Huyền Huyễn: Đông Minh Truyện

Chương 25: Rời Thôn




Đông Hoang rộng lớn vô biên, phân làm 36 cái võ vực, mạnh yếu khác nhau. Giống như hắn Việt quốc cùng xung quanh mấy quốc gia, thuộc một cái võ vực là Kiêu Dương vực.

Kiêu Dương vực, có mười nước trong đó chín cái là cấp ba tiểu quốc, trong nước người mạnh nhất chỉ có Nhị phẩm Chân nhân cảnh giới mà thôi. Còn lại một cái cấp hai đại quốc chính là Yến quốc, mà Kiêu Dương thành thì nằm ở Yến quốc biên giới tiếp giáp Vô Lượng Hải.

Toàn bộ Kiêu Dương Vực Chân Vương cường giả công lại, một bàn tay có thể đếm hết, đem so với còn lại võ vực, chỉ đứng hàng trung hạ.

So sánh với Dao Trì vực lại càng hướng về Đông Hoang phía trung tâm, nơi này không nói Chân Nhân đi đầy đất, Chân ương khắp nơi đều thấy, nhưng cũng không giống Kiêu Dương Vực hiếm lạ.

Chân Nhân tại Dao Trì vực vẫn được coi là nhất đẳng cao thủ, nhiều người mơ ước, nhưng cũng không phải hùng bá một phương cao cao tại thượng như tại Việt quốc. Bởi vì tại này vực, mạnh mẽ Vương cấp thế lực có mười mấy cái, thậm chí bao trùm toàn vực là một cái khổng lồ quái vật – Dao Trì học cung.

Dao Trì học cung là Đông Hoang bên trong đặc thù nhất một cái thế lực, nơi đây chỉ tuyển nhận nữ đệ tử, hơn nữa còn phải là tư chất tốt, như hoa như ngọc tiểu cô nương. Vì vậy, toàn Đông Hoang võ tu đều lấy việc cưới Dao Trì học cung nữ tử làm vợ mà vinh. Tất nhiên, không phải ai cũng làm được, bởi vì trở thành học cung này đệ tử, không ai không tư chất hơn người, tầm mắt càng là cao xa vô cùng.

Muốn cưới được Dao Trì học cung thiên chi kiêu nữ, quả thực khó khăn nhưng không vì thế mà làm người từ bỏ, các phương tài tuấn vẫn chạy theo như vịt.

Dao Trì học cung đệ tử, khiến người ta hâm mộ không được, đặc biệt những kia lão ma đầu, càng thèm chảy nước miếng, hận không thể đem đám này đàn bà bắt về sung đỉnh lô.

Nhưng mà cũng không mấy kẻ tài cao gan lớn dám làm như thế điều ngông cuồng, bởi vì những kẻ kia đều đã chết, chết cực thê thảm. Nguyên do rất đơn giản, Dao Trì học cung tồn tại một vị Chân Đế tọa trấn.

Như Chân Nhân chính là người trên người, Chân Vương là thế gian vương giả, thì Chân đế lại là thiên địa Đế tôn. Thành đế người, không ai không phải thiên tư tuyệt đỉnh, cơ duyên sâu nặng, Đế giả toàn bộ Đông Hoang cũng không nhiều, mỗi một vị Chân Đế đều hùng bá một phương, đảm bảo một phương thế lực ngàn năm an bình.

Đánh Đế cấp thế lực chủ ý, ngươi ngại mình sống không đủ lâu rồi.

Vì vậy, hắn quyết định đưa Hạ Tuyết Đình đến đây nhập học, một là vì nàng an toàn, thứ hai không muốn lãng phí nàng tư chất.

Dao Trì vực cách Kiêu dương ba cái võ vực, mấy chục triệu dặm, dựa vào Chân Nhân tốc độ muốn bay đến cũng không biết tháng năm nào, nói chi hắn còn mang theo một cái mới Đông Nhục cảnh tiểu võ giả.

Vì vậy, lựa chọn tốt nhất chính là cưỡi Thượng cổ truyền tống trận.

Này thượng cổ truyền tống trận tại Kiêu Dương thành hay Yến quốc đô thành Hàm Đan hắn đều thấy qua, chỉ không nghĩ đến nho nhỏ Việt quốc vậy mà cũng có một tòa.

Lại nghe Bàn Phương nói tiếp:

“Tòa này Thượng cổ truyền tống trận là ba mươi năm trước, Việt quốc quốc chủ phát hiện, âm thầm báo lên Tứ Minh Điện, chứ chưa hề công khai, bọn ta cũng là từ Chiêu Diêu Vương chỉ dạy mà biết đến”

“Ừm, Chiêu Diêu Vương vậy mà đến Việt Quốc??” Khương Ly khẽ kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, không dấu diếm đại nhân, lần này trăm năm hải triều, phía Kiêu Dương thành mặc dù toàn lực đề phòng nhưng vẫn để lọt lưới mấy gã mạnh mẽ Kiếp tộc, trong đó có một tên Tam Tinh Kiếp Vương, tên Kiếp Vương này vô cùng giảo hoạt trước nay vẫn tại Việt quốc ẩn tàng tung tích, thu thập Kiếp Đồ, sắp tới phải có đại động tác, vì vậy, Chiêu Diêu Vương phải đích thân đến đây hỗ trợ Việt quốc Tứ Minh phân điện”

Khương Ly nghe vậy, khẽ cau mày gật đầu: “Ta biết được”

Hắn cũng tin tưởng lời của Bàn Phương, hơi chút suy tư. Nếu như tên kia Tam Tinh Kiếp Vương thật ẩn núp tại Việt quốc chỉ sợ ác chiến là khó lòng tránh khỏi.

Kiếp tộc hệ thống tu hành so với nhân loại là khác biệt, nhưng cùng yêu thú có hơi chút tương đồng.

Kiếp tộc tu luyện lấy huyết mạch làm chủ yếu, tu vi theo thứ tự là Nhất Văn đến Ngũ văn cũng chính là nhân loại phàm nhân bộ.

Mỗi một lần huyết mạch tinh tiến giữ trán sẽ thêm một đoạn Kiếp văn, khi đạt đến ngũ văn đỉnh cao, nếu huyết mạch lột xác, sẽ đột phá Kiếp tôn, sau đó là Kiếp Vương, Kiếp đế.

Kiếp tộc huyết mạch càng nồng đậm lúc sinh ra càng mạnh, tu luyện càng nhanh chóng, không như nhân loại, dù ngươi là Chân đế con trai, thì vẫn phải bắt đầu từ Thiết Bì, Đồng Nhục.

“Lần này, chúng ta đến Vị Hà quận vốn dĩ là cắt cử thêm một ít cao giai võ giả đến Thăng Long tham gia thảo phạt Kiếp tộc, không nghĩ Vị Hà quận mấy vị Chân Nhân đều chết cả, nếu cử binh đi sợ rằng Vị Hà quận khó giữ, nên tại hạ cần ở lại trấn thủ, mà Thương Tùng huynh thì trở về Thiên Linh sơn báo cáo” Lại nghe Bàn Phương lão giả cười khổ nói.

Bọn hắn chuyến này tới đây một phần đúng là để tuyển binh, không nghĩ Chân Nhân cảnh đều bị Khương Ly chém giết, càng buồn bực nữa là Khương Ly lại là hộ pháp so với bọn họ nhị tinh chấp sự cao hơn hai cấp, hơn nữa đây là ân oán cá nhân không tiện xen vào cũng không dám xen vào. Toàn bộ Kiêu Dương Vực chỉ có một vị Địa Hành đại nhân cùng năm sáu vị hộ pháp, Lục phẩm hộ pháp là chức vụ cũng là năng lực, Khương Ly mặc dù hiện tại tu vi chỉ Ngọc Mệnh cảnh nhưng bọn họ cũng không dám khinh thường. Vị Hà quận ba đại Chân Nhân cái chết vừa ngay trước mắt, bọn hắn còn muốn sống nha.

Thành ra chiêu binh không được, mình còn phải ở lại trấn thủ.

“Nếu như Khương đại nhân cùng Hạ cô nương muốn tiến về Thăng Long, hay là đi cùng tại hạ, trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau. Thêm nữa đến Thiên Linh sơn phân điện nếu đại nhân cần tại hạ cũng tới dẫn tiến một hai”

“Được, nếu đã như vậy, ba ngày sau chúng ta xuất phát.

………..

Thiên Hương thôn bên ngoài, một chiếc màu đen phi hành pháp thuyền đậu ở không trung, pháp thuyền mặt ngoài khắc nổi ba chữ: Tứ Minh Điện vô cùng bắt mắt.

Này pháp thuyền vốn là Thương Tùng cùng Bàng Phương mang đến dự định tháp tùng một ít Vị Hà quận cao giai võ giả, lại không nghĩ hiện tại cũng chỉ vẻn vẹn 3 người ngồi. Thực ra là ba người hai con vật, một lừa già một trọc lông hạc.

Trọc lông hạc được thả rông, tung bay chấp chới trên Thiên Hương thôn bầu trời, lại chao đảo đậu lên đỉnh lâu thuyền đưa mắt đắc ý nhìn xung quanh như đang đánh giá lãnh địa.

Nó như hồi tưởng lại bản thân mười mấy năm trước hùng bá Xuyên Vân sơn, càng khi dễ bên dưới đám thôn dân bá khí thao thiên, chỉ có điều bộ kia trọc lốc đầu vừa hung ác vừa buồn cười, khiến vây xem người ghé mắt.

Pháp thuyền phía dưới, Khương Ly cùng Hạ Tuyết Đình hướng thân nhân bằng hữu nói lời từ biết.

Hôm nay người đến đưa tiễn vẻn vẹn mấy chục già yếu sơn dân, vợ chồng Hạ gia lão tứ, cùng Hoàng lão đầu một nhà.

Thôn dân khi nhìn thấy Khương Ly trẻ trung bộ dáng mới biết hắn là cường đại võ giả, tới đây ẩn cư, không khỏi giật mình kinh ngạc, với hắn thái độ cũng cung kính khách khí hơn nhiều.

Có người thông suốt, vì sao mấy năm trước Yêu ma đến thôn lại lập tức bỏ chạy, sau đó không hề quấy rối Thiên Hương thôn, âu cũng là nhờ vị này Khương đại nhân.

Mà Hoàng lão đầu được hạ nhân đỡ, khi nhìn thấy Khương Ly thì cười khan, thân thiết nói:

“Ngay từ đầu ta đã nói, Khương lão đệ không phải người bình thường, hiện tại mới biết lão đệ người quả nhiên là người trên người à”

Hoàng lão đầu cũng không giống những thôn dân khác hướng về hắn câu nệ, bởi vì bao năm qua cùng Khương Ly làm bạn, cũng hiểu rõ Khương Ly tính cách, sẽ không vì thân phận biến chuyển mà khinh thường hắn.

Khương Ly mỉm cười, cùng lão nắm tay, dặn dò:

“Lần này ta đi sợ rằng thật lâu mới có thể trở lại, Hoàng huynh nhớ bảo trọng sức khỏe”

“Ha ha ha, chỉ sợ lúc đó lão già ta đã thành một nắm đất vàng, lão đệ ngươi chỉ cần đến trước mộ ta thắp vài nén hương là được”

Khương Ly cười gật đầu không nói thêm.

Hắn từ trong túi trữ vật, lấy ra một bức tranh, bức tranh này vẽ một thiếu nữ mặc giáp đen, tay cầm kiếm, chân đạp ma long, hướng thương khung ngước mắt. Đặt vào tay Hoàng lão đầu nói:

“Ta ở Thiên Hương thôn mười mấy năm, trước khi rời khỏi không có gì làm quà tặng, đây là tự tay ta vẽ một bức tranh, Hoàng huynh đem nó treo ở cuối thôn gốc mai già, ngày ngày hương khói, có thể bảo vệ Thiên Hương thôn đời đời an bình”

Hoàng lão đầu cũng không khách khí, vội vàng nhận lấy hướng hắn cười nói: “Vậy ta thay mặt toàn bộ thôn dân cảm tạ lão đệ, ngày mai lão huynh sẽ sai người đi gọi lưu lạc hàng xóm trở về, lần nữa an cư lạc nghiệp”

Khương Ly gật đầu, bức tranh này bên trong bao hàm hắn viên mãn Bất Diệt chân ý, nếu như được dân chúng thường xuyên cúng bái, hấp thu hương hỏa, uy lực sẽ càng thêm mạnh mẽ, ít nhất Chân Nhân phía dưới ác tặc là không thể vào thôn hại người.

Bên này, Hạ Tuyết Đình cũng cùng cha mẹ bái biệt, liền theo Khương Ly đi lên pháp thuyền.

Pháp thuyền dưới sự chỉ huy của Thương Tùng hộ pháp, từ từ bay lên không trung.

Lúc này chợt phương xa, có một đám mặt áo xanh võ giả chính triều hướng này dập đầu hô lớn.

“Cung tiễn lão tổ”

“Cung tiễn lão tổ”

“Hạ sư muội trên đường bình an”

Khương Ly hai người đưa mắt nhìn sang, đám này áo xanh võ giả không ai khác chính là Thanh Thạch phái môn nhân. Bọn người này tự biết phật ý Khương Ly, nên chỉ dám từ phương xa bái biệt.

Khương Ly không nói gì nhìn một cái rồi thôi quay đầu đi vào khoang thuyền nhắm mắt tĩnh tu, mà Hạ Ngưng thường thì hai mắt thẫn thờ nhìn phía dưới, chẳng biết suy nghĩ gì.

Chẳng mấy chốc, pháp thuyền đã biến mất trên bầu trời.