Huyền Linh Ký

Chương 119: Kiếm chuyện




“Tiểu muội, thật ngại quá. Phòng này ta đã muốn rồi.”

Phong Mật Lam vừa muốn chuyển vào phòng số bốn, tầng mười một, thì một thanh âm chặn lại.

Mặc dù có chút khó chịu, nhưng Phong Mật Lam vẫn là gật đầu một cái, chuyển tới phòng số tám.

Nào ngờ học tỉ kia cũng là chạy theo, nói.

“Tiểu muội thật nghe không rõ ràng sao, phòng này chúng ta đã muốn rồi.”

Bốn người đứng về một phía, ngăn cản Phong Mật Lam vào phòng.

Tình thế như vậy rõ ràng, Phong Mật Lam cũng không phải là kể ngốc nên đương nhiên là nhận ra rồi. Mặc dù hết sức khó chịu, nhưng là Phong Mật Lam cũng không có nóng giận.

Nàng tính tình cũng không phải là hiền lành, mà là lí trí.

Nàng nhận rõ đám học viên cũ này mạnh như thế nào, hơn nữa là tận bốn người, nàng không cho là nổi nóng lên có thể nhận được kết cục tốt, cho nên nàng lại một lần nữa nhượng bộ, di chuyển đến phòng số mười một.

Phòng số mười, là tiểu Kỳ lựa chọn phòng ở, nhưng nàng khác với Phong Mật Lam, không hề bị bất cứ cái gì quấy nhiễu, rất có thể là do tuổi tác nguyên nhân. Nhưng không hiểu sao, tiểu Kỳ vẫn luôn đứng ngó ngang dọc, cũng không có tiến vào phòng ở.

Phong Mật Lam đến cửa phòng số mười một, quả nhiên bốn người kia vẫn không buông tha.

“Tiểu muội, phòng này tỉ tỉ đã muốn rồi.”

Lần này không đợi Phong Mật Lam lên tiếng, tiểu kỳ đã hớn hở, mặt tươi như hoa chạy tới.

“Lớp trưởng, có gì rắc rối sao?”

Nàng thân hình nhỏ bé cùng với trong trẻo giọng nói, thật sự trong hoàn cảnh này quá không thích hợp, nhưng cũng không có ai bận tâm sự không thích hợp của nàng.

Phong Mật Lam vốn cũng định nhượng bộ lui bước, nhưng thật khó khăn mới xây dựng được hình tượng lớp trưởng làm cho nàng thoáng chút chần chờ. Dù sao trước đó trực diện chống đối học viên cũ, hiện tại lại không ngừng nhượng bộ lui bước, sợ rằng tiểu Kỳ sẽ trừ hết điểm của nàng mất.

“Tiểu muội muội mau trở về phòng của mình đi, cho bọn ta nói chuyện riêng có được hay không?”

Thiếu nữ dẫn đầu nhẹ nhàng cười một tiếng giống như một cái thân ái tỉ tỉ, làm người ta quý mến.

“Nhưng ta cùng Phong tỉ là cùng một bọn.”

Quách Kỳ “ngây ngô” trả lời, một bộ dáng siêu hung ác nhưng lại nhiều phần khả ái, khiến cho thiếu nữ kia nhất thời cười khổ, không thật sự biết ứng đối như thế nào.

Để cho nàng đi bắt nạt một đứa nhóc kém mình đến năm sáu tuổi, nàng còn thật sự không buông được thể diện để làm việc đó.

Phong Mật Lam lôi kéo tiểu Kỳ lại, mặc dù nàng biết tiểu Kỳ rất mạnh, cũng rất bá đạo nhưng nàng không cho là tiểu kỳ đánh thắng được mấy vị học viên cũ này, hơn nữa đối phương có tận bốn người, tiểu Kỳ sẽ bị thiệt thòi lắm.

Đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Phong Mật Lam đứng ra, nàng cũng không phải là phật, mà cho dù là phật thì cũng có ba phần nộ khí, để người ta hết lần này đến lần khác cưỡi lên đầu cũng không phải là tác phong của nàng.

“Vị học tỉ này, cái này phòng ở không phải là vẫn chưa có người ở sao, hơn nữa học tỉ mới nói ưa thích căn phòng phía kia cơ mà.”

Lời nói mặc dù nhã nhặn nhưng địch ý từ trên thân thì lại không nhỏ chút nào.

Vị thiếu nữ dẫn đầu kia cười lạnh nói.

“Tiểu muội à, ngươi có vẻ nghe không rõ rồi, ta nói là tích căn phòng này cơ mà. Trước kia không có người ở nhưng hiện tại là thuộc về ta rồi.”

Thái độ không hề giống như đối với tiểu Kỳ mà là một loại khinh thường, một loại bề trên đối với bề dưới áp bách cùng coi rẻ, cơ bản không coi Phong Mật Lam làm một cái vấn đề to tát.

“Có điểu, ta hiện tại đang thiếu một cái nô tì quét dọn, nếu như muội muội muốn ở tại căn phòng này cũng không phải là không được.”

Còn chưa để Phong Mật Lam lên tiếng thiếu nữ lại tiếp tục, mà lần này lời nói lại không chỉ đơn giản là chọc giận mà phải nói là thẳng thắn quá đáng.

Phong Mật Lam cũng là hỏa khí xông lên đầu, ánh mắt lạnh lùng nói.

“Ngươi cũng đừng có quá mức.”

Vị thiếu nữ này khinh khỉnh, giọng điệu càng nói càng khiến người ta bùng nổ, vừa nói thiếu nữ còn lấy ngón chỏ hơi vê vê cổ áo của Phong Mật Lam.

“Ây dô. Ta cũng chỉ là đưa ra đề nghị hai bên cùng có lợi mà thôi, cũng không có cái gì quá mức cả. Ngược lại, tiểu muội a, ngươi cái thái độ này xưng hô với các học tỉ mới là quá mức đó.”

Quả thực không khí này đã căng thẳng đến cực độ, chỉ thiếu một chủt la sẽ động thủ mà thôi.

Quách Kỳ ở một bên sắc mặt rất là không vui, không ai để ý đến nàng, nhưng mà rất nhanh nàng lại lộ ra một ý cười tinh quái.

“Vị học tỉ này việc gì phải cùng Phong tỉ tranh đoạt phòng ở vậy. Ta nhỏ người mà phòng lại lớn, tí có thể sang ở với ta mà. Hơn nữa chỉ cần dọn dẹp phòng ngăn nắp là được thôi, không cần phải làm nha hoàn.”

Thiếu nữ kia sắc mặt có chút xanh, gân máu nổi lên. Quả nhiên là bị lời nói của tiẻu Kỳ tức đến không nhẹ.

Nàng sẽ không tin đây là một cái nhóc con ngây thơ đấy, chỉ là một cái nhóc con thôi làm sao lại vào học viện được cơ chứ. Chỉ là trở ngại thân phận cho nên nàng cũng không muốn động thủ với tiểu Kỳ mà thôi.

“Tiểu muội tử, trở về phòng của mình đi, ta cũng không muốn bị người khác nói bắt nạt trẻ con đâu.”

Thiếu nữ lạnh giọng nói, đi cùng nàng là ba thiếu nữ khác, không ai nghi ngờ là nàng sẽ thật sự động thủ cả.

Đã vào cái học viện này, cạnh tranh là hết sức khốc liệt, chỉ là trở ngại mặt mũi nên cũng không có ra tay mà thôi, nếu như tiểu muội tử này còn không biết điều, bọn hắn cũng thật không có ngại.

“Ta không trở về đâu.”

Tiểu Kỳ lắc đầu khả ái nói.

Nhưng không quá năm giây, tiểu Kỳ khuôn mặt hoảng sợ hét lớn.

“Aaaa!!! Người xấu cũng đừng đánh ta, ta sợ hãi lắm.”

Không biết là đã chuẩn bị từ bao lâu, một ngọn lửa giống như đột ngột từ Quách Kỳ trên thân bắn ra, kéo dài từ nàng cho tới tận đầu hành lang, kinh khủng sức nóng cũng như lực trùng kích trực tiếp đánh bay bốn cái học viên cũ, phá tan vách tường từ hanh lang đi ra ngoài.

Ầm! Ầm!

Nổ lớn vang vọng, khói lửa nghi ngút.

Cả cái hành lang bị đốt cháy đen, nhưng những gian phòng phía đó cũng là không có việc gì, một chút chấn động cũng không có.

Sáu bóng người hỏa diễm quấn thân từ trong khói đen bay ra, từ tầng mười rơi tự do mà xuống.

Không sai, là sáu người, bốn người từ trong khói đen bị dánh đi ra, hai người thì đóng trong khối băng đang rơi xuống.

Gần như đồng thời, cả hai vụ nổ trùng điệp, một cái hỏa diễm đầy trời tầng mười một. Một cái băng kết toàn bộ tầng mười.

Các nữ học viên cũ, cứ như vậy bị ném ra ngoài, chật vật không gì sánh nổi.

Mấy bóng người, mặc màu vàng đồng phục lần lượt phi thân lên, tiếp lấy mấy vị này nữ học viên.

Từng cái ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt nghiêm minh, giống như sắt thép quân nhân, bế từng cái chật vật nữ nhân động lòng người, cách phối hợp này có một chút không thích hợp với nhau.

“Chuyện gì xảy ra? Là ai ở trong ký túc xá động thủ?”

Một thanh âm lạnh lùng vang lên, thân mặc đồng phụ màu vàng, trước ngực vẽ lên xích sắt đen, sau lưng ghi lấy hai chữ đỏ.

“Công chính.”

Là hình đường học viên, người này đúng tam đội trưởng Trần Vũ, khu vực sơ cấp ban người phụ trách.

Hình đường, là một cái đặc thù bộ phận của học viện. Mỗi năm tuyển một ít ưu tú học viên gia nhập.

Đây là bộ phận chấp pháp của học viện, từng cái giống như là người máy, lạnh lùng khó gần, hơn nữa đều là bá đạo phong cách, hở chút là bắt người về điều tra.

Ngươi không phục có thể chống đối nha, nhưng mà phải suy nghĩ cho kỹ vào, nếu không chỉ có bị đòn oan mà thôi. Từng cái người của Hình đường đều là tinh anh chọn lọc, cảnh giới lại cao hơn các ngươi, xông lên cũng chỉ là đi tìm ngược.

“Điêu Ân, mau nói là ai ở trong ký túc xá động thủ.”

Trần Vũ hỏi thiếu nữ kia, nàng đúng là thiếu nữ cầm đầu đám người đi gây sự với Phong Mật Lam.

“Là một cái tiểu cô nương ở tầng mười một, phòng số mười. Bọn ta đang đứng nói chuyên, nàng đột ngột dùng ra huyền linh thuật đem chúng ta đánh bay.”

Điêu Ân “tràn đầy ủy khuât” thút thít, giọng nói làm người ta thương cảm tới rơi nước mắt. Nhưng không ai nhận ra được trong đôi mắt ngấn lệ kia che giấu đi một cái nhỏ bé sát cơ, lạnh như băng sát cơ.

Các nàng may mắn trong tích tắc chống lên mỏng manh huyền khí hộ thể, nếu không một đòn kia thật sự sẽ đem nàng trọng thương chứ không phải là đơn giản bay lượn như vậy.

Đánh các nàng bay xa tận năm mươi mét, đâm phá hành lang, công kích này cũng coi như đứng ở tam biến kỳ cao đẳng chiến lực rồi. Thế mà từ đầu nàng còn nhẹ nhàng với con nhóc đó, Điêu Âm trong lòng cuồng nộ không thôi.

“Tầng mười là ai động thủ.”

Trần Vũ lại hỏi một cái, nhưng lần này không có ai trả lời cả, hai thiếu nữa kia đóng trong khối băng lớn, cái gì cũng không nói nên lời. Mà Hình đường hai vị nhân thủ kia cố gắng cũng không hòa tan được lớp băng này.

Trần Vũ lạnh lùng nhìn ngắm một chút, phất tay một cái, bốn bóng người lao tới, hướng thẳng lỗ thủng nhảy lên.

“Hung dữ như vậy thật là đáng sợ.”

Tiểu Kỳ rụt rè ngồi tại tầng mười một lỗ thủng, nhìn xuống phía dưới người của hình đường, bờ môi run rẩy nói.

Trong mắt tất cả mọi người, đây chính là một đứa bé đáng yêu bị người của hình đường dọa sợ.

Duy chỉ có Phong Mật Lam đứng ở bên cạnh, ánh mắt nhìn Quách Kỳ, sâu trong đôi mắt toát ra vẻ bất định.

Tiểu Ma Vương quả thật đáng sợ.