Huyền Huyễn: Đông Minh Truyện

Chương 1: Lá Rụng Về Cội, Về Nhà Nằm




Kiêu Dương thành nằm ở dưới chân Thương Lang sơn, trực tiếp đối đầu hướng ra Vô Lượng Hải, này thành nằm ở Đông Hoang đại lục phía nam, thuộc một cái cấp 2 đại quốc tên là Yến.

Kiêu Dương thành là Đông Hoang 108 đại thành, phụ trách phòng thủ phương này hải vực Kiếp tộc tấn công, bảo hộ Kiêu Dương võ vực thập quốc mấy chục ức dân chúng an bình.

Hôm nay Kiêu Dương thành một tòa tửu lâu nhỏ tầng hai, khách nhân ồn ào cùng nhau đến dự tiệc.

Chỉ thấy một gã mặc áo trắng, tầm 30 tuổi nam tử đứng ở trước thủ tọa, nâng chén cười nhìn chung quanh tân khách:

“Khương mỗ cả đời cùng Kiếp tộc chém giết, Chân Thân bí pháp cũng thi triển không biết bao nhiêu lần, còn có thể sống đến 160 tuổi, thật sự là may mắn, được lắm ta môn này Bất Diệt chân kinh. Ha ha, dù chỉ tàn thư vậy thôi chí ít trị liệu thương thế là lợi hại nhất”

Chúng tân khách đều cười, gật đầu bảo phải.

Hoàn toàn chính xác, ở nơi này ác liệt chiến trường, Nhất Phẩm Chân Nhân có thể sống đến 160 tuổi cũng xem như hiếm có. Không phải là Chân Nhân cảnh tuổi thọ ngắn ngủi mà là bởi vì trường kỳ cùng Kiếp tộc chém giết, lưu đầy mình ám thương, lại cũng nhiều lần sử dụng Chân thân bí pháp, tiêu hao bản nguyên dày đặc, nếu không thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo thì cũng coi như hi vọng chấm dứt.

Lại nghe họ Khương trung niên nam tử nói tiếp:

“Lão phu còn ước chừng mười năm ruổi thọ, vừa lúc tu vi bắt đầu rút lui. Ngày mai ta sẽ xuất Thành xem thật kỹ Đông Hoang này, ăn khắp thiên hạ mỹ thực, nhìn khắp thiên hạ cảnh đẹp, thuận tay giết một chút phản đồ hạng người. Chờ đến lúc sắp chết, liền lá rụng về cội, về nhà nằm. Đến lúc đó cũng không cần phiền chư vị lão hữu”

Nói đến đây, đôi mắt tang thương hơi hơi ngưng, bùi ngùi thở hắt ra.

Hắn tên Khương Ly, người Đông Minh phủ, Vị Hà Quận, Việt Quốc, ngoại hiệu Đông Minh Chân Nhân.

Khương Ly cả đời chập chùng sóng gió, hắn xuất thân từ Đông Minh thành Khương gia. Năm đó Khương gia là Đông Minh thành ba đại gia tộc một trong, có Kim Thân cảnh lão tổ tông tọa trấn, mà hắn liền là gia chủ con thứ hai, Khương nhị thiếu.

Khương Ly từ nhỏ thiên phú xuất chúng, 10 tuổi tiếp xúc võ đạo, 13 tuổi đã đột phá Đồng Nhục cảnh, trở thành toàn phủ đệ nhất thiên tài, được Vị Hà Quận một cái nhất lưu môn phái tên Thanh Thạch phái thu nhận. Hắn ở Thanh Thạch phái tu luyện 5 năm, thiên tư hơn người được môn chủ Diệp Trường Không coi trọng, thu làm quan môn đệ tử dốc lòng truyền thụ.

Năm 18 tuổi, Khương Ly cùng đồng môn sư huynh đệ tham gia một trận bí cảnh thí luyện, may mắn đạt được Bất Diệt chân kinh tàn quyển, cùng Tuyên Hải thành Ngạo gia đệ tử tranh chấp, thất thủ đem Ngạo gia đệ tử cho giết.

Không nghĩ đến rằng, tên kia đệ tử thân phận kinh người chính là Ngạo gia trực hệ cháu đích tôn. Ngạo gia, Vị Hà quận bốn cái Chân Nhân thế lực một trong, Ngạo gia chân nhân Ngạo Vô Phương là thành danh lâu năm cao thủ, Ngạo gia là Vị Hà quận chân chính cự đầu. Đừng nói hắn, liền Thanh Hà phái trong mắt Ngạo gia chỉ như sâu kiến muốn diệt liền diệt mà thôi.

Cũng may, lần kia diệt sát Ngạo Chính Thuần hắn làm tương đương bí ẩn, chẳng ai nghi ngờ lên đầu mình.

Nhưng giấy không bọc được lửa, Ngạo gia chân nhân Ngạo Vô Phương một lần trở về gia tộc biết tin cháu trai mất tích liền nhờ chiêm bặc sư xuất quẻ, tính ra được là cháu mình bị Khương Ly giết, lập tức nổi trận lôi đình, trước đem Khương gia diệt tộc, lại đích thân lên Thanh Thạch phái đòi người. Thanh Thạch phái ương nghạnh nhất nhất chống đối không chịu giao nạp Khương Ly, trải qua 1 trận ác chiến, Thanh Thạch phái thất linh bát lạc, chết chết thương thương. Hắn sư phụ Diệp Trường Không hiểm chịu trọng thương không lâu sau tạ thế, may nhờ Tứ Minh Điện chấp sự đứng ra dàn xếp nếu không thì Thanh Thạch phái ước chừng từ nay biến mất. Mà bản thân Khương Ly lọt vào vô tận truy sát, xám xịt bỏ trốn, như chuột chạy ngoài đường.

Suốt mười năm, hắn liên tục lay lắt đuổi giết, trốn chạy, nhưng mỗi lần đuổi giết như thế, Khương Ly dần dần trưởng thành lên ngắn ngủ mười năm đã đạt Kim Thân cảnh, chiến đấu lực không thua kém Ngọc Mệnh cảnh cao thủ. Thậm chí lập mưu đem Ngạo gia Ngọc Mệnh trưởng lão cho chém chết.

Cuối cùng Ngạo Vô Phương phải đích thân ra tay, dù hắn trốn vào hiểm địa vẫn bị tìm tới một chưởng thịt nát xương tan.

Không ngờ, trong cái rủi có cái may, hắn vậy mà nhân họa đắc phúc cùng chân kinh dung hợp cuối cùng tuyệt địa phùng sinh.

Một lần suýt chết, hắn lòng thù hận càng thao thiên, nương theo tâm báo thù hắn thay hình đổi dạng gia nhập Tứ Minh Điện tham gia đối kháng Vô Lượng Kiếp tộc, tìm kiếm công lao đổi tài nguyên công pháp tu luyện.

Khương Ly dựa vào Bất Diệt chân kinh cường đại, liều chết chiến đấu, thu được to lớn điểm công lao, cảnh giới phi tốc tăng cao, 9 năm sau đột phá Ngọc Mệnh cảnh, lại thêm 10 năm trở thành Ngọc Mệnh cảnh đỉnh phong, Chân Nhân phía dưới vô địch.

Chỉ tiếc hắn chỉ đạt được chân kinh quyển thứ nhất Nhân Quyển, vì cấp tốc báo thù mà lựa chọn thượng cổ bí pháp cưỡng ép ngưng tụ chân thân, đột phá cảnh giới.

Thành tựu Chân Nhân, năm đó hắn vừa tròn 60 tuổi.

Sau khi đột phá, Khương Ly 1 đường quay về Việt quốc, dùng huyết mạch chú ấn đem Ngạo gia trên dưới toàn tộc mấy ngàn người tàn sát, Vị Hà quận khắp nơi đầu rơi máu chảy, chấn động Việt quốc, hung danh một thời.

Từ nay Vị Hà quận 4 cái chân nhân cấp thế lực chỉ còn 3 cái, mà Thanh Thạch phái cũng nương theo đó cấp tốc lớn mạnh.

Thù được báo, Khương Ly sinh lòng chán nản quay trở lại Kiêu Dương thành trấn thủ Kiếp tộc, 1 lòng chinh chiến, lấy quét sạch Kiếp tộc vì cả đời mục tiêu, thấm thoát đã hơn trăm năm trôi qua.

Nửa năm trước, hắn dẫn đội tiến đánh Kiếp tộc, bất hạnh gặp phải Kiếp tộc Kiếp Vương phục kích, bị ma kiếm trọng thương, dù may mắn thắng địch, nhưng bản nguyên tiêu hao, tuổi thọ giảm xuống chỉ còn 10 năm ít ỏi. Hắn liền thông báo thượng cấp cho được cáo lão hồi hương.

Trong lúc Khương Ly chìm trong hồi ức, bốn phía khách nhân đều yên ắng ngóng nhìn, tâm tình phức tạp.

Những người được mời hôm nay, ai không phải đồng bạn vào sinh ra tử của hắn, có người nhiều tuổi hơn hắn, có kẻ mới mấy chục niên hậu bối. Nhưng ở đây mấy chục người đều cùng Khương Ly có nhiều lắm kỷ niệm hồi ức.

Trong đó vài tên tuổi trẻ Kim Thân cảnh hậu bối đều đỏ bừng hai mắt, nửa năm trước 1 trận chiến kia, nếu không phải Khương Ly dùng mạng tương bác bảo hộ, thì mấy người bọn họ đã chết oan chết uổng dưới tay Kiếp Vương.

Thật như những Chân Nhân khác gặp phải cường đại kiếp tộc, dựa vào Chân Nhân cảnh tốc độ, không đánh được có thể bỏ trốn. Nhưng Khương Ly lại vẫn xông pha ngăn địch, vì như vậy mà lưu lại to lớn thương tích khó có thể vãn hồi.

Chân Nhân cảnh nhất trọng, tuổi thọ 300 năm, Khương Ly mặc dù dùng bí pháp cưỡng ép đột phá tuổi thọ ít hơn nhưng sống thêm năm bảy mươi năm vẫn là dư dả. Chỉ có điều, lần này thương thế để hắn sinh mạng lập lòe như ngọn nến trước gió, tu vi thụt lùi, dài thì chín mười năm, ngắn thì năm ba năm nhất định phải quy thiên. Nghĩ đến đây khắp phòng tân khách bỗng dưng hết vui, thổn thức rồi thổn thức.

“Nói thật, đời ta, còn chưa một lần đi dạo thiên hạ đâu, thật quá chờ mong haha” Khương Ly cười ha hả nói, lập tức nâng chén, “Hôm nay tới đây, rất nhiều đều là lão phu sinh tử chi giao bằng hữu. Hôm nay yến cũng chính là phân ly yến. Đằng sau kẻ trời nam người đất bắc, phân biệt thiên nhai, đến, đều nâng chén”

Tất cả khách nhân cùng nâng chén, uống rượu ăn thịt rì rầm tâm sự.

Đợi yến tiệc tán lúc, Khương Ly càng là cất cao giọng nói: “Thiên hạ không có bữa tiệc không tan, chúng ta liền như vật ly biệt. Lão già ta liền xách kiếm hồi hương, mà ngăn cản Kiếp tộc sự tình….Cũng chỉ có dựa vào chư vị”

“Khương huynh yên tâm, Kiếp tộc không vượt nổi Kiêu Dương thành”

“Khương lão đệ yên tâm, cùng Kiếp tộc chiến tranh chúng ta tất thắng”

“Khương tiền bối xin cứ an hưởng tuổi già, tiêu diệt Kiếp tộc do lứa trẻ chúng ta đến gánh vác”

“Đúng để bọn hắn cút về đáy biển rình mò đi”

Từng tên lão hữu đều nhao nhao khẳng định nói.

Nhạc hết người đi, khách nhân cuối cùng từng cái tản mất, đều về chính mình phòng thủ vị trí, mà ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Khương Ly liền một mình dắt theo con lừa già rời thành, cáo lão hồi hương.