Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 17: Nữ nhân thật là một loài đáng sợ!






Nhìn Quách Giản Nhi máu lửa một trận chiến, Trương Hàn bất giác liên có chút sợ hãi.

Mụ mụ dạy hắn tránh xa nữ nhân là trên hết, còn phụ thân thì kể nữ nhân như thế nào kinh khủng.

Vốn dĩ hắn có chút không tin, nhưng mà nhìn Quách Giản Nhi cái kia bé nhỏ thân hình vác một thanh Đại Đao liền máu lửa đánh nhau với Hỏa Vân Sư, thì trong lòng hắn tràn ngập emma....

Nũ nhân là loài động vật kinh khủng nhất từng được biết đến! Bọn họ hỉ nộ vô thường, mà một khi giận thì không ai có thể cản lại!

Trương Hàn không khỏi nhớ tới câu nói phụ thân hắn thường hay treo bên miệng.

"Quả nhiên lời của người đi trước không bao giờ là sai!" Trương Hàn gật gù tán đồng.

Bất quá dạy đời thì hay thế thôi, nhưng mỗi khi nói như vậy thì đêm hôm đó cả gia đình liền gà chó không yên...Có một số người vì miệng của mình mà phải trả giá a!

Quay trở lại, Quách Giản Nhi đao đao chí mạng, tốc độ lại kinh người mà chém về phía Hỏa Vân Sư.

Đao Pháp của nàng có chút kì dị, đao khí bên trong ẩn ẩn lại có quỷ thét thanh âm làm người khó chịu, nhưng tốc độ ra đao lại mau cực kỳ, cùng lúc liền có thể trảm liền 3 đao.

Đao khí tán loạn khắp nơi ngăn cản lại đường lui của Hỏa Vân Sư, nhưng làm một cái Nhất Giai Cấp 5 Yêu Thú nó cũng không ăn chay.

"Rống!!"


Hỏa Vân Sư rống lên giận dữ, cả người liền bị ngọn lửa bao vây, đao khí vừa bay đến Hỏa Vân Sư thì đã bị ngọn lửa bao vây nó thôn phệ mất.

Thấy Hỏa Vân Sư bình yên vô sự, Quách Giản Nhi hai tay cầm đại đao liền nhào tới:"Quỷ Trọng Đao!"

"Xùy xùy!" Âm phong theo Đại Đao hạ xuống liền sinh ra.

Âm phong bên trong Âm Khí liền giảm bớt đi cương liệt ngọn lửa trên người Hỏa Vân Sư.

"Phốc!" Đại Đao chém vào phần chân trước của Hỏa Vân Sư, máu tươi đi theo điên cuồng chảy ra.

"Rông!!" Hỏa Vân Sư sắc mặt dữ tợn hét lên thống khổ, sau đó dùng móng vuốt của mình mà đánh về phía Quách Giản Nhi.

Quách Giản Nhi nhìn hạ xuống to bự móng vuốt thì không khỏi biến sắc, nàng nhanh chóng dùng Đại Đao chặn ngay trước mặt mình.

Nhưng trong tưởng tượng đau đớn không thấy, mở mắt nhìn trước mặt cảnh tượng, Quách Giản Nhi trợn tròn mắt.

Trương Hàn đứng ở trước mặt nàng, hai tay hắn nắm chặt Trường Kiếm chống đỡ Sư trảo.

Trường Kiếm nhìn qua đỏ rực như có máu tươi nhuộm ở bên trên, chung quanh thì có từng sợi như là tơ máu lơ lửng bao quanh Trương Hàn.

"Nói thật, lúc đầu thấy người lao lên đánh với nó ta thật sự là có chút bất ngờ, nhưng tiếp theo hành động ta lại không biết nên nói gì..." Trương Hàn lạnh nhạt ngữ khí nói.

Quách Giản Nhi sắc mặt đỏ bừng phản bác:"Ta...Ta nhưng không có làm gì sai a?"

"Cái sai lớn nhất ở đây chính là cơn giận." Trương Hàn hai tay một đảo, sư trảo liền mất đi thế mà trượt sang một bên, tiếp đó hắn liền thêm một nhát kiếm đánh bay Hỏa Vân Sư.

"Rông!" Hỏa Vân Sư bay trên không đau đớn rống giận.

"Ầm!" Thân hình khổng lồ của nó bị đập xuống đất, phát ra một tiếng to trầm âm thanh, cát bụi bay tứ tung.

"Thấy không? Đáng lẽ ra ngươi không nên trực tiếp đối oanh nó như ta, thay vào đó sẽ lựa chọn điểm yếu mà vùa đánh vừa lui để kéo dài cho Hỏa Vân Sư mệt mỏi." Trương Hàn như hóa thân thành đạo sư chỉ dạy chuyên nghiệp mà giải thích.

Quách Giản Nhi há to mồm, hai người đều là Luyện Thể Tứ Trọng Thiên nhưng cũng không nên khoảng cách to như vậy a!

"Đối oanh trực tiếp chỉ khi ngươi thực lực đủ mạnh so với đối thủ mới có thể sử dụng, còn bằng không thì tốt nhất nên đánh kiểu du kích thì tốt hơn."

Trương Hàn nhục thân so với cùng cảnh giới người mạnh hơn nhiều, nhục thân hắn qua những lân hấp thu khí huyết để tu luyện thì đã thuế biến từ lâu rồi.

Nếu không thì hắn cũng không tự tin mà đi tìm Hỏa Vân Sư báo thù, Trương Hàn tích cách khá cẩn thận, hắn không muốn vì một ít tự tin thái quá mà vẫn lạc.

Chưa đợi Quách Giản Nhi phản ứng thì Hỏa Vân Sư lại quay trở lại báo thù.

Trước ngực nó có một cái dữ tợn vết kiếm, phía trên vết thương máu tươi không ngừng chảy ra, nhìn qua dữ tợn dọa người.

Trương Hàn cười lạnh giơ lên Trường Kiếm chỉ về Hỏa Vân Sư:"Ta cái này Kiếm Kĩ vừa lúc đang sắp tiến giai, vậy ngươi liền là tế phẩm cho nó, cảm thấy vinh dự đi mèo con!"


"Rống!" Hỏa Vân Sư rống giận phun ra một ngọn lửa về phía Trương Hàn.

Trương Hàn cầm lên Quách Giản Nhi, sắc mặt hận sắc không thành thép nói:"Ngươi ngay cả hai chân cách dùng cũng không biết sao?"

Ném Quách Giản Nhi sang nơi khác không tiếp tục quan tâm tới nàng, Trương Hàn cầm Trường Kiếm lao lên.

"Phốc!Phốc!Phốc!" Liên tục phun ra ba lần lửa làm cho Hỏa Vân Sư có chút thở hổn hển, nhưng ánh mắt nó vẫn như cũ dữ tợn dọa người.

Như thể muốn nói: Lão tử đang làm đại sự, đám oắt con các ngươi lại dám phá đám!

Trương Hàn né trái rồi lại né phải, luồn lách qua từng cái hỏa cầu.

Chưa đợi hắn lao lên thì Hỏa Vân Sư đã tiến lại gần hắn, nó dùng cả thân thể lao lên như muốn đụng cho Trương Hàn tan xương nát thịt.

"Man rợ không biết suy nghĩ đồ vật!" Trương Hàn cười lạnh.

Hai chân hắn dùng lực, trên tay Trường Kiếm mùi máu tươi biến lên càng nồng, gió thổi làm tóc hắn tung bay.

"Phệ Huyết Kiếm! Kiếm Thực Tâm!" Ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo, giọng nói như từ cửu u địa ngục làm lên lệ quỷ.

Dứt lời hắn liền động, Trương Hàn không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh Hỏa Vân Sư, kiếm trên tay cũng khảm nạm vào ngực của nó.

"Rầm!" Hỏa Vân Sư đứng không được bao lâu thì dứt hơi thở cuối, kết thúc sinh cơ, cuộc đời một cái dâm dâm sư tử cứ như thế hạ màn.

Máu tươi của nó một lượng lớn liền tự động trào về phía Trương Hàn, sau đó mông lung bị hấp thu.

Quách Giản Nhi đi lại, nàng sắc mặt tức giận dùng chân đạp đạp vào đầu sư tử:"Cho ngươi chêt! Cho ngươi chết!"

Nhưng một giọng nói suy yếu vang lên làm nàng không khỏi bình tĩnh lại:"Đỡ ta dậy!"

Quách Giản Nhi quay đầu lại thì thấy Trương Hàn vô lực nằm dưới đất, cánh tay phải của hắn lúc này có chút nứt ra, một ít máu tươi từ bên trong tràn ra ngoài.

"Ngươi! Ngươi là như thế nào bị thương!" Nàng kinh ngạc hỏi.

Trương Hàn mặt đen, chẳng lẽ nói là do vì trang bức mà cố tình dùng chiêu thức mà Tu Vi chèo chống không được nên sinh ra phản phệ?

"Nói nhiều! Nhanh đỡ ta dậy!"

"Ách." Quách Giản Nhi ách một tiếng, sau đó đỡ Trương Hàn đứng dậy.

"Phốc!" Trương Hàn rút ra Trường Kiếm trong ngực Hỏa Vân Sư, bất quá bằng một cách nào đó lại không có một giọt máu tươi dính ở trên.

Lấy ra một ít Tịnh Xú Thảo liền nhai rồi đắp lên tay của mình.

Quách Giản Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Trương Hàn, hỏi:"Ngươi đang làm gì a?"


"Chữa thương."

"A! Vậy tại sao lại không dùng của ta dược tán mà lại dùng cái này?" Quách Giản Nhi nói.

Trương Hàn sắc mặt đen nhánh, ngươi sao không nói trước a! Cái này Tịnh Xú Thảo hương vị cũng không thơm a!

"Hô! Vậy ngươi đưa cho ta a!" Trương Hàn nhắm mắt lại, bắt đầu tự thôi miên chính mình không muốn đánh chết nàng.

Quách Giản Nhi lấy một lọ dược tán, mở nắm rồi rải lên tay phải Trương Hàn.

Cái này trải nghiệm cũng không mấy hạnh phúc, cái này Quách Giản Nhi tay nghề thực sự không được, thế nhưng lại liên tục bất cẩn mà đụng vào vết thương.

Dùng vải bó lại tay phải Trương Hàn đứng lên, nhìn Quách Giản Nhi nói:"Ngươi có hay không cái gì chứa đựng xác của Hỏa Vân Sư?"

Quách Giản Nhi gật đầu, tiếp theo móc ra một chiếc túi màu vàng, nàng như thôi động một chút thì xác của Hỏa Vân Sư liền bị hút vào trong.

"Tốt! Đi xem hang ổ của nó có những gì!"

Đi một hồi, Trương Hàn nhìn thấy một cái quần áo rách rưới thiếu niên, hắn sắc mặt vô thần nhìn lên bầu trời.

Trương Hàn không nói gì.

"Phốc!"

Đầu của hắn liền bị mũi thương cho xỏ xuyên, bất quá ánh mắt trước khi chết của hắn lại không có chút nào thống khổ mà là giải thoát.

"Trương...Trương Hàn, hắn rõ ràng còn sống...." Quách Giản Nhi sờ sờ mép váy, cúi thấp đầu nói nhỏ.

Trương Hàn tiếp tục đi lên phía trước, chỉ bỏ lại một câu:"Một người trong mắt không hề có ý định sống thì cần gì cứu chứ? Tâm hắn đã chết......."

"Quách Giản Nhi, nói thật thì với tính cách của ngươi rất không thích hợp để đi đến nơi này..."

Quách Giản Nhi im lặng một hồi rồi lại cất bước đi lại gần Trương Hàn....