Trương Nhàn bối rối ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược rồi buông, ánh mắt nhìn về mọi phía, lại không dám nhìn mình trong gương.
Bà sợ, tiếng cười như ác ma của Bùi Hiểu Nhã không ngừng vang lên, "Dưỡng nhan cổ không phải thập toàn thập mỹ, bà tìm cái gương soi trán của mình đi."
Trương Nhàn để tay lên đùi, tay bà rét buốt, hơi run, bà hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu.
Người phụ nữ trong gương ung dung hoa quý, gương mặt mỹ lệ nhìn không ra vết tích năm tháng.
Trái tim treo cao của Trương Nhàn trở về vị trí, tay thoáng siết chặt, tiện nhân chết tiệt, ả thử mình!
Nhưng mà, ả biết dưỡng nhan cổ...
Ma xui quỷ khiến bà vươn tay sờ lên, xúc cảm thô ráp ở đầu ngón tay khiến bà bỗng nhiên giật mình, phút chốc bật dậy, hầu như muốn dán mặt vào gương.
Da thịt cực kỳ nhẵn nhụi ở trán, xuất hiện một nếp nhăn rất nhỏ, như vết thương bị dao rạch khép lại nhưng thịt mới chưa mọc.
Đừng hoảng, nhất định là tiện nhân kia nhân cơ hội sờ trán mình dùng móng tay rạch.
Trương Nhàn lấy cớ này thuyết phục mình, thế nhưng lòng bà đã không thể bình tĩnh nữa, cứ vươn tay sờ, mỗi lần sờ lại nghĩ nếp nhăn hình như dài hơn, bắt đầu lan khắp gương mặt.
Bà khủng hoảng lục tung tìm phấn phủ, phấn nền.
Chiếc gương chiếu rọi bóng người, chiếu ra một người phụ nữ thần kinh không ngừng sờ mặt...
Cửa lặng im mở ra cái khe, một người như u linh đứng đó nhìn, khóe miệng lộ ra ý cười trắng bệch.
...
"Anh Sở, tôi không muốn nằm viện, tôi muốn về." Yến Dương ghé lên lưng Sở Hoàn dùng sức lắc, quyết tâm phải lắc đến khi Sở Hoàn gật đầu.
Sở Hoàn bị cậu lắc choáng váng, đầu hàng: "Đừng lắc nữa, lắc tiếp tôi sẽ ói."
Nghe vậy, Yến Dương lập tức buông tay, săn sóc vuốt lưng anh.
Sở Hoàn xát ngực, ai ai nghĩ: kiếp trước anh rốt cuộc tạo nghiệt gì, vì sao kiếp này lại an bài gặp ngay con mèo hết ăn lại nằm, chỉ biết gây chuyện này, giờ đuổi cậu ấy đi, còn kịp không?
Yến Dương thấy Sở Hoàn than thở xát ngực, không khỏi lo lắng, "Anh Sở, khó chịu sao, cần gọi bác sĩ không?"
Đây là bị cậu tức và lắc! Sở Hoàn buồn bực cho Yến Dương một cái liếc.
"Anh Sở, chúng ta lúc nào về?" Không tí tự giác Yến Dương khẩn cấp hỏi, cậu không thích bệnh viện, nguyên nhân rất đơn giản, cậu thích màu đen, không thích màu trắng.
"Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tôi khỏe rồi, chỉ có chút buồn ngủ, bất quá bình thường, tôi ban ngày chỉ thích ngủ."
Sở Hoàn không nói gì.
"Về đi, về đi, ở đây chỉ tốn tiền."
Mối lần này đã ngâm nước, túi tiền thoáng cái khô quắt, cho nên không thể xài loạn.
Sở Hoàn hắc tuyến, tên trộm chết tiệt này, lúc trước mua đồ sao không thấy nương tay, lúc này lại tiết kiệm.
Sở Hoàn nhìn đồng hồ, buổi chiều ba giờ, dứt khoát xin nghỉ một ngày cho xong.
"Nếu không sao cả, vậy về thôi."
Yến Dương lập tức nhảy xuống giường, kéo tay Sở Hoàn chạy ra ngoài.
"Đêm nay ăn gì, lần trước gà nấu riềng rất ngon, không bằng đêm nay ăn nó nữa."
Gà nấu riềng? Nhắc tới nó, Sở Hoàn đã nhớ tới thuốc tê, tên trộm chết tiệt, dám bỏ thuốc tê tôi, lần này nhất định phải trừng trị cậu!
Hồn nhiên không biết đại họa lâm đầu Yến Dương còn hăng say nói đêm nay ăn gì ngon, không hề nhận ra ý đồ "bất lương" của Sở Hoàn.