Huyện Lệnh Không Phải Là Tra A Phụ Bạc

Chương 6: Cùng nhau xét xử án




Thư đồng?

Tống Bá Tuyết sửng sốt, đây là có ý tứ gì?

Đột nhiên, nàng hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, Giang Phạm Âm này một phen quan tâm, vòng cái vòng lớn tựa hồ chính là muốn đi theo bên cạnh nàng.

Hơn nữa cũng muốn nữ giả nam trang, như vậy hành sự liền thuận tiện nhiều, đúng vậy, vì hành sự thuận tiện...

Cho nên, đương nhiên là đáp ứng rồi, tạo điều kiện cho nữ chính chính là tạo điều kiện cho chính mình.

Nàng yên lặng liếc nhìn Giang Phạm Âm: "Giang tỷ tỷ có nguyện làm thư đồng cho ta chăng?"

Đón nhận ánh mắt nghiêm túc của Tống Bá Tuyết, Giang Phạm Âm ẩn ẩn có cảm giác ý đồ của mình bị nhìn thấu, nàng trầm mặc một thoáng, lặng lẽ gật đầu.

Đó chính là ý định của nàng.

Cho dù bị nhìn thấu cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước, phụ thân hiện đang bị giam trong ngục, nàng không thể chờ đợi thêm được nữa.

Tống Bá Tuyết nhận được câu trả lời khẳng định, đánh giá Giang Phạm Âm một lượt, hai người có chiều cao xấp xỉ nhau, đều khoảng 1m7, mang giày vào thì miễn cưỡng không khác gì nam nhân bình thường.

Xem thân hình, Giang Phạm Âm mảnh mai quyến rũ, không giống nàng quá mức gầy gò.

Dẫu vậy, nàng vẫn phải bó ngực.

Tống Bá Tuyết đứng dậy: "Giang tỷ tỷ hãy thay bộ y phục xem sao." Nàng lấy từ tủ ra một bộ thường phục của nguyên chủ, lại lấy thêm một miếng vải trắng dài đưa cho Giang Phạm Âm.

Giang Phạm Âm nhận lấy y phục, khi thấy miếng vải dài thì sửng sốt một chút, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía ngực Tống Bá Tuyết, hóa ra là vì thế mà phẳng lì như vậy.

Tống Bá Tuyết mơ hồ cảm thấy bị xem thường, nàng trợn trắng mắt: "Ta ra ngoài đợi ngươi."

Thật là, ai mà chẳng có chứ, nàng chỉ là quấn chặt thôi, mới không phải phẳng lì như vậy.

Đợi Giang Phạm Âm thay xong y phục bước ra, Tống Bá Tuyết chằm chằm nhìn chỗ đó của nàng hai mắt, thầm khen ngợi trong lòng, tựa hồ là có chút không sánh bằng.

Giang Phạm Âm cũng nhận ra điều không ổn, nhưng nàng đã quấn chặt rồi.

Tống Bá Tuyết ưỡn ngực, nói: "Đây là trời sinh, ngươi hãy quấn chặt thêm chút nữa, còn nữa, khi nói chuyện cũng phải hạ giọng xuống."

Nàng xuyên không tới đây đã có ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ từ nhỏ đã bắt chước cách cư xử của nam nhân, giọng nói cũng quen thói hạ thấp, khó phân biệt nam nữ.

Nhưng Giang Phạm Âm thì khác, khó khăn lắm thay.

Giang Phạm Âm mím môi, thử mở miệng nói: "Cũng tốt."

Ngữ điệu trầm thấp có từ tính, còn mang theo một tia rung động khó tả.

Tống Bá Tuyết thở dài: "Về sau trước mặt người ngoài ngươi hãy ít mở miệng nói chuyện."

Đâu phải là hạ giọng học cách nói chuyện của nam nhân, đây quả thực là dễ nghe đến mức phạm quy, nghe một câu đã khiến người ta gần như say mê, quả nhiên vẫn là nàng có thiên phú dị bẩm.

Giang Phạm Âm cắn môi, lâm vào trầm mặc, có vẻ sự việc không đơn giản như nàng nghĩ.

Tống Bá Tuyết thấy vậy, an ủi: "Đừng lo lắng, luyện nhiều sẽ tốt thôi, mấy bộ y phục này ngươi cứ cầm về mặc trước, ngày mai lên công đường ta sẽ gọi ngươi."

Nữ chính cũng không biết muốn làm gì, nàng chỉ có thể phối hợp, cũng vui lòng phối hợp, như vậy mới có thể giữ được hai chân đi lại.

Thật sốt ruột a, chờ xử lý xong mớ bòng bong nguyên chủ để lại, vẫn là nhanh chóng từ quan cho rồi.

Giang Phạm Âm cúi mắt: "Đa tạ." Rồi ôm y phục rời đi.

Tống Bá Tuyết khẽ nhếch môi cười, khởi đầu tốt đẹp, nữ chính còn tạ ơn nàng, hẳn là sẽ không oán hận đâu nhỉ, rốt cuộc nàng không có như nguyên chủ phá hoại trong sạch của nữ chính, chỉ là hôn vài cái thôi.

Tuy nhiên, về sau nếu tới kỳ phát tình, có thật sự muốn hôn nữ chính nữa không?

Nét mặt Tống Bá Tuyết dần dần vỡ ra, có lẽ nàng đã vui mừng quá sớm.

Ngày hôm sau, hai người trước sau bước vào sảnh ngoài, Chu sư gia hành lễ với Tống Bá Tuyết xong liền nhìn về phía Giang Phạm Âm: "Vị công tử này là..."

Là công tử chứ, dung mạo này cũng quá mi thanh mục tú.

Tống Bá Tuyết liếc nhìn Giang Phạm Âm, giới thiệu: "Đây là thư đồng của bản quan, họ Giang." Giang Phạm Âm cố ý kéo cao cổ áo, còn phủ phấn lên cổ để che giấu, nếu không nhìn kỹ thật sự khó phát hiện có dấu hôn.

"Chào Giang công tử." Chu sư gia nhíu mày, thư đồng mà trang điểm thế này?

Lại còn họ Giang, tưởng ông không biết trong phủ có một Giang cô nương sao?

Người trẻ tuổi thật biết chơi, nhưng nhìn thấu không nói toạc, ông ta thức thời đi trước dẫn đường.

Tống Bá Tuyết và Giang Phạm Âm liếc mắt nhìn nhau, ăn ý nghĩ: Trang phục thư đồng có lẽ nên giản dị hơn, xem ra cần đi may thêm vài bộ y phục mới.

Đến nhị đường, Chu sư gia nhắc lại: "Đại nhân, vụ án của Vương công tử còn muốn kéo dài sao?"

Đã nhận bạc của người ta rồi, không thể chỉ lấy tiền mà không làm việc chứ, thật là kẻ chỉ biết tham tiền không lo quản việc.

Vụ án?

Tống Bá Tuyết nhớ ra nguyên chủ đã nhận hối lộ, không khỏi đau đầu: "Bản quan đều có chủ định, Chu sư gia hãy lui xuống đi."

Nguyên chủ mới nhậm chức một tháng, tiếp xúc nhiều nhất với vị Chu sư gia này, nhưng từ ký ức của nguyên chủ thấy, khi Vương lão gia đưa ngân phiếu cũng không để ý đến vị sư gia này, mà lúc đó ông ta cũng không nói gì đã nhận bạc.

Tống Bá Tuyết tạm thời xếp Chu sư gia vào loại người giống nguyên chủ, đều không phải thứ tốt lành gì, nên không thể tin tưởng được.

Chu sư gia cúi đầu, xoay người lui ra.

Tống Bá Tuyết nhìn sang Giang Phạm Âm: "Chúng ta đến nhà lao xem vị Liễu cô nương kia."

Giang Phạm Âm gật đầu, không hỏi Liễu cô nương là ai, gặp người tự nhiên sẽ biết.

Tống Bá Tuyết thấy vậy nhướn mày, đổi vai mà chỉ nhìn không nói, không hổ danh là nữ chính, như vậy nàng cũng không cần lo lắng giải thích mọi việc, thật sự đỡ lo.

Hai người cùng nhau đi về phía nhà lao của huyện nha, Tống Bá Tuyết thầm nghĩ nên sớm làm rõ vụ án, không thể để tiếng xấu tham quan bị chứng thực.

Ngục tốt vừa nghe nàng muốn thẩm vấn Liễu Nhị Nương, lập tức xách người ra đưa vào hỏa lao.

Tống Bá Tuyết và Giang Phạm Âm đứng trong hỏa lao, nhìn các loại dụng cụ tra tấn, quả thật mở mang tầm mắt.

Đại lao của huyện nha chia làm ba cấp, cấp một là địa lao, giam giữ những tội phạm có tình tiết không nghiêm trọng hoặc chưa tuyên án.

Cấp hai chính là hỏa lao này, chuyên dùng để thẩm vấn phạm nhân, dùng hình cụ tra tấn, cuối cùng là cấp ba thủy lao, giam giữ trọng phạm và tử tù.

Ngục tốt hiểu lầm ý, tưởng nàng muốn dùng hình với cô nương kia, trực tiếp trói người vào cọc gỗ.

"Đại nhân, ngài xem dùng cái nào trước?"

Một loạt hình cụ bày ra đó, nhìn đã thấy khiếp đảm.

Tống Bá Tuyết định nói thẳng thả người đi, nhưng lo sợ OOC, liền xua tay nói: "Đều lui ra ngoài hết, bản quan muốn thẩm vấn riêng."

Ngục tốt liếc nhìn Giang Phạm Âm vẻ mặt bình thản, trong lòng hiểu rõ vị Giang công tử này hẳn là tâm phúc của Huyện thái gia, hắn cùng mấy tên ngục tốt khác liền lui ra ngoài.

Tống Bá Tuyết lúc này mới đến gần Liễu Nhị Nương, đồng thời cũng đoán được phần nào ác ý của Vương công tử từ đâu mà ra.

Cô nương này dung mạo như hoa như ngọc, mặc áo vải rách nát, bị trói vào cọc gỗ mà vẫn mặt không đổi sắc, thoạt nhìn chính là kẻ quật cường không sợ cường quyền.

Nàng thầm phỉ nhổ hành vi trợ Trụ vi ngược của nguyên chủ, hắng giọng nói: "Liễu cô nương, bản quan hỏi ngươi..."

"Ta khinh, cẩu quan, con lợn nhà ngươi chết không yên thân, muốn đánh ta khai nhận à, ta chết cũng không nhận tội." Liễu Nhị Nương nhổ một bãi nước bọt, đáy mắt lóe lên vẻ khoái ý.

Tống Bá Tuyết tại chỗ vỡ ra, cô nương ngươi không cần cương liệt như thế!!

Một bên Giang Phạm Âm thấy thế, lặng lẽ lùi về sau hai bước, tiếp tục quan sát.

Tống Bá Tuyết phản ứng lại, vội dùng ống tay áo lau mặt, giọng điệu trầm xuống: "Liễu cô nương, ngươi tốt nhất thành thật một chút, bản quan không có nhiều kiên nhẫn đâu, có oan tình gì mau nói ra."

Nàng thế mà bị phun nước miếng đầy mặt! Quả thực... quả thực buồn cười.

Liễu Nhị Nương ngẩng đầu, thấy vị Huyện thái gia trẻ tuổi đang dùng sức xoa mặt, trong mắt lộ vẻ không giống làm bộ.

Nàng cười lạnh: "Oan tình? Ngươi đừng lừa ta, muốn dùng hình thì cứ việc, đừng giở trò gian giảo."

Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng tên cẩu quan này thật sự sẽ vì nàng mà sửa án oan, nhưng vừa nhớ tới Vương công tử được thả ngay tại công đường, ánh mắt của nàng lại ảm đạm đi.

Tên cẩu quan này không biết đang toan tính gì, nàng chết thì thôi, chỉ là lo cho tuổi già của nãi nãi...

Liễu Nhị Nương vừa nhớ tới nãi nãi, không kìm được bi từ tâm khởi, bật khóc nức nở, cô nương nhỏ lúc này không nhịn được lộ ra vài phần sợ hãi.

Tống Bá Tuyết sửng sốt, nàng làm gì chứ? Sao người ta lại khóc?

Nàng liếc nhìn Giang Phạm Âm, chỉ thấy nàng ta mắt nhìn thẳng, tiếp tục đóng vai cọc gỗ hình người.

Tống Bá Tuyết lập tức cảm thấy khó xử: "Liễu cô nương, bản quan hỏi ngươi, ngươi có chứng cứ gì chứng minh bạc là do Vương công tử cướp không?"

Liễu Nhị Nương tiếp tục khóc, hoàn toàn không để ý tới nàng, còn khóc càng lúc càng thảm thiết.

Tống Bá Tuyết đầy vẻ bực bội, cô nương trấn định ban nãy đâu rồi?

Nàng liếc mắt nhìn Giang Phạm Âm, nghiêm mặt nói: "Ngươi đi lấy bàn ủi tới, nếu còn khóc nữa, ta sẽ ủi mặt nàng."

Cho ngươi đứng xem kịch, xem ta thu xếp vai diễn cho ngươi thế nào.

Giang Phạm Âm sắc mặt cứng đờ, mím môi, cầm lấy bàn ủi đi tới.

Liễu Nhị Nương thấy vậy, đột nhiên dùng sức nghiêng người về phía trước, vừa khóc vừa kêu: "Ngươi cứ làm đi, đều tại gương mặt này gây họa, ủi cũng được."