Hồi kinh
"Đại tiểu thư, hay là vào trong xe ngựa đi." Hách Liên Minh Kính dắt tay Mộ Dung Hi Nguyệt, cảm giác lạnh lạnh như băng, lo lắng nàng bị phong hàn.
"Không muốn!" Mộ Dung Hi Nguyệt rất dứt khoát cự tuyệt Hách Liên Minh Kính, tay vẫn nắm tay Hách Liên Minh Kính, mười ngón tay tương khấu, đầu tựa vào vai Hách Liên Minh Kính "Ta đã ở bên trong xe ngựa mười mấy ngày, mệt quá. Hơn nữa chúng ta cứ đi từ từ như vậy thì tốt biết bao."
Hách Liên Minh Kính buồn cười giơ giơ lên tay "Chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ về kinh hay sao?"
"Nếu có thể nắm tay ngươi đi tiếp như vậy, trở về kinh đô có cái gì không được." Trên mặt Mộ Dung Hi Nguyệt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Tiếp theo nhìn Hách Liên Minh Kính mặt đầy bất đắc dĩ, thả tay Hách Liên Minh Kính ra, cả giận nói "Hừ, ngươi có phải không muốn cùng ta nắm tay đi như vậy không?"
"Oan uổng a!" Hách Liên Minh Kính hô to oan uổng "Ta lúc nào cũng muốn được nắm tay ngươi như vậy hết." Vội vàng nắm tay Mộ Dung Hi Nguyệt thật chặc
"Vậy mới vừa rồi ngươi chẳng phải ghét bỏ ta sao?" Mộ Dung Hi Nguyệt cả giận nói.
"Ta nơi nào ghét bỏ, ta chẳng qua là đang suy nghĩ nếu cứ đi như vậy, e rằng phải đi hơn ba tháng mới có thể đến kinh đô, như vậy thì Thái sư không gặp được ngươi sẽ rất lo lắng, hơn nữa Hoàng thượng cũng sẽ trách tội xuống nha."
Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính nói có có lý, cũng không có tức giận nữa, tiếp tục câu cánh tay nàng, cam chịu nói "Vậy, thì trở về xe ngựa thôi."
"Ta biết Đại tiểu thư ngươi ngồi xe ngựa rất mệt mỏi, hôm nay chúng ta ráng chịu đựng đi, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian, đến thị trấn rồi ta sẽ kên Ngô thị vệ chuẩn bị cho chúng ta một con ngựa, như vậy vừa không trễ nãi thời gian, cũng không cần ngồi suốt trong trong xe ngựa có được hay không?"
Ở bên ngoài Ngô thị vệ từ đầu đến cuối duy trì chân ngôn yên lặng là vàng.
"Vậy ta muốn ngươi và ta cùng nhau cưỡi ngựa." Mộ Dung Hi Nguyệt nói.
"Được, đến lúc đó ngươi ngồi trước ta ở phía sau ôm ngươi cưỡi ngựa có được không." Hách Liên Minh Kính cưng chìu nói.
"Hì hì, cái này thì được."
Ở trên đường, một bên vừa xem phong cảnh một bên vui đùa, rốt cuộc hơn một tháng sau ba người họ trở lại kinh đô.
Đã lâu không trở về Mộ Dung Hi Nguyệt trước hết đi thăm cha, hơn nữa trước mắt với thân phận hai người bọn họ tạm thời chỉ có thể trước ai về nhà nấy.
Mới nghỉ ngơi chốc lát Hách Liên Minh Kính rất nhanh liền bị Hoàng thượng triệu kiến, truyền vào cung.
Ngự thư phòng --- ----
"Vi thần, Hách Liên Minh Kính ra mắt Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Hách Liên Minh Kính hành lễ, hôm nay lễ nghi của cổ nhân đã rất thuần thục.
"Đứng lên đi."
"Tạ Hoàng thượng."
"Được rồi, mới vừa rồi Ngô thị vệ trở về cung, đã bẩm báo cho trẫm cả rồi, Hách Liên ái khanh xử lý chuyện Trà Sơn tộc tốt lắm. Không chỉ tăng cường giao hảo giữa các dân tộc, còn trừ đi bọn tham ô thối rữa. Trẫm rất vui mừng." Hoàng đế Bắc quốc rất hài lòng gật đầu một cái.
"Vì Hoàng thượng dốc sức, là trách nhiệm của vi thần." Hôm nay lời nói không cần phải soạn trước "Bẩm Hoàng thượng nếu ngài đã biết hết vi thần cũng sẽ không bẩm báo lại, bất quá vi thần còn có một chuyện xin Hoàng thượng ân chuẩn."
"Hử, ái khanh muốn sở tấu chuyện gì?"
"Bẩm, nếu tất cả mọi chuyện đều đã lắng xuống, vi thần muốn trở về trấn Thái Bình, xin Hoàng thượng ân chuẩn!" Hách Liên Minh Kính dập đầu nói.
Hồi lâu, phía trên không có thanh âm.
Nàng biết Hoàng thượng sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy, trong đầu đang suy nghĩ đủ các loại lý do trên trời dưới đất để Hoàng thượng ân chuẩn.
Lúc này hoàng đế Bắc quốc lên tiếng "Ái khanh chăm sóc bách nghèo khó như vậy thật sự là phúc của trẫm, phúc của Bắc quốc a, vậy thì trở về trấn Thái Bình đi."
Đã đồng ý rồi? Nàng suy nghĩ rất nhiều lý do xem ra không cần dùng tới rồi.
"Bất quá..."
"Ách?" Bất quá cái gì?
"Đối với chuyện ngươi tự mình tư định suốt đời cùng một chỗ với Hi Nguyệt Quận chúa trẫm thật là bất mãn!" vốn là từ mi thiện mục trong nháy mắt chân mày khẩn túc, có chút nghiêm khắc nhìn Hách Liên Minh Kính "Trong mắt ngươi có còn xem trẫm là vua một nước hay không?"
Oa, lật mặt nhanh quá đi. Vội vàng quỳ xuống đất nói "Vi thần cũng không phải là xem thường Hoàng thượng, bất quá tình huống lúc đó là bất đắc dĩ, nếu báo cho Hoàng thượng nhất định phải đợi hơn mấy tháng. Huống chi ban đầu Hoàng thượng cũng đã đáp ứng gả Quận chúa cho vi thần rồi mà." Hách Liên Minh Kính thận trọng hỏi "Hơn nữa thần và Quận chúa cũng chưa bái đường, cũng không tính là tư định suốt đời đi." mặc dù đã động phòng rồi, trong lòng Hách Liên Minh Kính bổ sung một câu.
Không biết là muốn lấy chuyện này giam ta ở kinh đô, hay là giáng tội ta nữa? Hách Liên Minh Kính quỳ xuống đất trong lòng lẩm bẩm.
Tiếp theo bùng nổ một tràng cười "Ha ha ha, trẫm đùa với ái khanh thối, ái khanh thật khẩn trương."
Cái này buồn cười chỗ nào "A a, vi thần sợ hãi, thật đúng là bị Hoàng thượng dọa sợ." Ngươi làm hoàng thượng có cần hỉ nộ vô thường như vậy không.
"Ái khanh nếu vẫn muốn về trấn Thái Bình, nhưng cũng không thể ủy khuất Quận chúa, nếu vẫn chưa bái đường, vậy thì chưa cấp cho Quận chúa danh phận, như vậy đi ba ngày sau ngươi và Quận chúa thành hôn."
"Hả?" Lại phải thành hôn nữa à? Hách Liên Minh Kính ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng ngồi ở long y, không nhìn ra cái gì trên mặt rồng kia.
Ba ngày sau, cứ như vậy Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt lại thành hôn một lần nữa. Lần này là hoàn toàn dựa theo tập tục Hán tộc. Hách Liên Minh Kính một thân đỏ rực, đầu đội mũ hồng ngọc, chân mang ủng đen. Cưỡi một con bạch mã cao lớn, mang đại kiệu tám người khiêng tới phủ Quận chúa.
Đội ngũ xe ngựa rước dâu xếp hàng từ đầu đường đến cuối đường, ngay ngắn trật tự. Bên đường đều là binh lính, ngăn đám người xem náo nhiệt. Dọc theo đường đi giăng đèn kết hoa, hớn hở vui mừng không ngừng.
Đến phủ Quận chúa, từ ngoài vào trong đỏ rực một mảnh, dán chữ hỷ khắp nơi. Phía trên cao nhất có dán chữ hỷ thật to, bên cạnh còn có các loại táo đỏ và cây long nhãn.
Ngồi ở phía trên là đương kim hoàng thượng và Thái sư, bất quá Hoàng thượng và Thái sư thể ngồi ngang hàng, mọi người an bài cho Thái sư ngồi thấp xuống một tí.
Mộ Dung Hi Nguyệt được nha hoàn Hương Dung dìu đi tới bên người Hách Liên Minh Kính.
"Nhất bái thiên địa ~~" Tần công công quơ phất trần trong tay hắn, thanh âm the thé vang lên.
"Nhị bài Hoàng thượng, Thái sư~~"
Hai người bái Hoàng thượng trước sau đó mới bái Thái sư. Khóe mắt Thái sư có chút ướt át, con gái bảo bối bình thường được cưng trong lòng bàn tay rốt cuộc phải xuất giá rồi.
"Phu thê giao bái"
"Lễ thành ~~~~"
Pháo hoa long phượng đỏ rực tí tách nhẹ vang, ở dưới ánh đèn mờ nhạt mà ấm áp, Mộ Dung Hi Nguyệt lẳng lặng chờ Hách Liên Minh Kính đến. Hương Dung thân là thiếp thân nha hoàn cùng với mấy tên nha hoàn khác cũng phụng bồi Mộ Dung Hi Nguyệt.
"Quận chúa, ngài không khẩn trương à?"
"Đều đã thành hôn một lần còn khẩn trương cái gì."
"Cũng không biết là ai ba ngày qua ngủ không ngon giấc."
"Nói lại lần nữa coi." Mộ Dung Hi Nguyệt cáu giận nói, đúng là, lần đầu tiên thành thân là dưới tình huống không cam lòng nơi nào có tâm tình kích động của nữ tử xuất giá chứ. Hơn nữa lần trước cũng không bái đường, cũng không rượu giao bôi, ngay cả khăn đội đầu đều là mình vén lên, nơi nào có dáng vẻ giống như lập gia đình.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lòng Mộ Dung Hi Nguyệt cũng theo đó khẩn trương một chút.
Hương Dung nhìn Hách Liên Minh Kính tuấn dật xuất trần đi tới, mấy tên nha hoàn rối rít chắp tay "Tham kiến Quận mã."
Hương Dung bưng hai ly rượu tới "Mời Quận chúa và Quận mã uống ly rượu giao bôi."
Hai người đưa tay chéo nhau, lúc sắp uống rượu, Mộ Dung Hi Nguyệt đột nhiên nói "Không cho phép uống nhiều, chỉ được hớp một ngụm nhỏ."
"Nga!"
Nha hoàn nhìn Quận mã nghe lời Quận chúa các nàng như vậy, len lén không nhịn được cười.
"Chúc Quận chúa và Quận mã bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử. Nô tỳ xin lui." bọn nha hoàn đều đi hết.
Hách Liên Minh Kính đem hỉ mạt kéo lên, si ngốc nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt đầu đội phượng quan.
"Đại tiểu thư, sắc trời đã tối, chúng ta sớm một chút nên..."
Còn chưa chờ Hách Liên Minh Kính nói xong, đã bị Mộ Dung Hi Nguyệt đè xuống.
"Đại tiểu thư, ngươi...."
"A a, lần trước thành thân là ngươi ở phía trên, lần này tới lượt ta."
Ngày hôm sau --- -------
Mộ Dung Hi Nguyệt thần thanh khí sảng thức dậy, nhưng Hách Liên Minh Kính thì ngáp liên tục, rốt cuộc cảm nhận được loại đau khổ do ngủ chưa đủ.
Hương Dung và mấy nô tỳ bưng dụng cụ rửa mặt chải đầu tới cho Quận chúa và Quận mã. Lúc nhìn vết lạc hồng trên ra trải giường, bọn họ đỏ mặt cười một tiếng.
"Hôm qua nhất định Quận chúa cực khổ rồi." Hương Dung vừa giúp Mộ Dung Hi Nguyệt rửa mặt chải đầu, vừa nói.
Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn vào gương chỗ Hách Liên Minh Kính nghịch ngợm le lưỡi một cái "Tối hôm qua người cực khổ là Quận mã ~~~ "
Những lời này làm cho mọi người rối rít nhìn Hách Liên Minh Kính, kia tinh thần không tốt, đi bộ có điểm cứng ngắc, chắc hẳn hôm qua phục vụ Quận chúa mệt lả đây. Đoàn người ai cũng hiểu thâm ý cười.
Uy uy, sao lại dùng loại biểu tình này nhìn ta, ngày hôm qua ta bị đè ở phía dưới, ta mới là người bị hại a! Hách Liên Minh Kính khóc không ra nước mắt, có khổ nhưng không thể nói ra.