Sở Hoàn về cảnh cục chuyện thứ nhất làm không phải tới phòng làm việc, mà là báo danh phòng pháp y của Hàn Vũ.
Hàn Vũ đang ngươi y ta nùng ăn sáng với Đường Vân, Sở Hoàn không chút khách khí đặt mông ngồi giữa, cắt đứt nùng tình mật ý của hai người, vươn tay đến trước mặt Hàn Vũ, "Thuốc tê của tôi đâu?"
Hàn Vũ trừng mắt nhìn Sở Hoàn như đòi nợ, tức giận nói: "Không phải đã nói, xứng xong tôi tự mình đưa tới."
Sở Hoàn bĩu môi, "Tôi sợ anh quên, phải biết anh hiện tại chỉ có Đường Vân, khác đều là không khí."
Bị Sở Hoàn nói vậy, Đường Vân nhất thời mặt đỏ tai nóng, rất xấu hổ, đá Hàn Vũ một cước, "Anh hôm qua không phải nói sắp xứng xong? Xứng xong thì đưa cho Sở Hoàn!"
Nghe Đường Vân trách cứ, Hàn Vũ vì mình biện giải: "Tôi định ăn sáng xong sẽ đi đưa, ai biết cậu ta không chờ được tí thời gian ấy, hơn nữa, thuốc gây tê đến tay chân không người thể nhúc nhích, đầu óc lại bảo trì thanh tỉnh không dễ xứng, tốn thời gian cũng là bình thường."
"Sai! Là chuột! Chuột đáng chết!" Sở Hoàn nghiến răng nghiến lợi sửa đúng.
"Không kém. Nè, cho cậu!" Hàn Vũ đưa thuốc gây tê cho Sở Hoàn.
Sở Hoàn lập tức tiếp nhận, kích động đến tay có chút run, "Cảm ơn! Ngày mai mời hai người tới nhà tôi ăn! Các cậu ăn sáng tiếp đi, không quấy rầy!"
Sở Hoàn cầm bình thuốc gây tê như bảo bối bỏ vào lòng, kéo cửa chạy như bay.
Nhìn cánh cửa vẫn còn rung động, Đường Vân một lát phục hồi tinh thần, "Xem ra chuột kia rất khiến cậu ấy hao tâm tổn trí!"
Hàn Vũ cười nói: "Có thuốc gây tê của tôi, cậu ta có thể vô tư, bảo đảm thành công bắt được nó!"
Đường Vân liếc trắng, "Thối thí, cũng không biết hữu hiệu không."
Hàn Vũ trừng mắt, cười mập mờ, "Đương nhiên hữu hiệu, không bằng chúng ta thử xem."
Nghĩ tới Đường Vân mềm nhũn nằm trong lòng mình mặc mình hôn môi âu yếm, Hàn Vũ tâm hoa nộ phóng.
Đường Vân không ngốc, sao không nhìn ra tâm tư hạ lưu của Hàn Vũ, cười nhạt: "Muốn thử được, anh uống!"
Mãn đầu bong bóng phấn hồng Hàn Vũ thoáng cái câm miệng.
...
Sở Hoàn thậm chí không trực ca, lái xe lao thẳng về nhà.
Dù sao lão hổ đại vương như ông chú Hồ, Thượng Quan Hiên đã đi vắng, không người quản, cảnh cục dã hầu tử mỗi ngày đi làm nghiêm trọng muộn, tan tầm nghiêm trọng sớm, lẫn nhau hiểu lòng không tuyên, rất tiêu dao khoái hoạt!
Sở Hoàn đỗ xe ở bãi đỗ dưới hầm, đầu tiên vào siêu thị phung phí mua đồ ăn một phen, vì khiến chuột kia mắc mưu, anh ở khu thực phẩm nấu chín, khu trái cây rau dưa và khu thịt tươi dạo gần hai giờ, tinh khiêu tế tuyển, phải làm "Hồng Môn Yến" đến sắc hương vị câu toàn, khiến người ngón trỏ đại động.
Sở Hoàn túi lớn túi nhỏ thắng lợi trở về, anh vừa chờ thang máy, vừa ảo tưởng các loại tình cảnh bắt được nó.
Anh nghĩ rất mê li, đến nỗi thang máy tới cũng không biết.
Nghĩ rất nhập thần Sở Hoàn cũng không lưu ý thang máy có người đi ra không, thấy cửa mở, đã tự nhiên nhấc chân bước vào, kết quả đụng phải người ở trong, túi lớn túi nhỏ rơi đầy đất.
"Ôi!" Cả hai song song kêu thảm.
Phục hồi tinh thần Sở Hoàn vội nói, "Xin lỗi, xin lỗi."
Người kia xoa cục u trên trán, hào phóng nói: "Không sao."
Đó là một thiếu niên vóc người thon gầy, đôi mắt và thần thái rất giống mèo.
Xét thấy đôi mắt đối phương rất đen, rất sáng, rất tròn, Sở Hoàn nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Bị người nhìn như vậy, đôi ngươi mở trừng của thiếu niên không phát hỏa, khi thấy rau dưa, thịt cá rơi trên đất, nhất thời long lanh lộ ra tham ý, nuốt một ngụm nước bọt, nhiệt tình thay Sở Hoàn nhặt đồ.
"Cảm ơn, cảm ơn!" Sở Hoàn liên thanh nói cảm ơn.
Thiếu niên cười rất hài lòng, đôi mắt tròn tròn có mơ hồ giả dối, "Không khách khí."
Nụ cười của cậu rất sáng, Sở Hoàn không khỏi thất thần.
Thiếu niên liếm môi, lần thứ hai nhìn mấy thứ Sở Hoàn cầm, lúc này bước nhẹ rời đi.
Khi hai người sát nhau mà qua, Sở Hoàn ngửi được trên người cậu có một mùi vị quen thuộc, thế nhưng trong thời gian ngắn nhớ không nổi là gì, chờ anh vào thang máy, mới nhớ tới đó là mùi bánh chiên hành mình thích ăn nhất.
Lẽ nào thiếu niên giống mèo này cũng thích ăn bánh chiên hành? Ha hả!