Hành Tinh Lạc Xuyên
Hàng ngàn, hàng vạn quái vật xông ra khỏi trùng động phủ khắp một khoảng trời Đông Nhạc, dùng ánh mắt tham lam nhìn về hướng tập trung dân cư, không cần mệnh lệnh cấp xuống đã bay đi tìm những con mồi của mình.
Nhưng, có một phần nhỏ trùng tộc dường như có linh tính hơn những con khác.
Chúng tập trung thành một nhóm nhỏ, dùng âm thanh rít gào mà chỉ chúng mới nghe hiểu trao đổi với nhau, cuối cùng đưa ra vị trí bay xuống, chính là trung tâm khu rừng, nơi Trịnh Bân và Tiểu Bảo Bối đang chờ ở đó.
Trịnh Bân sớm đã ra khỏi phi hành khí đứng sẵn tư thế chiến đấu, trước đó không quên để lại hai con thú nhỏ cho Tiểu Bảo Bối, dặn chúng tìm một nơi an toàn trốn đi.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc không có ràng buộc với Trịnh Bân, cậu không nỡ để chúng gặp nguy hiểm.
Hai con thú nhỏ mới đầu không tình nguyện, còn liên tục cắn gấu quần Trịnh Bân níu kéo.
Chúng chưa mở linh trí hoàn toàn nhưng vẫn cảm nhận được nguy hiểm trên bầu trời.
Tuy không hiểu tại sao nhân loại thường chơi với mình biến thành một người khác, nhưng chúng sẽ không ngửi sai mùi vị, chúng muốn cậu đi cùng với chúng rời xa nơi này.
Trịnh Bân cứng rắn đẩy chúng ra, cho dù trông thấy ánh mắt đáng thương của chúng cũng phải nhịn xuống, ra hiệu Tiểu Bảo Bối đừng để hai đứa chạy loạn, chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết mới rời khỏi.
Gào!
Hai con trùng thú cấp năm tiếp cận Trịnh Bân đầu tiên.
Một con cánh trái, một con cánh phải lần lượt áp tới, há miệng lớn nhắm vào cánh tay của Trịnh Bân.
Phập! Gậy Như Ý biến lớn trong tay Trịnh Bân, xoay nhẹ một vòng rồi cắm xuyên qua đầu con trùng phía bên phải.
Không dừng ở đó, Trịnh Bân lấy đà từ con trùng bị đâm nhảy lên tung một cú đá vào con trùng bên phía còn lại, chờ nó bị đá cho choáng váng mới rút gậy ra tìm vị trí đỉnh đầu tiếp tục đâm xuống.
Hai con trùng cứ như vậy bị Trịnh Bân chỉ dùng kỹ năng thể chết đơn giản giải quyết.
Trịnh Bân biết, đây mới chỉ là khởi đầu.
Lần này là sáu con trùng cấp năm.
Nhưng Trịnh Bân vẫn chưa muốn sử dụng đến năng lực chức nghiệp của mình, ngược lại muốn thử giới hạn kỹ năng thể chất đã tiến bộ tới đầu.
Hồi nhỏ, Trịnh Bân thích nhất chính là mỗi xem Tôn Ngộ Không xoay gậy Như Ý, lúc đó còn tự hỏi vị diễn viên này sao có thể làm được, hiện giờ nhờ tới kỹ năng Luân Ý Côn, cậu đã đạt được ý nguyện.
Tốc độ xoay của gậy nhanh đến mức chỉ còn thấy ảo cảnh, bất kì con trùng nào phóng tới nếu không đứt đầu thì cũng bị đánh bật ra xa.
Cộng thêm kĩ năng Phong Hình Quyền, bây giờ nắm đấm của Trịnh Bân đã đạt tới trình độ cách không hạ quyền.
Mỗi nắm đấm chính là một phần cơ thể của con trùng bị lõm xuống, thậm chí nếu dùng lực mạnh hơn có thể xuyên thủng thành một cái lỗ.
Trịnh Bân mất gần nửa tiếng để giải quyết cả sáu con trùng, nhưng cậu không có thời gian để nghỉ ngơi.
Phía trên lại có mười con trùng bay xuống.
Mười con trùng cấp sáu.
Trùng thú cấp sáu đã mở linh trí bằng một đứa trẻ sáu tuổi, Trịnh Bân không thể đối phó dễ dàng như mấy con trùng cấp năm nữa.
Cậu lôi ra hai vật môi giới Ori, thả tinh thần lực thâm nhập vào chúng, hiện ra hai huyễn hình dị thú mang hơi thở mạnh hơn đám trùng thú một chút.
"Hàn Cực Lang, Thiểm Liệt Báo, đợt này phải nhờ vào hai đứa rồi."
Trịnh Bân khẽ lẩm bẩm, đồng thời điểu khiển hai con dị thú xông vào đám trùng cắn xé.
Đương nhiên, dù có dùng đến huyễn hình thú Trịnh Bân cũng không tính đứng một bên quan chiến, mục đích của những con trùng này là cậu, cậu càng xử lí chúng nhanh mới càng giảm bớt phần nào gánh nặng.
Ầm! Ầm! Đoàng!
Trịnh Bân phân tâm nhìn về một hướng.
Cậu nghe thấy tiếng động cơ di chuyển và tiếng súng năng lượng, có vẻ một phần lực lượng của quân đội đã tiến về đây.
Quả nhiên chưa đến năm phút sau, có một cơ giáp đang chật vật về phía cậu, một phần cánh tay động cơ đã bị tính axit của trùng thú ăn mòn, đao năng lượng thì gãy nát chỉ còn một nửa, trong khi ngay phía sau, một con trùng cấp sáu đang điên cuồng đuổi tới.
Trịnh Bân vừa nhìn là biết, chủ nhân trong chiếc cơ giáp này không phải là đối thủ của con trùng, không biết tại sao lại tách khỏi đồng đội của mình lạc tới đây.
Tình thế đến mức này, cậu bất đắc dĩ đành ra tay.
Trịnh Bân ầm thầm lôi ra một vật môi giới, trước mắt xuất hiện dị thú hình sư điểu.
Nếu Mạnh Dật Hiên có mặt ở đây, sẽ cảm thấy con huyễn hình thú này giống dị thú bản mệnh của hắn thế.
Đúng vậy, Trịnh Bân đã phỏng theo hình ảnh của Vương Hỏa Sư để tại ra huyễn hình thú này.
Chỉ tiếc, Vương Hỏa Sư thật sự quá hiếm thấy, Trịnh Bân không có cơ hội bắt được tinh hạch của nó, nên huyễn hình thú này được tạo ra bởi vật môi giới bằng giấy kết hợp chí tưởng tượng phong phú của chủ nhân, cấp sáu đã là giới hạn mà năng lực nguyên gốc chỉ bằng 80% Vương Hỏa Sư thật.
Tuy vậy, con huyễn hình thú này có một năng lực khiến Trịnh Bân rất hài lòng.
"Hỏa Dực Phụ Thân!"
Chỉ thấy Vương Hỏa Sư xông về phía Trịnh Bân rồi biến mất trong cơ thể cậu, đồng thời sau lưng mọc ra một đôi cánh lớn bằng lửa.
Nhờ đôi cánh, Trịnh Bân có thể bay lên, cộng với kỹ năng thể chất tăng phúc tốc độ, nhanh chóng chạy chỗ con trùng đang tấn công cơ giáp, Gậy Như Ý trong tay không thiêu tự cháy đại khai sát giới chém đứt đôi người con trùng đáng ghét.
Người ngồi trong cơ giáp chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh thế hãi tục này, miệng há hốc, nào còn tâm trí chạy trốn, ánh mắt càng xem càng sáng bừng, thậm chí mở máy thông tin ra xem để xác định gì đó, ngay khi đạt được kết quả thì không nói hai lời mở khoang cơ giáp nhảy ra ngoài.
"Sao ngài lại ở đây?"
Tần Liệt và Mạnh Dật Hiên chạy tới khu không quân điều động phi thuyền khởi hành tới Lạc Xuyên, không ngờ đụng phải Trần Sương và Đại quản gia.
"Hai người..."
"Đại sư, ngài đến quân bộ có việc sao?" Mạnh Dật Hiên bình thường coi trời bằng vung nhưng trước mắt Trần Sương vẫn rất khách khí.
Đương nhiên rồi, đây là người chế tạo Minh Hỏa của hắn đấy, không thể làm vị đại phật này ghét hắn được.
"Ta cần mượn phi thuyền của quân bộ một chút."
Trong lòng Trần Sương rất vội, bà muốn nhanh chóng chạy tới Lạc Xuyên bây giờ, nhưng phải dùng tới phi thuyền của quân bộ, đồng thời cải tạo một chút, như vậy kế hoạch mới có hi vọng thành công.
Nào nghĩ tới, bà lại đụng phải một người không muốn gặp ở đây.
Ánh mắt Trần Sương nhìn về phía Tần Liệt, mang theo phức tạp và đôi chút thất vọng.
"Ngài muốn dùng phi thuyền làm gì?"
Lần này người hỏi Trần Sương không phải Mạnh Dật Hiên mà là Tần Liệt.
"Chúng ta muốn đến một nơi."
Chẳng biết tại sao, Trần Sương không muốn nói mục đích thật sự của chuyến đi cho Tần Liệt và Mạnh Dật Hiên.
Có lẽ, trong thâm tâm của vị sư phụ này vẫn luôn để ý tới một lời hứa của bảy năm trước.
Ngược lại Đại quản gia không nhận thấy suy nghĩ trong lòng của bọn họ, ông cảm thấy nếu có thiếu tướng đồng hành, họ có xác suất cao hơn cứu được thiếu gia.
"Tần thiếu tướng, Mạnh thượng tá, chúng tôi tìm được thiếu gia rồi.
Cậu ấy đang ở Lạc Xuyên.
Trần đại sư có cách rút ngắn thời gian di chuyển, chỉ cần ba giờ là tới nơi rồi.
Hai vị đây đều là bạn bè của thiếu gia, xin hãy cùng chúng tôi đi tìm cậu ấy được không?".