Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 47: Vậy cũng được!




Mẹ kiếp, đám đầu gỗ này còn ngẩn ngơ gì vậy, mau khóc đi!

Triệu Tĩnh vừa lau nước mắt vừa vươn tay, lặng lẽ nhéo đùi Trương Long một cái.

Trương Long nhảy dựng lên, làm đám thái giám truyền chỉ của Mã Bảo giật mình, tiếp theo họ thấy Trương Long quỳ trên đất khóc nức nở, không đúng, là khóc rống.

Trương Long vừa khóc vừa bò lên trước: “Đại nhân! Mọi người đã đến rồi, chúng tôi sống không nổi nữa! Nha môn không phát lương hai năm rồi, cuối cùng các vị cũng tới xem huyện Nguyên Giang của chúng ta!”

Có Trương Long dẫn dắt, dân chúng sau lưng tức khắc ngộ ra. Đạo diễn đã hô: Action!

Ông chủ Phong Nguyệt Lâu toàn thân dính phân heo nhào. lên trước ôm chân Mã Bảo: “Đại nhân, ngươi mau cứu huyện Nguyên Giang chúng tôi, nhà thảo dân chết đói ba người rồi!”

Mã Bảo sợ tới mức mặt mày tái mét, từ nhỏ hẳn ta tiến cung, tịnh thân xong thì bắt đầu sinh ra tính thích sạch sẽ, trên người mặc áo bào đỏ cũng sạch tinh tươm, nếu dính đống phân heo này thì còn khó chịu hơn chết.

Hản ta không ngừng lùi ra sau trốn, mà vẫn không tránh được đối phương, người kia vẫn bò trên đất: “Không được, ta sắp chết đói! Mau cho ta ăn!”

Triệu Tĩnh tranh thủ nhìn sang, mẹ nó, thằng cha này do ai tìm tới thế, diễn không đạt gì cả, trừ tiền!

Mã Bảo thấy Triệu Tĩnh thì vội kêu lên: “Triệu đại nhân, đây. là, đây là...”

Triệu Tĩnh lau đi nước mắt không tồn tại, thở dài nâng mắt nhìn đối phương: “Hầy, đại nhân, huyện Nguyên Giang chúng ta thảm quá thảm!”

“Đúng vậy, nha môn sắp không còn cơm ăn rồi!”, Trương Long hùa vào một câu.

Triệu Tĩnh xua tay: “Được rồi, được rồi, đứng lên hết đi, nhường ra con đường cho đại nhân của chúng ta vào thành!”

Mã Bảo tỏ ra khó xử, mắt nhìn đám dân chạy nạn, ánh mät kia như muốn ăn hắn ta vậy, giờ mà đi vào thì liệu đám người kia có lục soát người mình không, đói tới mức này thì chuyện gì mà không làm được?

“Thôi không cần, chúng ta tới tuyên chỉ, làm xong thì đi, trong cung cũng còn không ít việc!”, cũng may một tiểu thái giám lanh trí nhìn ra Mã Bảo khó xử, vội nói.

Nghe thế, Mã Bảo cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, Triệu đại nhân, chúng ta còn có việc không thể ở lâu!”

“Vậy à!”

Triệu Tĩnh tỏ ra tiếc hận: “Vậy cũng được!”

Mã Bảo vừa nghe thế thì vội tuyên đọc thánh chỉ, thánh chỉ vừa đọc xong, hắn ta không nói thêm với Triệu Tĩnh câu nào mà đã leo lên xe ngựa bỏ chạy.

Mẹ nó, huyện gì thế này, khác nào địa ngục nhân gian chứ! Nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng, đám kia đói tới mức

sắp ăn thịt người luôn rồi!

Thấy đoàn xe chạy với tốc độ cực nhanh, Triệu Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, coi như đã qua ải.

Sau đó, cảm giác sởn gai ốc truyền lên từ sau lưng lan khắp toàn thân hẳn.

Quái lạ, sao lạnh dữ vậy! Hắn quay đầu, thấy hơn trăm đôi mắt sửng sốt nhìn mình.

Còn không đợi hắn kịp nói chuyện, một huyện dân đã kích động hỏi: “Lão gia, người sắp vào kinh à!”

Vừa rồi lúc Mã Bảo tuyên đọc thánh chỉ, họ đều nghe thấy hết, gì mà công lao cái thế, mau chóng vào kinh báo cáo công tác.

Triệu Tĩnh thở dài, huơ huơ thánh chỉ trong tay: “Chuyện này còn chưa rõ à?”

“Đại nhân, người không thể đi!”