Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 78: Đánh đàn, đàm tình




Hai ngày sau --- -----

Mộ Dung Hi Nguyệt theo Hách Liên Minh Kính tới phủ Trác Trường Thanh, chúc mừng sinh nhật Dương Tố Tố.

Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt vừa đi vào đơn giản trở thành tiêu điểm của mọi người, đây chính là cái gọi là trai tài gái sắc, nhìn vô cùng hài hòa. Trác Trường Thanh vừa thấy Hách Liên Minh Kính tiến vào vội vàng chạy tới, phát hiện Mộ Dung Hi Nguyệt bên cạnh, Quận chúa làm sao đại giá quang lâm "Quận...."

Mộ Dung Hi Nguyệt vội vàng ho khan hai tiếng "Ha hả, Trác đại nhân mắt thật tinh, dân phụ chính là phu nhân của Hách Liên đại nhân." đồng thời ra dấu cho Trác Trường Thanh im miệng. Chuyện nàng thành thân với Hách Liên còn chưa truyền tới nơi này, hơn nữa nơi này trừ Trác Trường Thanh biết thân phận chân thật của nàng ra thì những người khác cũng không biết, nàng không cần phải mang đến phiền toái không cần thiết cho Hách Liên.

Ở quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên biết Quận chúa là có ý gì, ngay sau đó lập tức lớn tiếng cười nói "Dạ dạ dạ.. Hạ, Bổn quan ánh mắt rất tốt."

Hách Liên Minh Kính cũng giảng hòa "Trác tri huyện, đây là thê tử của hạ quan. Không có cơ hội mang nàng tới bái kiến Trác tri huyện, xin Trác tri huyện không trách tội."

"Trác tri huyện, đáng lẽ dân phụ nên thỉnh an ngài sớm mới phải." Mộ Dung Hi Nguyệt cân nhắc nói.

"Không không không!" Trác tri huyện vội vàng xua tay, nếu để Quận chúa chanh chua này thỉnh an mình đây không phải là ngại mình mạng lớn sao "Hôm nay chẳng qua là gia yến, gia yến thôi, không cần phải hành lễ, miễn hết đi."

"Cữu cữu ~~"Dương Tố Tố cả người đỏ rực trang phục so với ngày thường sang trọng hơn nhiều chậm rãi đi tới. Bất quá so với Mộ Dung Hi Nguyệt cả người tố sắc từ trong xương tản ra hơi thở quý tộc như thế nào thì cũng kém hơn.

"Tố Tố a, Hách Liên đại nhân mang theo phu nhân tới chúc mừng ngươi này, còn không mau bái kiến!" Trác tri huyện nói với Dương Tố Tố vốn là muốn thúc đẩy ngoại chất nữ với Hách Liên Minh Kính. Nhưng giờ... Trác Trường Thanh nhìn một chút Quận chúa ở bên cạnh mỉm cười, đánh chết cũng không dám làm.

"Tố Tố mấy ngày trước đã gặp Hách Liên phu nhân trên phố rồi." Dương Tố Tố nói với Trác tri huyện, sau đó khom người hành lễ với Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt "Hách Liên đại nhân cùng Hách Liên phu nhân nể mặt tới dự tiệc sinh nhật của Tố Tố, Tố Tố vô cùng vinh hạnh."

Hách Liên Minh Kính trải qua hai ngày được dạy dỗ, không dám nói chuyện trước, nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt, chờ nàng mở miệng.

"A a, cái gì vinh hạnh hay không vinh hạnh chứ, có thể tới tham gia náo nhiệt, còn phải cám ơn Tố Tố nương đấy!" Mộ Dung Hi Nguyệt lấy quà ra tặng "Đây là do ta cùng tướng công ở trên phố chọn thật lâu mới vừa ý món quà này, đây là chút tấm lòng, hy vọng Tố Tố cô nương thích."

Dương Tố Tố mở hộp ra, vui vẻ phát hiện bên trong là một cái vòng ngọc.

Thời điểm Hách Liên Minh Kính thấy cái vòng ngọc kia miệng giật một cái, đó không phải là lần trước, Đại tiểu thư hỏi mình là mang ở trên tay nàng đẹp mắt hay là trên tay Dương Tố Tố đẹp mắt hay sao, lúc đó mình nói mang ở trên tay nàng đẹp mắt. Có chút chột dạ... Nhớ lại lúc đó nhất thời cảm thấy Đại tiểu thư nhỏ mọn như vậy thật là đáng yêu.

Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính nhướng nhướng mày "Tố Tố cô nương thích không?"

"Tố Tố rất thích!" lúc nói chuyện, ánh mắt liếc qua Hách Liên Minh Kính, gò má ửng đỏ, tràn đầy yêu thích. Mặc dù ngọc này không thượng thừa, nhưng chỉ cần người đó tặng cho là đủ rồi.

Mộ Dung Hi Nguyệt thấy biểu hiện kia của Dương Tố Tố, bất mãn trừng mắt với Hách Liên Minh Kính. Hách Liên Minh Kính bị trừng oan uổng, rõ ràng cái vòng đó là do ngươi chọn, và cũng là do ngươi mua mà.

Thời gian kế tiếp, Hách Liên Minh Kính theo sát Đại tiểu thư, giống như con chó nhỏ theo sát chủ nhân vậy. Phàm là có người tới nói chuyện với Hách Liên Minh Kính, vô luận nam nữ, Hách Liên Minh Kính trước tiên hỏi ý Đại tiểu thư, chờ Đại tiểu thư đồng ý mới dám nói đôi câu, cái này làm cho Mộ Dung Hi Nguyệt rất là hài lòng.

Nhân vật chính của buổi tiệc này theo dõi bước chân của Hách Liên Minh Kính, một số công tử ca vây quanh nàng dĩ nhiên nàng đi tới chỗ nào cũng theo tới chỗ đó. Mà Trác Trường Thanh lại lo lắng Quận chúa hoặc là Hách Liên đại nhân đối với chuyện này mà bất mãn, cũng một mực đi theo, mọi người cũng đều vây quanh Trác Trường Thanh. Cứ như vậy thành hiện tượng lạ, tất cả mọi người đều đi theo Mộ Dung Hi Nguyệt. Mộ Dung Hi Nguyệt đi tới chỗ nào, đám người liền ở chỗ đó.

Đến giữa buổi tiệc, Dương Tố Tố đứng ở chính giữa vườn hoa "Tiểu nữ Tố Tố hôm nay vinh hạnh, có thể mời nhiều danh môn hiển hách tới chúc mừng, quả thực cảm kích khôn cùng, chỉ có dâng lên một điệu vũ, bày tỏ lòng biết ơn." Sau đó một cầm sư tướng mạo dễ nhìn ôm đàn tới, một vũ khúc nghê thường liền vang lên. Động tác nhu mỹ kia hoàn toàn dung hợp vào tiếng đàn. Tất cả mọi người đều chìm đắm trong vũ khúc. Chỉ có Hách Liên Minh Kính nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt, mà Mộ Dung Hi Nguyệt lại nhìn tên cầm sư kia, cái này làm cho Hách Liên Minh Kính hơi cau mày, bởi vì nàng thấy được vẻ say mê trong ánh mắt Mộ Dung Hi Nguyệt. Đại tiểu thư là bị tiếng đàn hấp dẫn hay là bị người nọ hấp dẫn?

Sau khi cầm sư kết thúc nốt nhạc cuối cùng, điệu nhảy cũng hoàn thành. Tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, thịt dư trên mặt Trác Trường Thanh theo nụ cười run một cái.

Mộ Dung Hi Nguyệt thấy cầm sư lui ra ngoài, vội vàng nói với Hách Liên Minh Kính "Hách Liên, ngươi trước ở chỗ này chờ, ta đi một chút sẽ trở lại." Nói xong liền đuổi theo cầm sư.

"Đại..." Một khắc thấy Mộ Dung Hi Nguyệt chạy đi, con ngươi Hách Liên Minh Kính khẽ run lên, cổ họng lại có chút ê ẩm.

"Hách Liên đại nhân, phu nhân..." Trác Trường Thanh lo lắng Quận chúa coi thường vũ kỹ của Tố Tố, cho nên rời khỏi đây.

"Nga, mới vừa rồi nương tử ta uống trà quá nhiều, một hồi liền sẽ trở lại." Hách Liên Minh Kính nhìn ra khẩn trương trên mặt Trác Trường Thanh, mở miệng nói.

"Nguyên lai là như vậy, mời Hách Liên đại nhân!" Trác Trường Thanh lúc này mới yên tâm, bưng ly rượu trong tay lên. Hách Liên Minh Kính thì bưng ly trà trước mắt lên làm bộ như đối ẩm vậy, đáp lại nhiệt tình, chẳng qua là lòng đã sớm bay ra khỏi buổi tiệc, ánh mắt luôn nhìn về hướng Mộ Dung Hi Nguyệt chạy đi.

"Cầm sư phụ!" Mộ Dung Hi Nguyệt xen lẫn mừng rỡ kêu một tiếng.

Cầm sư hơi chần chờ ngừng lại, quay lại nơi phát ra âm thanh.

"Cầm sư phụ!!" Mộ Dung Hi Nguyệt chạy tới.

"Cô nương? Ngươi là.."

"Cầm sư phụ, ngươi quên Hi Nguyệt à? Ta là Hi Nguyệt a, là tiểu Hi Nguyệt khi còn bé ngươi dạy đàn năm năm đó."

"Ngươi.. Ngươi là quận.." Cầm Trúc cả kinh, cho tới bây giờ không có nghĩ sau khi rời kinh đô còn có thể gặp lại tiểu đồ đệ Quận chúa nghịch ngợm lại có thiên phú rất cao này.

"Quá tốt, Cầm sư phụ rốt cuộc đã nhớ ra Hi Nguyệt." Mộ Dung Hi Nguyệt cao hứng kêu lên.

Cầm Trúc cũng vui mừng gật đầu một cái nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt hôm nay duyên dáng yêu kiều "Đã lớn như vậy rồi a, Cầm sư phụ không nhận ra, trước kia lúc ta rời đi ngươi mới mười tuổi."

"Cầm sư phụ còn không biết xấu hổ nói vậy, đi chính là nhiều năm cũng chưa từng hồi kinh thăm Hi Nguyệt, làm hại tiếng đàn Hi Nguyệt không thể đột phá!" Mộ Dung Hi Nguyệt có chút oán giận nói. Đối với Cầm Trúc, Mộ Dung Hi Nguyệt vẫn luôn xem hắn là thân nhân, không chỉ bởi vì hắn là truyền nhân của mẫu thân mà còn là vì qua tiếng đàn của hắn nàng liền nhớ về mẫu thân mình chưa từng gặp mặt liền qua đời.

"Hi Nguyệt cũng biết Cầm sư phụ vì để tìm cảm hứng cho tiếng đàn nên mới từ quan, chu du khắp nơi, cho nên..."

"Biết biết, lúc đi Cầm sư phụ cũng đã nói, đàn của ngươi chỉ giới hạn ở âm thanh, không thể đạt tới cảnh giới của mẫu thân, cho nên phải chu du khắp nơi, vậy tiếng đàn của sư phụ đã đột phá hay chưa?"

"Mới vừa rồi không phải Hi Nguyệt cũng nghe được sao, dù chưa thể hoàn toàn hiểu thấu đáo cảnh giới của sư phụ nhưng ít ra so với quá khứ thì kỷ xảo khá hơn chút, những năm này đi khắp nơi làm cho tiếng đàn của ta tăng thêm tình cảm rất nhiều.

"Vậy Cầm sư phụ tại sao lại tới trấn Thái Bình?"

"Lúc tới đây, đúng lúc Tri huyện trong phủ muốn tìm người chơi đàn, ra giá lại không tệ, ta vì lộ phí nên nán lại đây chơi một khúc nhạc." Cầm Trúc cười một tiếng.

"A a a, nhớ lại trước kia đường đường là người chủ trì âm nhạc trong cung đình, lại bởi vì không có lộ phí nên đi khảy đàn thuê, thật là..."

"Khảy đàn là tùy tâm. Đây là nhờ nhiều năm qua ta đi khắp nơi nên mới ngộ ra."

Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt đi lâu rồi mà chưa có về, có chút bận tâm, nói một tiếng với Trác Trường Thanh xong liền đi tìm.

"Cầm sư phụ ngươi thật không thể ở trấn Thái Bình thêm nữa sao?"

Cầm Trúc xoa đầu Mộ Dung Hi Nguyệt giống như khi còn bé, nhẹ nhàng vuốt ve "Qua nhiều năm như vậy lại có thể gặp lại tiểu Hi Nguyệt, ta thật thật cao hứng. Bất quá vi sư không thể ở chỗ này lâu được, thiên hạ lớn, ta hy vọng có thể nâng cao kỹ năng lên." Đây cũng là nguyện vọng của mẫu thân ngươi.

Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Cầm sư phụ phải đi, hốc mắt có chút đỏ, ôm hắn khóc lóc nói "Cầm sư phụ, nếu một ngày nào đó cảm thấy mệt nhất định phải trở lại a."

"Sẽ, ít nhất cầm sư phụ sẽ ở vào ngày giỗ trở lại cúng tế sư phụ. Hi Nguyệt khi còn bé mặc dù bướng bỉnh, nhưng là người rất có chủ kiến, hôm nay tìm được người thương, Cầm sư phụ vì ngươi cao hứng, tiểu Hi Nguyệt nhất định phải hạnh phúc."

"Ân.."

Cầm Trúc sư phụ đi không ngoảnh mặt.

Mộ Dung Hi Nguyệt mắt đỏ nhìn Cầm sư phụ dần dần biến mất ở trong tầm mắt, mới xoay người. Nhìn thẳng thấy Hách Liên Minh Kính đứng cách đó không xa "Hách Liên ~~~ ngươi đứng ở nơi đó bao lâu?"

Chỉ thấy lúc này Hách Liên Minh Kính môi đóng chặc, nhất là lúc thấy Dung Hi Nguyệt hồng hồng ánh mắt, mặt đầy hắc tuyến "Cũng không phải rất lâu, các ngươi ôm bao lâu ta liền đứng ở chỗ này bao lâu."

"A, cái đó là Cầm sư phụ của ta, là người dạy đàn cho ta lúc nhỏ." Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính hiểu lầm, liền vội vàng nói.

"Dù là vậy cũng không cần ôm nhau chặc như thế." Hách Liên Minh Kính bất mãn nói.

Nhìn bất mãn dáng vẻ của Hách Liên Minh Kính, nhất thời nỗi buồn ly biệt quét sạch, tò mò nhìn Hách Liên Minh Kính đang đen mặt, Hách Liên... Không phải là ghen chứ.

Có thể khiến cho Hách Liên Minh Kính đầu gỗ này ghen là quả thật khó khăn nha, bình thường đều là mình ghen, nhìn bộ dáng kia của Hách Liên Minh Kính, con ngươi Mộ Dung Hi Nguyệt đảo qua lại "Ai nha, dĩ nhiên phải chặc rồi, ngươi biết không, Cầm sư phụ từ nhỏ đối với ta đặc biệt tốt, đặc biệt yêu thương ta. Dáng dấp lại tuấn mỹ như thế, là phu tế trong lòng rất nhiều đại gia khuê tú, khi còn bé a, hắn vì để cho ta ăn kẹo hồ lô ngon nhất đã lùng sục ăn hết tất cả kẹo hồ lô trong kinh, sau đó bị đau bụng mấy ngày."

"Vậy kêu là ngu xuẩn, sao không tham khảo ý kiến của người khác, cần gì phải tự mình ăn hết." Hách Liên Minh Kính tức giận nói.

"Còn có a, ta muốn xem coi chim non là được ấp nở như thế nào, hắn liền leo cây lấy tổ chim cho ta, cuối cùng té xuống, thiếu chút nữa là gãy tay rồi."

"Hắn có thể tìm một cái thang trèo lên lấy mà."

Mộ Dung Hi Nguyệt nói một câu, mặt Hách Liên Minh Kính liền đen một phần.

Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn Hách Liên Minh Kính biến sắc trong lòng đã sớm nở hoa. Ngoài miệng vẫn nói "Không cho phép ngươi nói Cầm sư phụ như vậy, tay của Cầm sư phụ là để đánh đàn, lúc ấy thiếu chút nữa vì ta mà không thể đánh đàn được nữa, ta sợ khóc chết, còn nói nếu tay của Cầm sư phụ không thể đánh đàn được nữa ta liền theo hộ hắn cả đời."

"Biết đàn thì sao, ta cũng biết đàn a!" Hách Liên Minh Kính nghe được câu này không giữ được bình tĩnh.

"Ngươi đàn loại nào?" Mộ Dung Hi Nguyệt buồn cười nhìn Hách Liên Minh Kính tức đỏ con mắt.

"Ta sẽ đàn..." Hách Liên Minh Kính dừng một chút " Chờ một chút ta sẽ cho ngươi biết." Kéo tay Mộ Dung Hi Nguyệt trực tiếp ra khỏi cửa.

"Hách Liên, đi đâu?"

"Về nhà ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Vậy có cần báo lại...."

"Tìm đại tên nha hoàn nào đó thông báo bọn họ một tiếng là được."

Bên trong phòng --- --------

Mới vừa đóng cửa lại "Đại tiểu thư ~~~" rất không có hảo ý hô một tiếng Mộ Dung Hi Nguyệt. Đem Mộ Dung Hi Nguyệt ép đến cửa, hai tay phong tỏa Mộ Dung Hi Nguyệt.

Mộ Dung Hi Nguyệt có chút chật vật nuốt nước miếng "Hách Liên.... Không phải nói, muốn đàn cho ta nghe sao?"

"Đúng, là đàm tình, bất quá không phải là loại đàn nào hết, mà chính là tình." Môi kề lên tai Mộ Dung Hi Nguyệt, tay cũng không an phận đặt lên nơi đầy đặn nào đó.

"A..." Bất chợt bị kích thích, Mộ Dung Hi Nguyệt khẽ run.

Ngậm đôi môi đỏ thắm, tay bắt đầu tháo xuống đai lưng của Mộ Dung Hi Nguyệt.

"A.... Hách..."

Không biết qua bao lâu...từ cửa đến bàn đọc sách, rồi đến trên giường...

"Hách, Hách Liên.." Mộ Dung Hi Nguyệt không chịu nổi nghẹn ngào cầu xin tha thứ "Ô ô ô, không.. không cần có được hay không."

"Vậy ngươi biết lỗi chưa?" Động tác ngón tay đã lâu không có dừng lại.

"Biết, biết, ngô...."

"Ta sai, a.. ân ~~~ là không nên để cho ngươi ghen!" Mộ Dung Hi Nguyệt lần nữa nắm chặc ra trải giường.

"Vậy sau này không cho phép theo những người khác nói chuyện cả đời." Liên tục lâu như vậy, cái tay lúc này đã cứng đờ, đổi tay khác.

"A, ô ô ----" Mộ Dung Hi Nguyệt sắp bị làm cho ngất đi.

"Đại tiểu thư không trả lời là không đồng ý sao?" Động tác trong tay Hách Liên Minh Kính tăng nhanh mấy phần.

"A.... không, không phải.." Mộ Dung Hi Nguyệt chỉ cảm thấy mình sắp chết.

Trước khi Mộ Dung Hi Nguyệt ngất đi, chỉ ý thức được duy nhất một điều chính là không thể để cho Hách Liên ghen lần nữa..