Điện thoại là của Đường Vân, chỉ nói một câu: "Lão đại đã về!"
Một câu như vậy khiến Sở Hoàn tạm thời để chuột chết tiệt kia sau đầu, lửa đốt mông bay về.
Sở Hoàn đầu đầy mồ hôi vọt vào phòng làm việc, lại phát hiện cả phòng dùng ánh mắt dị dạng nhìn mình.
Sở Hoàn không hiểu ra sao, lau mồ hôi, không giải thích được hỏi Đường Vân: "Các cậu nhìn tôi làm chi?"
Đường Vân che mắt, rên rỉ: "Tôi không phải đã nói, tôi sẽ báo cho lão đại cậu đi bác sĩ, không cần về sao?"
Sở Hoàn nhíu mày, nỗ lực hồi tưởng, "Cậu có nói sao?"
"Nói." Đường Vân khẳng định.
"Không ấn tượng." Sở Hoàn lắc đầu, "Lão đại đâu?"
Đường Vân cười gượng, chỉ phía sau anh.
Sở Hoàn cả kinh, bỗng nhiên quay đầu--
Thượng Quan Hiên đang nghiêm mặt đứng cách ba bước phía sau.
Sở Hoàn bật thốt lên: "Lão đại, anh là quỷ sao?"
Thượng Quan Hiên nhướng mày, bọn này thừa dịp mình không ở, trốn trực thì trốn trực, chơi game thì chơi game, xem tạp chí thì xem tạp chí, tản mạn đến có thể, không điểm nào giống cảnh sát!
Nhìn Thượng Quan Hiên nghiêm mặt, bọn Đường Vân kìm lòng không được rụt cổ, lão đại thần tình thật khủng khiếp! Sẽ không nghĩ thế nào trừng trị chúng ta đi?
Thượng Quan Hiên định phát tác, thình lình vai bị vỗ, từ ngoài bước vào Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ hỏi: "Cậu vờ bí hiểm cái gì?"
Gương mặt lạnh lùng của Thượng Quan Hiên nhất thời lộ ra thần thái vô lực.
Phốc! Mọi người nhịn không được cười trộm.
Tiêu Xuân Thu xuất hiện, ý nghĩa cảnh báo tự động giải trừ, bọn Đường Vân lập tức đổi mặt cười, "Tổ trưởng hai người đi tuần trăng mật đã về? Chơi vui sao?"
Tiêu Xuân Thu liên tục xua tay, "Bọn tôi không phải đi hưởng tuần trăng mật."
"Vậy đi đâu?" Mọi người tám chuyện hỏi.
Tiêu Xuân Thu hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, không đáp.
Đường Vân dùng khuỷu tay thống Tiêu Xuân Thu, "Tổ trưởng anh cười rất mập mờ, mau khai thật, anh và lão đại là đi hưởng tuần trăng mật phải không?"
Tiêu Xuân Thu gõ đầu Đường Vân, "Đã nói không phải, là ông chú."
Ngửi được mùi tám mọi người lập tức vây quanh Tiêu Xuân Thu, tôi một lời cậu một câu truy hỏi: "Tổ trưởng hai người không phải đi với ông chú? Ông chú đâu? Ông chú đi hưởng tuần trăng mật với ai? Nói nghe xem!"
Nhìn bọn thuộc hạ vừa nghe có tám đã hưng phấn như hít thuốc này, Thượng Quan Hiên không biết nên tức giận hay buồn cười, cả đám chỉ biết đào thị phi!
Thượng Quan Hiên ho nhẹ, tính nói gì, lại nghe Tiêu Xuân Thu nhỏ giọng nói: "Thượng Quan Hiên không thích chúng ta nói nhiều chuyện, tán đi, làm việc! Chờ cậu ta đi vắng lại nói cho các cậu."
Mọi người lập tức giải tán, tức đến Thượng Quan Hiên bốc khói, nói lớn vậy, xem anh trong suốt sao?
Nhìn Thượng Quan Hiên mây đen đầy đỉnh, Tiêu Xuân Thu rất thông minh không chọc anh, thấy Sở Hoàn bên cạnh rút khăn tay lau mồ hôi, hỏi: "Sở Hoàn cậu đi đâu? Sao đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
Đường Vân ngắt lời cười nói: "Cậu ta về nhà bắt chuột."
"Bắt chuột?" Tiêu Xuân Thu mắt hiện nghi vấn, "Bắt chuột gì?"
Đường Vân đơn giản mà kể chuyện.
Tiêu Xuân Thu cảm thấy hứng thú, "Cư nhiên có chuột thông minh như vậy, Sở Hoàn cậu bắt được trước đừng giết, mang về cho tôi xem."
Sở Hoàn bực nói: "Bắt được rồi tính."
Tiêu Xuân Thu định nói gì, lúc này Thượng Quan Hiên nói: "Cậu đừng quên việc Huyền Huyễn nhờ cậu làm."
Tiêu Xuân Thu vỗ trán, "Đúng nga, suýt nữa đã quên! Trả tiền!"
Đường Vân và Sở Hoàn hai mặt nhìn nhau, lại nhìn chằm chằm bàn tay Tiêu Xuân Thu chìa ra, "Trả tiền gì?"
"Tiền của Huyền Huyễn! Cũng có thể nói là tiền của tôi!" Tiêu Xuân Thu nói lẽ thẳng khí hùng.
"Vì sao nói là của anh?" Đường Vân và Sở Hoàn hỏi.
Tiêu Xuân Thu xoa mũi, "Huyền Huyễn nói, chia tôi một phần ba, cho nên, trả tiền! Còn có, nói không chừng lát nữa Tiểu Thường sẽ tới đòi nợ, Huyền Huyễn tham tiền này, cư nhiên bỏ được chia tôi và Tiểu Thường hai phần ba, thật là nhặt được bảo! Ha ha!"
Đường Vân và Sở Hoàn nhất thời cảm thấy trước mắt hắc ám.