai giờ thời gian đi từng cái ngóc ngach đều không phát hiện dấu vết của người hay yêu thú, đúng là không có gì cả.

Sử dụng cấm đồng nhìn ngắm một lượt, huyền văn tung tích cũng không tháy bóng dáng ở đâu hết, toàn bộ giống như chỉ là một cái hồ nước bình thường. Phải biết hàn liệt song đồng còn mang theo một tia nhỏ đặc tính của chân thị kim nhãn, có khám phá hư ảo ẩn nấp công năng.

Mặc dù yếu nhược nhập môn một vạn lần đối với huyền trận vẫn là có tác dụng, chí ít vẫn là trông thấy huyền văn.

Nhưng lần này Dương Thiên không thấy gì cả, không lẽ là hắn phỏng đoán sai rồi?

Dương Thiên có lưỡng lự một chút, huyền trận kết cấu từ huyền văn, mặc dù mức độ khá nhỏ nhưng nước sẽ xói mòn năng lượng bên trong huyền văn nhanh hơn. Như vậy cần bảo trì thời gian sẽ ngắn hơn, tăng thêm việc làm, thường thì người ta cũng không làm như vậy.

Trừ khi một số huyền trận đặc thù, cùng với cần tính ổn định cực cao trong thời gian dài.

Nhưng rõ ràng một loại cấp năm đại trận...

Không đúng.

Dương Thiên sửng sốt một cái, hắn phạm vào một cái rất sơ đẳng sai lầm. Mặc dù ở trên thân phận ngọc bài, huyền trận đúng là cấp năm, nhưng ai nói là tòa bí cảnh này huyền trận là cấp năm đâu.

Rõ ràng bao bọc lấy trọn vẹn tòa bí cảnh này đẳng cấp phải cực kỳ cao mới đúng.

Ùm ám!

Không xoắn xuýt nữa, Dương Thiên gieo mình xuống nước. Một cỗ mát lạnh ập thẳng vào người, sảng khoái dẽ chịu.

Có điều Dương Thiên cảm nhận được sự khó khăn vận động, dòng nước giống như một cái đầm lầy đặc đang cố nuốt trọn con mồi của mình.

Cái này cũng không phải là nước, giống như là...huyền khí nguyên dịch?

Huyền khí nồng nặc đến cực điểm cô đọng ra huyền thạch, huyền thạch bên trong lại thăng hoa sinh ra huyền tinh, huyền tinh khi mới hình thành sẽ sinh ra huyền khí nguyên dịch.

Về mặc bản chất, huyền khí nguyên dịch cùng với huyền thạch gần như tương đương, nhưng thực tế huyền khí nguyên dịch nhẹ dịu hơn dễ dàng hấp thu hơn, thậm chí còn có tác dụng rèn luyện thân thể nên giá thành cao hơn rất nhiều, bù lại thì khó bảo quản hơn huyền thạch.

Nhưng vấn đề tới, hiện tại ở trung tâm bí cảnh có hẳn một hồ lớn như vậy dể làm gì?

Năng lượng cho huyền trận kiểu gì mà lại cần tới cả một hồ huyền khí nguyên dịch, chỉ là để đám học viên đến đây chém giết ghi chép thành tích thôi ư?

Rõ ràng là không phải, một hồ huyền khí nguyên dịch này giá trị không biết bao nhiêu mà tính.

Một khối huyền thạch bằng với một đồng vàng, một giọt huyền khí nguyên dịch có giá cũng không thấp hơn ba khối huyền thạch. Cái hồ này lớn ít nhất một trăm hai mươi hécta có thừa, như vậy tài sản đã là không thể đong đếm.

Chỉ để cho học viên tính điểm cống hiến thì tốn bao nhiêu cơ chứ, còn không bõ số lượng nó tự hao mòn nữa kìa.

Dương Thiên không có bị tài phú làm cho mù mắt, dù sao thân gia cũng là mười mấy triệu đồng vàng lão gia, sẽ không bị vấn đề tài phú ép sập.

Tỉ mỉ nghĩ lại, khi ở cảnh mặt hồ, cũng không có cảm thấy huyền khí bị xói mòn hình thành sương mù, giống như có cái gì ước thúc lấy vậy.

Dương Thiên điều chỉnh thân thể chìm xuống, cái hắn muốn biết là cụ thể về đại trận cùng với tín hiệu kỳ lạ đó, còn có nguyên nhân mà lôi hầu sợ hãi rút lui, tất cả có lẽ phải tới dưới đáy hồ nước mới biết được.

Di chuyển trong hồ huyền khí nguyên dịch rất là tốn sức, đáy hồ cách xa lắm là một trăm mét mà Dương Thiên di chuyển tốn gần một giờ đồng hồ, càng xuống dưới áp lực lại càng mạnh, di chuyển càng nặng nề hơn.

Lần này sử dụng cấm đồng, lại tốn thếm ba giờ đồng hồ, cuối cùng là Dương Thiên đã thấy được mục tiêu của mình rồi.

Một cái huyền văn lấp lóe, nhỏ xíu bằng đầu ngón tay cái giống như một ngọn nến đong đưa trong gió.

Dương Thiên khóe miệng cong lên, tỉ mỉ quan sát lấy cái này huyền văn, tổ hợp từ mười sáu mươi lăm huyền văn tạo thành một cái huyền văn lớn, cũng không quá phức tạp để tìm hiểu.

Sử dụng cấm đông nghiên cứu hơn mười phút, Dương Thiên cuối cùng tìm đường đi đúng của huyền văn rồi.

Huyền văn này giống như một cái khóa, chỉ có ghi đúng mật mã mới có thể mở ra.

Có điều sắc mặt của Dương Thiên có chút khó coi rồi, hắn ngàn vạn cũng không nghĩ tới cái huyền văn đáng chết này thế mà còn yêu cầu băng hệ huyền khí mới có thể mở ra được.

Xuýt chút nữa là mắt sai lầm rồi, Dương Thiên vốn còn muốn sử dụng huyền khí của bản thân để thử mở khóa, may mắn là còn chưa làm như vậy nếu không thì huyền trận phản phê đúng là sẽ làm người ta đau đầu.

Dương Thiên suy nghĩ một chút, huyền khí của hắn đi qua băng hỏa ngọc rèn luyện, cũng gọi là có một chút lạnh lẽo đặc tính của băng hệ huyền khí đi.

Đầu óc loạn chuyển một lúc, Dương Thiên cũng không có lí do từ bỏ, lấy ngựa chết làm ngựa sống, dùng huyền khí của mình mất hơn hai phút thời gian cô đọng ra ba sợi “băng hệ huyền khí”.

Lạnh lẽo, đông kết, tê dại, quả nhiên cùng băng hệ huyền khí không sai biệt lắm, Dương Thiên đối với kết quả của mình vô cùng hài lòng.

Dùng ý niệm khống chế ba sợi huyền khí này dựa theo lộ tuyến chính xác chạy một vòng, lạch cạch thanh âm vang lên.

“Cmn”

Dương Thiên trong lòng chửi thầm một câu, bộc phát ra tất cả vốn liếng lùi lại, hai tay thủ thế, động tác cùng khi đón đỡ lôi hầu y như đúc.

Ầm!

Một cái bọt nước khổng lồ nổi lên, Dương Thiên thân hình tê dại hứng trọn một lần sét đánh, toàn thân tê rần.

Hàng giả băng hệ huyền khí cuối cùng là bị đại trận phát hiện, đại trận phản phệ một đòn uy lực có thể nghí. Nhưng có lẽ cái băng hệ huyền khí giả kia cũng không phải là không có tác dụng, nếu không đòn sét đánh kai uy lực cũng không phải là Dương Thiên có thể đón đỡ.

Huyền văn hơi trở nên mờ ảo, giống như một bức tường đột nhiên bị hòa tan thành bùn nhão vậy, Dương Thiên cắn răng chạy vọt vào trong.

Vô biên lực cản ập tới, giống như chì đặc đang dần đông cứng lại thành khối vậy, toàn bộ sức lực Dương Thiên nhích đi lên.

Hoặc là vượt qua “bức tường” hoặc là bị chôn sống trong bức tường lạnh lẽo

...