Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 20: Nữ phi tặc




"Hiền đệ ~" Sở Liên Phong xuống ngựa.

"Sở huynh, tới, ngồi." Hách Liên Minh Kính chào hỏi "Mới vừa rồi ở trong yến hội, ngu đệ thật là có lỗi với Sở huynh, bởi vì trong nha môn có chút chuyện..."

"Ai, huynh đệ chúng ta còn nói lời khách sáo làm gì, ban đầu cùng ngươi kết nghĩa chính là thích tính tình thẳng thắn của ngươi, muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó."

"Phải phải, Sở huynh đã nói như vậy, ngu đệ cũng khách sáo nữa, uống rượu.." Hách Liên Minh Kính rót một ly cho Sở Liên Phong.

" Được.." Sở Liên Phong sảng khoái uống một hớp.

"Rượu ngon lắm, thêm một ly nữa." Hách Liên Minh Kính thấy Sở Liên Phong hào sảng như vậy, cũng thả lỏng, rót tiếp cho Sở Liên Phong một ly nữa. "Đúng rồi, Sở huynh không phải ở kinh đô sao, tới huyện Thái Bình có chuyện gì à?"

Sở Liên Phong uống một ly nói "Chúng ta lần này đón một phái đoàn sứ giả, để bày tỏ lòng hữu nghị, sứ giả đã dâng hiến một món bảo vật cho Đương kim Hoàng thượng. Bất quá mấy năm gần đây Bắc quốc ta xuất hiện một tên trộm rất lợi hại là Kim Yến Tử, nghe nói mấy ngày gần đây qua lại ở chỗ này, cho nên ta phụng mệnh Hoàng thượng mang hai ngàn tướng sĩ đi tiếp ứng sứ giả."

"Tên trộm nào mà lại được triều đình coi trọng như vậy, lại còn phái tới hai ngàn người đi tiếp ứng?" Hách Liên Minh Kính nhất thời cảm thấy hứng thú.

"Tên trộm này ta chưa từng gặp qua, nghe nói là một nữ phi tặc, đặc biệt thích trộm nhà quan, làm các đại thần trong triều bàng hoàng, sau khi trộm đồ xong sẽ lưu lại một hình vẽ con yến tử, cho nên gọi là Kim Yến Tử, Kim Yến Tử vô luận ngươi cất giữ biết bao bí mật, sử dụng bao nhiêu ổ khóa, phòng vệ cao cường cỡ nào, cũng sẽ hóa giải được hết. Các đại thần sau khi bị trộm xong tuy giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể đem khổ sở nuốt ở trong bụng."

"Chỉ trộm nhà quan thôi sao, a, cái nữ phi tặc này ngược lại rất có ý tứ, quá vì sao các đại thần tuy giận mà không dám nói gì? Quan bắt kẻ gian là chuyện rất bình thường mà?"

"Cái tên Kim Yến Tử này chỉ trộm nhà quan có của, nói ra, không phải nói cho thế nhân biết tài sản trong nhà mình là bao nhiêu sao, như vậy ai thanh liêm ai tham tiền, cũng liền sáng tỏ."

"Kia Sở huynh, nếu huynh có bị trộm qua thì yên tâm đi, ta sẽ không nói cho người khác biết" Hách Liên Minh Kính chớp chớp mắt với Sở Liên Phong.

"Ha ha ha!" Sở Liên Phong cười to, lại uống một ly "Đừng nói như vậy chứ, nữ phi tặc thật đúng là chưa từng vào phủ tướng quân của ta. Chắc là xem thường nhà ta quá mộc mạc đi, có lẽ tên Kim Yến Tử này sẽ mau tới phủ của hiền đệ không chừng."

"Ta không sợ đâu, nàng muốn tới thì tới, dù sao gia cảnh ta quá nghèo lại là quan thanh liêm, không sợ nàng tới."

"Thật tốt, giỏi một câu gia cảnh quá nghèo, quan thanh liêm."

"Vì những lời này của hiền đệ, ngu huynh ta kính ngươi."

"Ách, Sở huynh, cái đó, ta..."

Sở Liên Phong rót đầy ly sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì "Ngu huynh hồ đồ, lại quên hiền đệ ngươi không uống được rượu."

"A a, không có sao đâu."

"Ly này coi như ngu huynh bồi tội với hiền đệ." Nói xong, đem ly rượu rót cho Hách Liên Minh Kính uống cạn.

"Sở huynh, nữ phi tặc kia nàng...."

"Sở đại ca..."

Mộ Dung Hi Nguyệt nghe nha dịch nói Sở Liên Phong đã tới, vội vàng thay xiêm áo, một đường chạy tới đây.

Cả người Mộ Dung Hi Nguyệt một thân màu hồng cười chúm chím đi tới, tay kéo cánh tay Sở Liên Phong Sở đại ca tới lâu rồi sao, sao không thông báo cho Hi Nguyệt biết."

Người Sở Liên Phong cứng đờ, cũng không dám động, ngoài miệng nói "Không lâu lắm, chẳng qua là thấy trời đã tối, lo lắng quấy rầy Quận chúa nghỉ ngơi."

"Như thế nào, chỉ cần là Sở đại ca, khuya bao nhiêu Hi Nguyệt cũng phụng bồi Sở đại ca" Mộ Dung Hi Nguyệt thẹn thùng nghiêm mặt cúi đầu nói.

Tiếp theo, sau khi Mộ Dung Hi Nguyệt xuất hiện, bầu không khí thay đổi hoàn toàn. Không khí tràn ngập tình ý, còn có một chút lúng túng.

Sở Liên Phong khi mới bắt đầu cùng Hách Liên Minh Kính uống rượu hào sảng đại khí vô cùng đã biến mất, biến thành một Sở Liên Phong tuân theo quy củ và yên lặng là vàng tám chữ phát huy hết cỡ.

Đại tiểu thư Mộ Dung Hi Nguyệt kéo cánh tay Sở Liên Phong trong mắt chỉ thấy Sở Liên Phong, cười nói chuyện nàng rời nhà đi hơn một tháng đã gặp "Chuyện lý thú" gì ở trên đường.

Hách Liên Minh Kính thì mặt đầy buồn bực lấy tay chống đầu, thấy Đại tiểu thư hoàn toàn không để nàng vào mắt, xem nàng là "Kỳ đà cản mũi" sao.

Sở Liên Phong không được tự nhiên cùng lúng túng, nhưng Đại tiểu thư không có phát hiện, Hách Liên Minh Kính lại phát hiện.

"Ủa? Sở Liên Phong sao lại lúng túng như vậy.

"Đại tiểu thư, sắc trời trễ lắm rồi, ngươi hẳn đi nghỉ ngơi đi!"

Nụ cười trên khóe miệng Mộ Dung Hi Nguyệt cứng ngắc, trừng mắt với cái tên tiểu người hầu cản trở này, dám phá hư chuyện tốt giữa nàng và Sở đại ca.

"Hiền đệ nói rất đúng, Quận chúa sắc trời đã trễ lắm rồi, Quận chúa hay là sớm đi trở về nghỉ ngơi đi."

"Sở đại ca, ta một chút cũng không buồn ngủ."

"Đại tiểu thư, ngươi không buồn ngủ, không có nghĩa là chúng ta cũng không buồn ngủ nha, ngươi nhìn Sở Tướng quân đi, mặt đầy vẻ mệt mỏi. Chắc hẳn là do đường xá xa xôi, ngươi không đi ngủ, Sở Tướng quân cũng không dám trở về ngủ a."

Bị Hách Liên Minh Kính nói như vậy, thật sự cảm thấy dáng vẻ Sở đại ca rất mệt mỏi.

Mộ Dung Hi Nguyệt có chút nhục chí "Được rồi, vậy ta về ngủ trước, Sở đại ca huynh cũng sớm đi nghỉ ngơi."

"Vâng..."

Mộ Dung Hi Nguyệt vẫn như cũ không chịu đi.

Sau khi thấy Mộ Dung Hi Nguyệt đi rồi, Sở Liên Phong rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

"Sở huynh..."

"Ừ? Hiền đệ có chuyện gì vậy?"

"Ngươi, cảm thấy Quận chúa như thế nào?"

Sở Liên Phong trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên "Rất, rất tốt a."

"Cái đó, Sở huynh, ngươi đừng trách tiểu đệ ta nhiều chuyện, Sở huynh ngươi vì sao sau khi thấy Quận chúa lại không được tự nhiên lúng túng, thậm chí có chút không thích cùng Quận chúa tiếp xúc?"

Sở Liên Phong ánh mắt chấn động một cái, có chút khổ não cầm bầu rượu lên uống ực ực.

Một lúc sau "Ngươi nhìn ra ta không được tự nhiên cùng lúng túng?"

" Ừ.." Hách Liên Minh Kính gật đầu một cái.

"Hiền đệ thấy ta là người như thế nào?"

"Sở huynh tuấn tú lịch sự, thiếu niên anh hùng, hai mươi mốt tuổi cũng đã là Phiêu Kỵ tướng quân, hơn nữa thái độ hào sảng trọng tình trọng nghĩa."

"A, thiếu niên anh hùng sao?" Sở Liên Phong tự giễu cười một tiếng, tiếp lại uống một bầu rượu.

Bề ngoài ta oai phong như vậy, nhưng trên thực tế trong triều có bao nhiêu người coi trọng ta."

"Sở huynh vì sao nghĩ mình như vậy, Sở huynh ngươi dựa vào bản lãnh thi đậu Võ trạng nguyên, vừa tài hoa vừa giỏi võ rất được Hoàng thượng tin cậy, được biết bao người hâm mộ nha." Hách Liên Minh Kính nói. Dĩ nhiên những thứ này là từ Liên Nhi biết được.

"Hiền đệ, ngươi có biết, phụ thân của là đương kim Thái sư Quận chúa."

"Biết." ta làm sao biết, ta xuyên qua bất quá mới nửa tháng thôi.

"Binh mã triều đình phần lớn đều ở trong tay Thái sư và Tấn vương, chỉ là một Võ trạng nguyên, thiên hạ hiện giờ thái bình, không có chiến sự, vì sao chỉ cần hai năm là ta có thể từ quan lục phẩm thăng hai cấp thành quan tứ phẩm như bậy giờ?"

"Ách, không phải là bởi vì chiếm được lòng tin của Hoàng thượng sao, sau đó được trọng dụng sao?"

Sở Liên Phong cười lắc đầu một cái "Không, là bởi vì Quận chúa."

"Quận chúa?"

"Đúng, bởi vì Quận chúa thích ta, Thái sư yêu thương Quận chúa, cho nên Thái sư giúp đỡ ta, cho ta thăng hai cấp trở thành Phiêu Kỵ tướng quân, thân ta đầy võ nghệ, nhưng cuối cùng lại dựa vào nữ nhân để thăng chức. Bọn họ luôn ở sau lưng nghị luận ta, bình phẩm ta. Không có người nào là chân chính phục ta, ngoài mặt tôn kính ta, trên thực tế đều xem thường ta." Sở Liên Phong có chút uống say, nặng nề đứng lên, người có chút đong đưa. ""A a a, xem thường ta, xem thường ta là cô nhi, xem thường ta có Thái sư làm chỗ dựa...."

"Sở huynh..."

"Hiền đệ, tại sao ngươi cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn ta? Ngươi là đồng cảm với ta hay là giống bọn họ xem thường ta?" Sở Liên Phong chỉ Hách Liên Minh Kính."Cho nên ta chỉ có thể cố gắng tránh Quận chúa, cùng nàng giữ quan hệ. Ta thật, thật sự rất ghét người khác nói ta như vậy, ta muốn dựa vào bản lãnh của mình, nhưng là không có ai tin tưởng ta, không có ai tin tưởng thực lực của ta." Có thời điểm ta thậm chí có chút ghét Quận chúa, ghét nàng thích ta, ghét nàng đến tìm ta, ghét nàng ở trước mặt ta một bộ dáng vẻ khôn khéo...."

"Sở huynh, ngươi say rồi. Đừng uống nữa." Hách Liên Minh Kính định lấy ly rượu trong tay Sở Liên Phong xuống.

"Không, ta không có say, ta không có say. Hiền đệ, ngươi biết không, ngươi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi không có xem thường ta. Lúc ấy ngươi nghe người khác chế nhạo ta, ngươi đã tức giận." Sở Liên Phong đem người tựa vào trên người Hách Liên Minh Kính.

Thân mình cao lớn của Sở Liên Phong nhích lại gần, làm cho Hách Liên Minh Kính suýt nữa không chống đỡ được.

"Lần đầu tiên, có người vì ta sinh khí, cho nên ta rất cảm kích ngươi. Vì vậy cùng ngươi kết làm huynh đệ, từ trong đáy lòng ta luôn xem Hách Liên Minh Kính ngươi, chính là người thân của Sở Liên Phong ta. Hiền đệ, ngươi là thân nhân của ta. Là thân nhân của ta."

"Đúng đúng, ta là thân nhân của ngươi, ta đỡ ngươi trở về ngươi uống say rồi."

Hách Liên Minh Kính thở dài một cái, cật lực đỡ Sở Liên Phong say rượu đi phòng khách.

Không có ai phát hiện tại một góc hành lang có một than ảnh màu hồng xinh đẹp, đang tan nát cõi lòng mà rơi lệ.

Nguyên lai, sau khi Mộ Dung Hi Nguyệt đi xong thì phát hiện khăn tay của mình để quên ở đó liền quay lại lấy, đúng lúc nghe được Sở Liên Phong say rượu nói những lời đó.

Liều mạng che miệng mình lại, không để cho mình phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Hai năm thích, hai năm ngu ngốc yêu, cuối cùng đổi lấy sự chán ghét của người thương, còn đối với sự yêu thích của mình mà chán ghét. Điều này Mộ Dung Hi Nguyệt làm sao chịu nổi, cũng không nhịn được nữa che miệng chạy ra ngoài.

Hách Liên Minh Kính đem Sở Liên Phong đưa vào phòng khách sau đó đi ra ngoài. Xoa xoa bả vai ê ẩm vừa bị Sở Liên Phong đè. Định trở về phòng mình ngủ, đang đi thì nhìn thấy một cái bóng đen đang ngồi trên một cây đại thụ bên trong tường rào.

Hách Liên Minh Kính xoa xoa mắt mình, nhìn lần nữa, bóng đen kia vẫn ở nơi đó. Hách Liên Minh Kính ôm lòng hiếu kỳ, đi tới bên cây đại thụ.

Đứng ở dưới cây đại thụ, Hách Liên Minh Kính bị một hình ảnh hấp dẫn. Trên nhánh cây đại thụ có một nữ tử mặc y phục dạ hành bó sát người, miếng vải đen che đi dung nhan của nàng, nữ tử an tĩnh nhắm mắt lại tựa vào đại thụ, lông mi dài tinh tế tựa như bức màn rủ xuống.

Không có bất kỳ phòng bị, cũng không có phát hiện khí tức nguy hiểm, tựa như thế giới bên ngoài hết thảy cũng không liên quan tới nàng, cứ như vậy tựa vào đại thụ, như một hài nhi ngủ say.

Khoảng cách giữa hai người đủ để Hách Liên Minh Kính chạm vào nàng. Mà Hách Liên Minh Kính thật sự làm như vậy, như có ma quỷ sai khiến, đưa tay ra, muốn tự mình xem là thực hay là hư. Ngay tại lúc sắp chạm vào nữ tử, một cơn gió nhẹ thổi qua, Hách Liên

Minh Kính híp mắt một cái. Lúc mở mắt ra, trên cây không có ai, tựa như hình ảnh nữ tử kia chẳng qua là ảo giác của bản thân, cái gì cũng không thấy.....

Nữ tử mặc y phục dạ hành này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở trong phủ của mình, chẳng lẽ đây là nữ phi tặc Kim Yến Tử mà Sở Liên Phong đã nói. Nhưng nếu là nữ phi tặc, mới vừa rồi sao không có chút phòng bị nào mà ngủ trong nha môn, quả là không đem nha môn trấn Thái Bình của ta coi ra gì đi.

Hách Liên Minh Kính cúi đầu nhìn tay phải của mình vừa nãy sắp chạm vào y phục dạ hành của nữ tử kia, như có điều suy nghĩ.