"Vậy, Hoàng thượng, bây giờ có thể để cho vi thần đi gặp Kim Yến Tử được không?" Hách Liên Minh Kính thận trọng hỏi.
Bắc Sanh ho nhẹ một tiếng "Khụ, khụ, trẫm quên nói cho ngươi, Kim Yến Tử vào sáng sớm ba ngày trước đã trốn khỏi thiên lao, trước mắt không rõ tung tích."
"A ----" Hách Liên Minh Kính nghe Bắc Sanh nói như vậy trong lòng vui buồn lẫn lộn. Vui chính là Kim Yến Tử đã trốn thoát, coi như Thục quốc quân chủ tới, tạm thời cũng sẽ không có nguy hiểm. Buồn là, nàng cứ chạy trốn như vậy, không phải càng tự nhận mình giết người sao, huống chi mình đi đâu mà tìm nàng hỏi ngọn nguồn câu chuyện được a "Như vậy chuyện điều tra chẳng phải là muốn....."
"Ngươi tự nhận mình là vị hôn phu của Kim Yến Tử như vậy, trẫm~"Bắc Sanh nhíu mày "Ngược lại đã nghĩ ra biện pháp, có thể để cho ngươi gặp Kim Yến Tử hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, giúp ngươi điều tra. Cũng có thể chứng minh ngươi không có lừa dối trẫm."
"Biện pháp gì?" Hách Liên Minh Kính ngây ngốc hỏi.
Bắc Sanh trên mặt có chút phúc hậu, phơi bày một tia tính toán."Người đâu, người đâu, --- --- "
"Có ty chức!" Cửa trong nháy mắt một hàng thị vệ quỳ xuống.
"Đem vị hôn phu của Kim Yến Tử Hách Liên Minh Kính bắt lại cho trẫm!"
"Dạ..."
Không đợi lâu, liền đem Hách Liên Minh Kính quỳ ở trên mặt đất.
Hách Liên Minh Kính hô to "Ê, các ngươi muốn làm gì? Hoàng thượng ngài không thể như vậy, chúng ta mới nói xong, ngài đem ta bắt lại, ta làm sao tra án a, quân vô hí ngôn mà ~~~~ "
"Trẫm cũng không có nuốt lời a, trẫm nói qua nếu ngươi nói là thật, trẫm liền cho ngươi cơ hội này. Nếu ngươi là vị hôn phu của Kim Yến Tử, vị hôn phu bị bắt, trẫm tin tưởng thân là vị hôn thê Kim Yến Tử sẽ xuất hiện, đến lúc đó sẽ tự đem ngươi thả để cho ngươi tra án. Nếu như đến buổi tối ngày mai Kim Yến Tử còn chưa xuất hiện, như vậy, đã nói lên ngươi lừa dối trẫm!" Nói hai chữ lừa dối tròng mắt Bắc Sanh vạch qua một tia lãnh khốc "Nếu như ngươi dám lừa gạt trẫm, chính là phạm vào tội khi quân! Tội này ngươi cũng biết phải gánh hậu quả gì rồi!"
Hách Liên Minh Kính bị Bắc Sanh nói rùng mình một cái. "Có thể, nhưng thiên hạ rộng lớn, vạn nhất nàng trốn xa, không kịp quay lại thì sao?"
"Cái này ngươi cứ yên tâm, lúc Kim Yến Tử vừa trốn thoát, trẫm đã sớm phong tỏa tất cả cửa thành, phái đại nội thị vệ canh giữ, lùng bắt Kim Yến Tử. Cho nên trẫm bảo đảm Kim Yến Tử vẫn còn ở kinh đô, chẳng qua là núp ở một nơi nào đó không tìm được mà thôi."
Lần này Hách Liên Minh Kính như trái dưa chuột, khó trách cổ nhân nói gần vua như gần cọp, quân tâm khó lường. Hiện đại chuyên gia nói hoàng đế đều là trời sanh âm mưu đầy mình, quả nhiên sơ ý một chút liền rơi vào trong bẫy của lão hồ ly kia.
"Đè xuống!!"
"Dạ!"
Nếu Hách Liên Minh Kính nói thật, như vậy Kim Yến Tử nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó lần nữa bắt Kim Yến Tử, vô luận Hách Liên Minh Kính có chứng cớ hay không, đều có thể cho Thục quốc quân chủ một câu trả lời. Đến lúc đó cũng coi như tránh khỏi một cuộc chiến tranh. Như vậy Tấn vương cũng sẽ không mượn cơ hội tạo phản, như vậy tốt lắm. Nếu là nói dối, lần nữa dựa theo kế hoạch ban đầu.. Mẫu hậu a, mẫu hậu, trẫm niệm tình huynh đệ, đã cho Tấn vương rất nhiều cơ hội. Bắc quốc hoàng đế Bắc Sanh thở dài một cái
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
"Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm ở kinh đô sát ra cáo thị...."
Chỉ như vậy, Hách Liên Minh Kính khó hiểu vào tù ngồi. Hơn nữa chưa bao giờ chịu khổ giờ đây đã nếm được mùi vị "Chịu khổ ", Hách Liên Minh Kính nhìn bốn vách phòng giam, nguyên lai phòng giam cổ đại chính là cái bộ dáng này, xem ra ngục giam thế kỷ 21 so với trong này tốt hơn mười mấy lần, dầu gì trong ngục giam cũng sạch sẽ hơn có một cái giường cùng chăn. Mà nơi này tràn ngập một cổ mùi vị đất bùn thối rữa, không có hệ thống thoát nước tốt, vô cùng ẩm ướt. Coi như không xử tử hình, ở chỗ này mấy năm chỉ sợ cũng phải mắc bệnh phong thấp, đi ra ngoài nửa đời sau vẫn không quá tốt. Tốt nhất cũng chỉ có góc tường kia chất cỏ khô là có thể ngồi một chút.
Hách Liên Minh Kính ngồi ở trên cỏ khô, tính toán một chút, có ngồi cũng không tệ. Một tiếng thở dài, ai, vốn chỉ là muốn mượn cớ, được rồi thuyết phục Hoàng thượng để mình tra án, không có suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tốt lắm... tự nhảy vào hố do mình đào rồi. Động vật có thông minh đi nữa cuối cùng không chống nổi thợ săn "Thân kinh bách chiến".
Lần này nên làm cái gì? Vạn nhất Sở Yên xuất hiện, há chẳng phải là lại vào hiểm cảnh?
Vạn nhất nàng... Không có xuất hiện, vậy ta có phải hay không phạm tội khi quân, chém đầu cả nhà sao?
Nếu như nàng xuất hiện, ta có thể tra án rồi, còn có thể hiểu được chuyện đã xảy ra, chỉ cần ta rửa sạch tội danh cho nàng, nàng sẽ an toàn sao?
Nhưng là, nếu như ta không tra được đầu mối đây chẳng phải là hại nàng rồi còn gì?
Ai nha, sớm biết nàng trốn thoát ta cũng không vào kinh.... Kia cũng không đúng a, coi như nàng trốn thoát, Bắc quốc và Thục quốc cũng sẽ cho rằng nàng là hung thủ, đều phải bắt nàng, vậy nàng chẳng phải là bốn bề thọ địch sao.
A a a a a a, phiền chết, phiền chết.
Sè sè ----
Thời điểm Hách Liên Minh Kính phiền não, nghe được tiếng gì đó ở chỗ mình ngồi.
Thanh, thanh âm gì thế? Hình như là từ chỗ mình ngồi truyền tới.
Chít chít ------
Hình như có thứ gì đó xâm nhập bên trong cỏ khô. Nếu không làm sao lại có cảm giác cỏ đang động đậy?
Hách Liên Minh Kính đem cỏ khô bên cạnh vén lên "A --- ----- "
Khi Hách Liên Minh Kính phát hiện chỗ cỏ khô có hai con chuột, nhất là còn có thêm con gián đang bò, không thể bình tĩnh ngồi yên. Nhảy ra xa, suy nghĩ mới vừa rồi mình còn ngồi lên trên, cả người đều nổi da gà.
Mới vừa rồi la lên làm lão hán phòng giam kế bên thức giấc, móc móc lỗ tai, đi tới có chút khinh bỉ nhìn Hách Liên Minh Kính "Kêu la cái gì ~ "
"Con, con gián ~" Hách Liên Minh Kính thanh âm có chút run rẩy.
Nhất thời ánh mắt lão hán sáng lên "Hôm nay có thêm thức ăn rồi."
Thêm thức ăn?
Lão hán phòng giam kế bên đưa tay bắt mấy con gián, đem một con bỏ vào trong miệng, tựa như ăn thứ ngon nhất trên đời vậy, nhai nhóp nhép.
Hách Liên Minh Kính nhìn một màn này hoàn toàn ngây dại. Lão hán nhìn bộ dáng kia của Hách Liên Minh Kính nói châm chọc "Có cái gì ngạc nhiên, sau này ngươi ở nơi này luôn sẽ biết đây là thứ ngon nhất trên đời." Nói xong, lại lấy một con bỏ vào trong miệng.
Được rồi thi thể thối rữa không khiến Hách Liên Minh Kính muốn ói, nhưng thấy một màn này, rốt cuộc, Hách Liên Minh Kính cũng không nhịn được nữa, ói ~~~~.
Phủ Quận chúa --- ----
"Cái gì? Ngươi nói Hách Liên, hắn.. Khụ khụ. Hắn bị nhốt vào thiên lao?" Ở trên giường Mộ Dung Hi Nguyệt uống thuốc nghe được tin tức này bị sặc, trên khuôn mặt đang bệnh có chút ửng đỏ.
"Quận chúa, Quận chúa ngài chậm một chút, chậm một chút." Hương Dung vỗ vỗ lưng Mộ Dung Hi Nguyệt
Mộ Dung Hi Nguyệt nắm tay Hương Dung vội vàng hỏi "Cái này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Hôm nay Hoàng thượng đi gặp Hách Liên ~ đại nhân, sau đó Hách Liên đại nhân thừa nhận mình là vị hôn phu của nữ phi tặc Kim Yến Tử, sau đó Hoàng thượng tức giận, liền đem hắn nhốt vào thiên lao." Hương Dung có chút nói lắp bắp.
Vị, vị hôn phu! Hắn, điên rồi sao ~
"Quận chúa, Quận chúa muốn làm gì, ngài còn đang bệnh, cần phải nghỉ ngơi. Hương Dung thấy Quận chúa đại nhân nhà các nàng vén chăn lên muốn đi xuống, vội vàng ngăn lại.
"Tránh ra, ta phải đi hoàng cung, ta phải đi gặp Hoàng thượng!" Mộ Dung Hi Nguyệt có chút yếu ớt nói.
"Quận chúa coi như ngài đi hoàng cung, cũng không gặp được hoàng thượng, Hoàng thượng hôm nay hạ chỉ không tiếp kiến ngài."
"Vậy ta đi cầu cha ~ "
"Lão gia hôm nay vẫn còn ở hoàng cung cùng Hoàng thượng thương nghị quốc gia đại sự, ngài cũng không thể gặp được lão gia."
"Vậy, vậy ta đi thiên lao, ta muốn gặp Hách Liên ~ "
Hương Dung vội la lên "Quận chúa, ngày mai đi thiên lao cũng không muộn a, cần gì phải nóng lòng như vậy, huống chi bây giờ thân thể ngài yếu ớt, ban đêm gió lạnh, ngài không thể bị nhiễm phong hàn nữa."
"Không được, ta phải đi ngay bây giờ. Nàng như thế nào không biết thiên lao là địa phương nào, trước kia tò mò len lén đi vào, nơi đó căn bản cũng không phải là nơi người có thể ở. Hách Liên hắn... Làm sao chịu được.
"Quận chúa ~ Hương Dung cầu ngài!" Hương Dung quỳ xuống đất.
"Tránh ra!"
Hương Dung chật vật lắc đầu một cái.
"Tránh ra!!!" Giọng đề cao mấy phần.
Hương Dung có chút chần chờ, từ nhỏ cũng biết tính khí Quận chúa, một khi muốn làm việc gì, dù có vô lý cũng không từ bỏ kiên trì rới cùng.
"Nếu không tránh ra, đừng trách bổn Quận chúa không khách khí! Khụ, khụ, khụ." Nói quá mức dồn dập, ho khan chừng mấy tiếng.
Hương Dung sợ hãi liền vội vàng đứng lên vỗ bả vai Mộ Dung Hi Nguyệt một cái "Được rồi, nếu Quận chúa muốn đi, Hương Dung không ngăn được, cũng không dám cản trở, vậy ít nhất để cho Hương Dung thay y phục dày chút cho Quận chúa, kháng hàn cũng tốt."
Bị Hương Dung vừa nói như vậy, Mộ Dung Hi Nguyệt liền vội vàng nói "Nhanh đi phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn. Còn có lấy thêm mấy cái áo lông. Ban đêm thiên lao so với bên ngoài lạnh hơn. Đúng đúng, còn có chăn lông nữa!" Mộ Dung Hi Nguyệt đem chăn đưa cho Hương Dung.
Hương Dung ôm chăn, nhìn dáng vẻ vội vàng của Mộ Dung Hi Nguyệt, có chút không biết làm sao, Quận chúa nàng trước kia cũng không đối xử như vậy với Sở Tướng quân. Xem ra đối với Hách Liên đại nhân đó sợ rằng đã sớm hãm sâu rồi.
Thiên lao --- ------
"Uy uy, nha dịch đại ca, có thể cho ta mượn cái ghế ngồi ngồi một chút không, ta đã đứng hai ba giờ, chân cũng sắp rụng rồi, uy uy, nha dịch đại ca, ngươi đừng đi a, uy..."
Nha dịch hoàn toàn coi thường yêu cầu của Hách Liên Minh Kính.
"Chớ kêu ~" Lão hán phòng giam bên cạnh rất là thoải mái nằm ở trên cỏ khô "Hắn mà để ý tới ngươi mới là chuyện lạ, tới nơi này là ngươi phải cam chịu thôi."
Hách Liên Minh Kính thở hổn hển "Giỏi lắm a, không phải là mượn cái ghế thôi sao? Khó khăn thế ~Khó khăn với tù nhân thì không phải là người a, thật là quá đáng, có còn nhân quyền hay không?"
Ngay tại thời điểm Hách Liên Minh Kính phát tiết bất mãn, Mộ Dung Hi Nguyệt nghe tiếng vội vội vàng vàng đi tới. "Hách Liên ~~~ "
"Đại tiểu thư ~, Đại tiểu thư, thật sự là ngươi a!"
-