Phi hành khí vừa đến tọa độ chỉ định thì lập tức đáp xuống, Trịnh Bân thông qua màn hình điều khiển quan sát trùng động không ngừng mở rộng ở trên cao.
Theo thời gian dự tính, trùng tộc sẽ đổ bộ trong một phút nữa, cậu cần phải nhanh chóng đưa ra phương án đối phó.
Hiện tại từ thời điểm Trịnh Bân đột phá Huyễn Hình Sư cao cấp đã được hơn một tháng.
Trong quá trình làm quen với năng lực mới, cậu không chỉ thu về một huyễn hình Ảnh Lang cấp bảy mà còn tạo thêm hai huyễn hình đồng cấp khác là Thiết Trượng Sư và Bạch Vân Hồ.
Cơ duyên giúp Trịnh Bân kiếm được thú hạch của hai con dị thú có một phần là nhờ vào may mắn.
Chủ yếu là một hồi tranh chấp địa bàn không ai nhường ai nên quay ra đánh nhau, nhưng sau cùng Bạch Vân Hồ có vẻ yếu thế hơn nên định sử dụng kỹ năng Nhất Niệm Ảo Ảnh của mình để chạy trốn.
Thiết Trượng Sư đã là dị thú cao cấp sở hữu trí khôn nhất định nên không khó để nhận ra ý đồ của Bạch Vân Hồ, lập tức tung ra kỹ năng thiên phú Thiết Trọng Vạn Cân để cố định nó lại.
Bạch Vân Hồ thấy không thể chạy được, hạ quyết tâm sử dụng chiêu bài cuối cùng của mình là Mị Hoặc Chúng Sinh, có tác dụng triệu tập những dị thú cấp thấp hơn bị nó mê muội trong vòng bán kính mười lăm mét, không quản sống chết tấn công kẻ địch của mình.
Thiết Trượng Sư trước đó đã tốn không ít năng lượng để chiến đấu với Bạch Vân Hồ, giờ còn phân tâm đối phó với những dị thú khác, rất nhanh cơ thể oai vệ đã gục xuống.
Bạch Vân Hồ không còn bị khống chế thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nó cũng hiểu để sử dụng kỹ năng chiêu bài phải trả một cái giá rất lớn.
Nó cần một lượng thú hạch cùng thuộc tính lớn để bổ sung thiếu hụt, nhưng Thiết Trượng Sư không cùng hệ với nó, nên Bạch Vân Hồ định đánh chủ ý lên đám dị thú mà mình đang khống chế kia.
Trịnh Bân nhân thời điểm này phối hợp với Tiểu Ảnh để tấn công Bạch Vân Hồ.
Cậu đã từng đọc tư liệu về loại dị thú này, biết được kỹ năng Mị Hoặc Chúng Sinh nhìn như khủng bố nhưng có giới hạn thời gian nhất định.
Ngoài ra Bạch Vân Hồ chỉ có thể khống chế được dị thú cấp thấp hơn nó nên cậu và Tiểu Ảnh sẽ không bị ảnh hưởng.
Bạch Vân Hồ lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, Trịnh Bân để Tiểu Ảnh cầm chân đám dị thú bị khống chế, còn mình sẽ trực tiếp đối phó với Bạch Vân Hồ.
Đừng nhìn Bạch Vân Hồ yếu thế mà nhầm, so về độ giảo hoạt thì Trịnh Bân đã vài lần ăn phải quả đắng từ nó.
Cậu thiếu chút nữa muốn sử dụng kỹ năng Tinh Thần Công Kích, nhưng chợt nhớ tới Bạch Vân Hồ là dị thú hệ tinh thần hiếm thấy nên phải nhịn xuống.
Nếu biển tinh thần của nó sụp đổ, nhất định thú hạch trong người cũng bị ảnh hưởng theo.
May mà sau cùng Trịnh Bân đã thành công nhận được vật phẩm mình muốn, còn mất thêm một tuần để tính toán phương án và điêu khắc huyễn hình, thậm chí trễ nãi không ít thời gian sửa chữa Ám Vân, nhưng Trịnh Bân lại thấy vô cùng đáng giá.
Ba huyễn hình này sẽ là trợ lực tấn công lớn nhất của cậu, dẫu vậy với lượng tinh thần lực hiện có, Trịnh Bân cần phân bổ giai đoạn hợp lý.
Đúng ra, Trịnh Bân còn có một huyễn hình Kỳ Lân cấp chín do vị tiền bối họ Từ để lại, nhưng kỹ năng thực sự của nó vẫn là một câu đố bí ẩn.
Trước mắt, cậu mới tìm ra được tác dụng tạo ra vòng bảo hộ lúc nguy hiểm và là chìa khóa tiến vào bí cảnh truyền thừa của tộc Huyễn Ảnh năm xưa.
À, còn Ám Vân nữa nhỉ.
Trải qua hai lần cải tiến, cậu cũng rất muốn xem tiềm lực của cơ giáp trí năng đầu tiên tại tinh hệ Từ Á sẽ đạt được tới đâu.
Chỉ tiếc, một trong những hi vọng có thể giúp đỡ cậu nhất lại không thể ra tay.
Tiểu Ảnh vài ngày trước cảm nhận được bản thân chuẩn bị thăng cấp nên cần khoảng thời gian yên tĩnh để đột phá rào cản, thậm chí hai đứa nhóc Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng không được lại gần phạm vi phòng ngừa bị ngộ thương.
Bỗng, một luồng áp lực đè xuống phá ngang dòng suy nghĩ của Trịnh Bân.
Cậu lần nữa hướng mắt lên bầu trời, nhận ra sự biến đổi của trùng động đã ngừng lại.
Còn thứ áp lực vừa xuất hiện kia, chính là tinh thần lực của con trùng tộc cấp tám đang giấu mình bên trong.
Lúc này, không chỉ mỗi Trịnh Bân cảm nhận được, mà toàn bộ người dân tại hành tinh Lam Xuyên đều rùng mình nhìn về bầu trời Đông Nhạc.
Khu quân bộ vừa nhận được thông tin liền nhanh chóng điều động nhân lực sơ tán toàn bộ người dân, đặc biệt là phụ cận khu rừng Đông Nhạc.
Ban đầu, dân chúng còn chưa định hình được việc gì xảy ra, thậm chí đọc được nguyên nhân thì cảm thấy quân đội đang trêu đùa họ.
Kết quả, hình ảnh trùng động do vệ tinh chụp lại đăng kèm theo khiến họ như tỉnh từ trong cơn mộng.
Ai nấy đều hoang mang chạy khỏi nhà hoặc nơi làm việc của mình, chỉ cần trông thấy phi thuyền của quân đội thì như gà con tìm được mẹ.
Người nào cũng muốn ưu tiên được sơ tán trước, nhưng nhân lực quân đội có hạn, một phần binh lực đã được điều đi chạy ra tiền tuyến, phi thuyền không thể chứa được quá nhiều người một lần, thành xảy ra nhiều vụ tranh chấp càng mất thời gian hơn.
"Im lặng hết cho tôi." - Một vị thiếu úy không nhìn nổi nữa quát lớn - "Quy tắc sơ tán đã nói rõ ràng, ưu tiên người già và trẻ nhỏ, những người có năng lực thì yêu cầu báo danh để tham gia hỗ trợ khi cần thiết.
Nếu không tuân theo, xử lý không dị nghị!"
Vài thanh niên vừa hùng hồ trước đó lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, xong vẫn có người không cam lòng phản bác:
"Giây phút sinh tử này, ai quan tâm đến mấy cái quy tắc khỉ gió của mấy người.
Các anh có đảm bảo rằng sẽ sơ tán toàn bộ trước khi trùng tộc tấn công không.
Dù sao, tôi cũng không muốn chết.
Tôi muốn lên phi thuyền!"
Người này nói xong, liền không màng tất cả xông về phía cửa phi thuyền.
Đoàng.
Một phát súng năng lượng rơi xuống vị trí phía trước chỉ cách gã đúng một bước chân.
Gã sợ hãi ngã ngồi sõng soài ra đất, tưởng tượng nếu vừa rồi gã mà bước thêm bước nữa nhất định sẽ trúng đạn, ánh mắt hoảng loạn nhìn vị thiếu úy vừa thu súng về.
"Tôi nói rồi.
Ai dám không tuân theo, xử lý không dị nghị."
Chiêu giết gà dọa khỉ này dường như có chút hiệu quả.
Quá trình về sau tuy vẫn hỗn loạn nhưng ít ra không còn tên nào dám gây chuyện như trường hợp vừa rồi nữa.
"Chờ chút, cho hỏi..." - Một quân sĩ đang kiểm tra từng người một tiến vào phi thuyền thì thoáng ngừng lại một chút - "Chúng tôi cần xác nhận danh tính nên mong cô hãy hạ mũ xuống."
Người bị cản lại nghe thế thì hơi chần chừ, nhưng để không làm trễ nãi người đến sau nên dứt khoát làm theo lời của vị quân sĩ, đến khi đối phương thấy được gương mặt của cô, cũng không kìm nổi thốt lên kinh ngạc:
"Ảnh...Ảnh...."
Hoàng Hiểu Lệ thấy hắn sắp hô ra tên mình thì nhanh chóng tiến lên cắt lời:
"Tôi biết cậu nhận ra tôi, nhưng đừng làm lớn chuyện lên.
Tình hình gấp gáp, tôi không muốn thêm rắc rối."
Vị quân sĩ cũng biết mình suýt thì mắc sai lầm, nhanh chóng xác nhận để Hoàng Hiểu Lệ thông qua, chờ người đã tiến vào trong rồi vẫn còn có chút tiếc nuối nho nhỏ.
Hoàng Hiểu Lệ vừa lên phi thuyền thì rảo bước tìm một phòng không ai qua lại rồi đi vào, sau khi xác định an toàn mới thảo bỏ lớp mặt nạ bằng da xuống, để lộ ra một diện mạo quen thuộc khác, đồng thời sử dụng máy thông tin liên hệ tới một con số không có trong danh bạ.
"Hội trưởng, tình hình có chuyển biến.
Lâm Xuyên gặp trùng động, Trịnh Thành Hi mất tích, chị Lệ muốn ở lại tìm cậu ta, còn bảo tôi phải đi tìm ngài."
Vệ Ninh ngồi trượt người xuống cảnh cửa, từng chữ từng chữ báo cáo lại cho Thương Thành.
Quay lại thời gian trước đó, khi cậu nhận được tin nhắn của Trịnh Bân, suy nghĩ đầu tiên là nghi ngờ, nhưng chợt nhận ra đối phương không phải người thích nói đùa, liền vội vàng nói tin này cho chị Lệ biết.
Cùng lúc, quân đội Lạc Xuyên cũng gửi tin sơ tán đến từng máy thông tin của người dân, càng xác định tin tức mà Trịnh Bân là chính xác khiến Vệ Ninh không thể bình tĩnh.
Vệ Ninh muốn kéo Hoàng Hiểu Lệ đi sơ tán với mình, nhưng cô lại không yên tâm về Trịnh Bân nên quyết định ở lại tìm cậu.
Việc này không thể nghi ngờ đã chọc giận Vệ Ninh:
"Chị bị điên à? Cần gì phải cố gắng tìm một người muốn rời xa chúng ta? Rõ ràng Trịnh Thành Hi đã biết trước sự viêc nên mới có tin nhắn thông báo, nói không chừng hiện giờ cậu ta đã bình yên rời khỏi Lam Xuyên rồi cũng nên."
Thế mà Hoàng Hiểu Lệ lại lắc đầu đáp:
"Đó là vì cậu còn chưa đủ hiểu cậu ta.
Ninh, cậu rời đi trước đi, tốt nhất thông báo tình hình cho hội trưởng.
Ngoài ra, để đề phòng bất trắc, cậu phải hóa trang thành chị."
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết.
Làm cho tốt, nếu may mắn chúng ta sẽ gặp lại."
Sau lời nói đó, Vệ Ninh không thể liên lạc với Hoàng Hiểu Lệ nữa.
Thương Thành bên kia nhận được tin nhắn không im lặng quá lâu, rất nhanh đã trả lời:
"Tôi đã biết, cậu hiện tại về hội sở trước, không cần đi đón tôi."
Vệ Ninh nghe vậy thì cười mỉa mai.
Phải rồi, dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không thể thay đổi được một sự thật.
Sự thật rằng, Vệ Ninh bẩm sinh là người bình thường không sở hữu chút thiên phú nào.
Nếu có năng lực, cậu không cần phải trơ mắt nhìn mỏ khoáng sản của gia tộc bị kẻ xấu cướp mất, cha mẹ và anh trai táng thân nơi biển lửa, trở thành kẻ không nơi nương tựa mất hết phương hướng.
Hội trưởng và chị Lệ là người đã kéo Vệ Ninh khỏi vũng lầy tăm tối đó, nhưng cậu biết, mình chưa từng quên đi mặc cảm trong lòng mình.
Không được, cậu nhất định phải làm gì đó.
Vệ Ninh chợt nhớ đến một người, nhanh chóng từ trong danh bạ tìm một chuỗi số.
[“Tôi đã nghĩ, cậu sẽ không bao giờ gọi cho tôi nữa.”]
“Quả thật, tôi đã từng thề một đời này sẽ không liên quan đến anh nữa.” - Dù Vệ Ninh đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng vừa trông thấy hình ảnh ba chiều của đối phương đã muốn tắt đi - “Mạnh Dật Hiên, nếu không muốn nhặt xác của Trịnh Thành Hi thì bảo vị cấp trên quý hóa của anh đến Lâm Xuyên cứu người đi!”.