Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 17: Khạc nhổ bừa bãi




Triệu Tĩnh tức giận: “Sao ngươi dám viết loại sách như vậy, đúng là không coi kỷ pháp ra gì, đồi phong bại tục! Phạt tiền, người của Đội kỷ luật đi đâu hết cả rồi?”

Hắn vừa hét lên, một nhóm người đeo phù hiệu màu đỏ trên tay áo từ đầu đường phía xa chạy tới: “Lão gia lão gia, chúng ta đây!”

“Việc phạt tiền của tên này ghi vào hồ sơ cho ta, ta sẽ tịch thu cuốn sách cấm không đứng đắn này, nếu để bản quan nhìn thấy lần nữa, sẽ cho ngươi ăn cơm tùi Còn gì nữa không!”

Mặt chủ quầy như trái khổ qua: “Hết rồi lão gia, chỉ còn quyển cuối cùng này thôi”.

“Mẹ nó, vậy là trước đây đã bán rất nhiều rồi phải không, phạt 20 văn tiên!”

Chủ quầy kêu lên, nhìn Triệu Tĩnh nhét sách vào trong ngực rồi bỏ đi, phi xuống đất một ngụm nước bọt: “Thật sự, những chuyện này không phải đều là chuyện người đã kể ở Lê viên lúc trước sao, ta chỉ viết ra rồi bán lấy tiền mà thôi còn bị phạt tiền”.

Hắn ta lẩm bẩm, nhận thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, ngẩng đầu nhìn thấy là Đội kỷ luật đã phạt tiền mình, liền tức giận nói: “Nhìn cái gì”.

“Khạc nhổ bừa bãi, tiền phạt là năm văn!”

Chủ quán: “abcxyz nhà các ngươi!”

Trong hậu viện nha môn, Triệu Tĩnh vừa đọc sách vừa uống trà, Trương Long vội vàng chạy tới: “Lão gia lão gia!”

“Làm gì vậy? Cha chết rồi hay sao!”

Triệu Tĩnh tức giận quay đầu lại, mẹ nó, vừa xem đến chỗ hay hắn ta liền xông vào!

Trương Long thở hổn hển, rõ ràng là hắn ta đã chạy tới đây, bưng trà trên bàn uống hết một ngụm, hành động này khiến khóe miệng Triệu Tĩnh co giật.

Mấy tên này ngày càng không biết lớn nhỏ, phải tìm lý do để chấn chỉnh một phen mới được.

Sau khi uống một tách trà, Trương Long mới lấy lại bình tĩnh, vui vẻ nói: “Lão gia, hai thứ mà người nói đã được gom đủ!"

Tay Triệu Tĩnh run lên: “Ngươi nói cái gì!”

“Mấy thứ mà lão gia người đã nói như lưu huỳnh, diêm tiêu* đều đã gom đủ rồi, những người đi ra ngoài mua hàng của chúng ta đã quay lại, mang về khoảng ba chiếc xe lớn”.

*kali nitrat

Triệu Tĩnh nuốt nước miếng nói: “Mau đưa ta đi xem”. Hai người nhanh chóng đi đến nhà kho.

Triệu Tĩnh nhìn người dân huyện dỡ hàng xuống xe ngựa, nhanh chóng mở một bao hàng ra, một vật thể hình khối rắn màu vàng sáng hiện ra trước mắt, ngửi thử thì thấy lập tức cảm thấy một luồng khí khó chịu trong mũi.

Người đi ra ngoài mua sắm tranh công nói: “Lão gia, đó có phải là thứ người muốn không?”

Triệu Tĩnh cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đúng là lưu huỳnh rồi! Hổ Tử, ngươi làm rất tốt, lát nữa đến phòng thu chi lãnh năm mươi lượng bạc, đãi các huynh đệ một bữa cơm ngon, có thứ này thì sau này chúng ta muốn phá núi khai thác đá sẽ không cần phải dùng tay không đào nữa”.

Những người xung quanh nghe thấy điều này đều sửng sốt.

Trương Long kinh ngạc: “Lão gia, thứ này có thể dùng để phá núi sao?”

“Phá núi?” Triệu Tĩnh hừ lạnh: “Giết người còn được nữa lài”

Mọi người nghe vậy không khỏi tò mò, làm sao một thứ như hòn đá lại có thể giết người được.

Triệu Tĩnh suy nghĩ một chút rồi hét lên: “Mang cân tới đây”.

Tỷ lệ của thuốc nổ đen không phải là bí mật gì, hắn còn nhớ trong đầu.

Người dân xung quanh nhìn thấy quan huyện lão gia của họ bắt đầu mày mò, chẳng mấy chốc đã tạo ra một khối đất đen tuyền, trải trên giấy dầu.

Thuốc nổ đen là thứ mà Triệu Tĩnh đã muốn chế tạo từ lâu, nhưng lại không may thiếu lưu huỳnh, lượng diêm tiêu trong đất cũng không đủ nên hắn chỉ có thể cử người ra ngoài điều tra bằng nhiều cách khác nhau.

Sau đó mới nhận ra rằng lưu huỳnh ở thế giới này không được gọi là lưu huỳnh mà còn có một tên gọi khác.

Nhìn đống thuốc nổ màu đen trên tờ giấy dầu, Triệu Tĩnh cũng có chút sợ hãi, thứ này thật sự có thể chế tạo ra, nhưng hắn lại không dám sử dụng.