Huyền Linh Ký

Chương 111: Uy lực tuyệt luân




Bạch! Bạch!

Tiếng vó ngựa đạp trên nước đọng, dần dần tiến tới.

“Tiểu Tĩnh a, không cần đau lòng như vậy, thúc sẽ giúp ngươi cùng hắn đoàn tụ. Đúng rồi, còn phải thay ta hướng cha cháu chào hỏi nữa. Ha ha ha.”

Thanh âm vang vọng đắc ý nhưng lại rất làm người ta chán ghét.

Lê Tĩnh ánh mắt đờ đẫn nhìn lên Tần Báo Công, không có bất cứ cái gì cảm xúc, chỉ có tử khí tràn ngập mà thôi.

Tần Báo Công một chân đạp vào Lê Tĩnh lồng ngực, một đạp bay tới bốn năm mét. Tần Báo Công cười lớn vẫn không ngừng, thúc ngựa hướng Lê Tĩnh dẫm đạp mà qua.

“Ngươi cùng cha ngươi năm đó một dạng, giống y như nhau cái này tuyệt vọng ánh mắt. Thật là làm ta hoài niệm, hô hấp của ta đang dồn dập, phấn khích khi dược dẫm đạp các ngươi.”

Lý Hằng lấy ra chữa thương dược dịch, liền dùng mấy bình mới cảm thấy tổn thương hồi phục lại một chút, tuy nhiên vẫn là đau nhức không thôi. Một hồi thương thế tạm ổn, có thể cử động tốt, Lý Hằng liền chạy tới.

“Sư phụ, để cho ta tới.”

Đối với việc hành hạ Lê Tĩnh, Lý Hằng phải nói là chờ đợi đã lâu, bao đêm nằm mơ đều nghĩ tới cảnh tượng này, cho nên động tác có mấy phần thuần thục.

Lý Hằng đi tới, chân dẫm lên bàn tay của Lê Tĩnh, ghì mạnh, hơi di lại mấy lần, cười lên sung sướng.

Không biết qua bao lâu, mưa cũng ngừng rơi, gió thổi quạnh quẽ, mỗi lúc một mạnh.

Lê Tĩnh hô hấp đã là rất yếu ớt, nhưng từ đầu chí cuối đều không có kêu qua một lần nào, ánh mắt vô hồn giống như chỉ là một cái xác rỗng.

Công tử chết rồi, công tử vì cho hắn báo thù mà chết, hơn nữa là chết trên tay kẻ thù của hắn.

Hắn cũng không còn cái gì mục tiêu cả, toàn bộ là do bản thân hắn yếu ớt, yếu đến không làm được việc gì.

Lý Hằng một chân dẫm thẳng vào Lê Tĩnh bụng, Lê Tĩnh cong người một cái phun ra một ngụm máu loãng, hắn đã mất máu quá nhiều rồi.

“Răng rắc!”

Giữa thiên địa yên ắng, tiếng vang nhỏ nghe rõ ràng, giống như tiếng xương gãy vụn một dạng.

“Sức, phế vật.”

Lý Hằng rút kiếm, ánh mắt đầy khinh thường nhìn Lê Tĩnh, một kiếm đâm xuống.

Phốc!

Xuyên thấu qua Lê Tĩnh bả vai, đau xót cảm giác tràn lên, Lê Tĩnh con mắt hơi nhíu lại, nhưng cũng không có phản ứng gì lớn.

Tần Báo Công ở một bên quan sát, ánh mắt thâm thúy, giống như thưởng thức Lê Tĩnh bị ngược, cảm giác rất có thành tựu.

Phốc!

Lý Hằng lại hạ xuống một kiếm, thật chận đâm vào Lê Tĩnh thân thể, sau đó lại thật chậm rút ra, giống như tại cảm giác xúc cảm đâm cắt.

Lý Hằng lại một lần nữa giơ kiếm lên cao.

“Tiếp theo là tay của ngươi, phế vật như ngươi không xứng luyện dược.”

Phốc!

“AAAAA...tay...tay của ta.”

Thảm thiết tiếng kêu lớn, giọng điệu lệch lạc cả đi, đau đớn đến tột cùng.

Từng cái nóng hổi dòng máu bắn lên Lê Tĩnh trên mặt, Lê Tĩnh ánh mắt trừng lớn, hai mắt thay đổi đỏ thấu, răng cắn chặt.

Lý Hằng lăn lộn trên mặt đất, tay trái nắm chặt cổ tay phải, phía trên cổ tay phải, máu tươi chảy liên hồi, bàn tay đã biến mất.

“Răng rắc!”

Lại giống như vậy tiếng vang, lớn hơn, gần hơn.

Lý Hằng ánh mắt căm hận nhìn xung quanh, hướng tới một bên, không khỏi con ngươi co rụt lại, sợ hãi.

Đang ngồi trên ngựa Anh Trúc, Tần Báo Công cũng sững sờ, tràn đầy không thể tin, cơ thể run rẩy không ngừng.

“Răng rắc”

Âm thanh giống như có ma lực, lan truyền thật xa trong thiên địa yên ắng này.

“Ngươi...”

Lý Hằng sợ hãi, run rẩy nói không nên lời.

Bóng người toàn thân trắng noãn, huyền khí giống như gió xoáy bao quanh người, chỉ lộ ra nửa thân trần phía trên.

Trước ngực một vết sẹo lớn giống như pháo nổ, trên cổ một đường cắt ngang, tất cả đều mang màu hồng thấu, nổi bật trên làn da.

Người này không phải Dương Thiên thì còn có thể là ai khác.

“Ngươi làm sao còn sống...ta rõ ràng...tận tay chém ngươi.”

Tần Báo Công ngồi trên lưng ngựa run rẩy, kéo dây cương lùi lại một chút.

Rõ ràng hắn tự tay chém đứt cổ Dương Thiên, máu bắn cao ba mét, chết đi lại không thêt chết lại, cớ làm sao mà Dương Thiên vẫn còn sống được.

Bỗng nhiên Dương Thiên thân hình trở nên hơi mơ hồ, Tần Báo Công liền đưa tay lên dụi mắt, còn vui mừng một chút cứ cho là mình sợ quá nên nhìn nhầm rồi. Nhưng dụi mắt hồi lâu đều không có thấy Dương Thiên biến mất, hơn nữa trên tay Dương Thiên ngoài kiếm ra còn nhiều thêm một vật.

“AAAAA...tay của ta.”

Lý Hằng thanh âm thảm thiết lại kêu lên, hắn nằm trên đất, cánh tay trái đã biến mất, máu tươi tuôn ra xối xả.

Dương Thiên trên tay vật kia rõ ràng chính là Lý Hằng cánh tay trái.

“Ngươi là ma quỷ.”

Tần Báo Công sắc mặt không còn một giọt máu, thúc ngựa quay đầu thục mạng chạy.

Rõ ràng là ma quỷ trở lại báo thù rồi, cách đến năm mươi mét mà có thể xé đến Lý Hằng cánh tay, rõ ràng là quỷ thuật, là oán quỷ.

Lý Hằng lăn lộn trên đất, thấy Tần Báo Công bỏ chạy, trên miệng hắn còn tuyệt vọng kêu rên, cầu Tần Báo Công cứu hắn.

...

“Công..công tử.”

Lê Tĩnh thểu thào, khóc ròng.

Hắn trên hiện tại chỉ có Dương Thiên là thân nhân, hiện tại Dương Thiên không chết, cuối cùng cũng làm Lê Tĩnh cũng có một chút sức sống.

Chung quy lại là thiếu niên, tuyệt vọng quá đáng sợ, làm Lê Tĩnh mất đi mục tiêu sống, đi một mạch tới quỷ môn quan.

Từ trong quỷ môn quan trở lại, Lê Tĩnh lại giống như nhân họa đắc phúc, có không hiểu được một sự thay đổi nhỏ trong Lê Tĩnh ánh mắt.

Dương Thiên nhìn sang Lê Tĩnh khẽ gật đầu một cái, thân hình trở nên mơ hồ, một hồi lâu sau liền biến mất.

Dương Thiên xuất hiện tại Tần Báo Công trên đường bỏ chạy, một tay đập đi xuống.

Mười mét to lớn bàn tay từ huyền khí kết cấu lại, không chút huyền niệm hạ xuống. Trong khoảnh khắc, Tần Báo Công miệng phun máu tươi, bay ngược trở lại.

Còn thớt ngựa anh trúc kia trực tiếp bị đập thành thịt vụn.

Ba mươi vạn cân trở lên lực lượng.

Tần Báo Công kinh hãi gần chết, một chưởng kia thế nhưng ba mươi vạn cân lực lượng trở lên.

Tần Báo Công so với bình thường huyền giả yếu một chút, mặc dù bước vào lục biến thời gian đã lâu nhưng cũng chỉ có hai mươi tám vạn cân lực lượng mà thôi, một chưởng kia kém chút đem hắn đánh chết.

Cắn răng gọi ra huyền linh, một đầu cháy hừng hực gà rừng gáy vang ở trên lưng Tần Báo Công.

Bảy Màu Gà Rừng.

Đây là Tần Báo Công huyền linh, cấp hai huyền linh. Không phải là như thế nào mạnh mẽ, mà chính là hỏa lực cực mạnh.

Huyền giả thế giới, đại đa số người chiến đấu là dựa vào huyền linh, cho dù là huyền biến cảnh có tăng lên thân thể rất nhiều, nhưng mọi người cũng không bỏ nhiều công sức cho thân thể mà chú trọng huyền linh hơn.

Ngươi mạnh hơn nữa so ra mà vượt huyền linh hay sao, cơ bản là không thấy nhiều.

Ở huyền chân cảnh, huyền linh chiến đấu hình thái chính là chủ chốt, một cái huyền linh có thể đánh hai cái huyền giả, thậm chí ba cái. Ai còn mạo hiểm đi đích thân vật lộn làm gì, vừa nguy hiểm, vừa yếu đuối.

Tần Báo Công là luyện dược sư càng không cần phải nói, chiến đấu cức giao cho huyền linh là được.

Ngồi yên lặng thả huyền linh thuật chính là vương đạo.

Huyền linh thuật: truy hỏa.

Một khối hỏa cầu thành hình, cấp tốc uốn lượn hướng Dương Thiên bay đi, vừa nhanh vừa cực mạnh.

Dương Thiên không dám đón đỡ, cái kia bảy sắc hỏa cầu cho Dương Thiên một cảm giác cực độ nguy hiểm, thân hình mờ ảo trong chớp mắt liền tránh ra năm mươi mét.

Nhưng mà cái này hỏa cầu giống như có mắt một dạng, truy đuổi theo Dương Thiên không bỏ. Mà Dương Thiên sử dụng “thạch thứ” ngăn cản chính là chớp mắt phá hủy, uy lực kinh người.

Tần Báo Công có hai cái huyền linh thuật, cái thứ nhất chính là “thất thải lưu ly” cực cường đại huyền linh thuật, đó là có thể để cho hỏa hệ huyền khí trở thành thất thải hỏa diễm huyền khí, uy lực tăng lên gấp đôi, mà huyền linh thuật này còn có thể dùng song song với cái khác huyền linh thuật.

Tần Báo Công “truy hỏa” dùng gần như toàn bộ huyền khí, sáu vạn sợi, nhân đôi lên chính là mười hai vạn cân lực lượng, nhân thêm sáu lần tăng phúc của huyền linh thuật cấp bảy, vậy tổng cộng là bảy mươi tám vạn cân uy lực.

So với Dương Thiên hiện tại cường đại gấp đôi, thậm chí còn hơn.

Nhưng Dương Thiên tốc độ chính là phá cực hạn tăng lên, “truy hỏa” hỏa cầu một đường đuổi không kịp, mà Tần Báo Công tinh thần hồn lực còn khó mà có thể duy trì được thời gian lâu dài nữa.

Dương Thiên “ảnh hóa” chớp mắt một cái đến Tần Báo Công Bên người, trắng nõn bàn tay nắm lấy cổ hắn giơ lên.

“Vĩnh biệt.”

Nói rồi hướng hỏa cầu đang lao tới ném mạnh.

Ầm!

Thiên địa rụng chuyển, một cái hố tới hai mươi mét rộng hỏa diễm tràn ngập trên mặt đất, bảy sắc hỏa diễm nhảy múa kinh người.

Dương Thiên đứng từ xa, một tay còn nắm lên Lê Tĩnh ánh mắt bình đạm.

Lý Hằng tại trong vụ nổ chôn xác, mà Tần Báo Công vừa tiếp xúc tới hỏa cầu liền biến thành tro bụi.

Huyền linh thuật, uy lực tuyệt luân.