"Mì gói, mì gói, hắc hắc!" Tiêu Xuân Thu không hiểu nở nụ cười hai tiếng, "Thượng Quan Hiên, chúng ta đêm nay ăn mì gói."
Thượng Quan Hiên một hơi phủ quyết, "Không ăn."
"Thiết, mình tôi ăn."
"Không cho ăn."
Tiêu Xuân Thu phiền muộn, "Vì sao?"
Đường Vân cười hì hì nói: "Tổ trưởng, đây là biểu hiện lão đại yêu anh, không ăn mì gói, ăn mì tình yêu là được."
Thượng Quan Hiên mặc kệ Đường Vân trêu chọc, suy nghĩ một chút, nói: "Xuân Thu, đi với tôi một chuyến."
"Đi đâu?"
Thượng Quan Hiên giơ văn kiện trong tay, "Lẽ nào cậu không hứng thú?"
"Cậu muốn đi Trịnh gia?"
Thượng Quan Hiên gật đầu, Tiêu Xuân Thu có chút do dự: "Thế nhưng vụ án này không phải chúng ta quản, chỉ sợ có phiền phức."
"Phiền phức ông chú chống."
Tiêu Xuân Thu khó được lương tâm phát hiện, "Chúng ta cũng không thể để ông chú gánh tội mãi, bằng không sớm muộn có ngày ông chú bão nổi."
Thượng Quan Hiên thu dọn văn kiện, cười nhạt nói: "Cậu quá coi thường ông chú, chú ấy thích."
Tiêu Xuân Thu vẻ mặt không tin, "Cậu gạt tôi đi? Chuyện bị người mắng thế này ông chú sao sẽ thích?"
"Đó là vì cậu không biết ông chú là ai."
"Ông chú Hồ không phải là ông chú Hồ, còn có thể là ai, nga, chú ấy là Hồ Đào Đào, ha ha!" Tiêu Xuân Thu cười to, tên của ông chú Hồ rất thú vị.
Thượng Quan Hiên không nói gì, ông chú Hồ nhìn như đơn giản, thế nhưng kỳ thực tuyệt không, chí ít cục trưởng cục anh lúc trước làm rất e ngại.
"Ông chú là Hồ Đồ Đồ?" Sở Hoàn không giải thích được hỏi: "Tổ trưởng lời này ý gì?"
Tiêu Xuân Thu sờ cằm cười gian vài tiếng, "Hồ Đào Đào, Đào của đào hoa, tên ông chú Hồ khả ái của chúng ta, ha ha!"
Cơ mặt mọi người co rút vài cái, không hẹn mà cùng cuồng tiếu.
La Minh lau nước mắt cười ra, "Trách không được ông chú chết cũng không nói cho chúng ta biết tên mình, thì ra tên chú ấy trẻ con như vậy, cười chết người, ha ha! Đào Đào, ha ha!"
"Chờ ông chú về nhất định phải pha trò một phen, cái tên đáng yêu như vậy! Sau này dứt khoát đừng gọi ông chú là ông chú, gọi Tiểu Đào Đào đi." Sở Hoàn nhịn cười nói.
"Tiểu Đào Đào, Tiểu Đào Đào..." Mọi người đây một câu, kia một lời gọi.
Đáng thương ông chú hình tượng vốn dĩ không cao to giờ càng thoáng cái ngã vào đáy cốc.
Thượng Quan Hiên không để ý bọn thuộc hạ cười đến vong hình, thu dọn tư liệu, kéo Tiêu Xuân Thu tính đi.
"Lão đại, bọn tôi cũng muốn đi." Bọn Sở Hoàn gọi, dù sao vụ án không phải bọn họ phụ trách, không tí áp lực tâm lý, đi theo Thượng Quan Hiên bát quái cũng tốt, dù sao cảnh cục không có gì làm, ra ngoài làm việc đổi không khí.
Thượng Quan Hiên quay đầu, "Chỉ có thể thêm hai người, không thể nhiều hơn."
Tiêu Xuân Thu không đứng đắn đề nghị: "Đánh nhau đi, ai thắng ai đi."
Mọi người đều trợn trắng, "Tổ trưởng dụng tâm rất hắc!"
Sở Hoàn nói: "Đơn giản nhất, oẳn tù tì."
Mọi người không dị nghị, cuối cùng thắng được là Sở Hoàn và Đường Vân, hai người trong ánh mắt "oán hận" của mọi người, tí ta tí tửng theo sát Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu ra cảnh cục, đi về phía Trịnh gia.
...
Bảo vệ cửa Trịnh gia dùng ánh mắt như nhìn kẻ trộm quan sát bọn Thượng Quan Hiên rất lâu, mới vừa oán giận lão gia tâm tình rất kém, hiện tại không gặp thấy nhất là cảnh sát, vừa không tình nguyện vào thông báo.
Tiêu Xuân Thu nói: "Lát nữa Trịnh Minh nhất định không cho chúng ta hoà nhã."
Sở Hoàn nói: "Mặc ai một tháng chết ba đứa con đều không có tâm tình tốt."
Kiên trì chờ gần hai mươi phút, mới thấy bảo vệ kia quay lại, "Phu nhân mời các vị vào."
.........
......
...
Tiếp đãi là một người phụ nữ rất mỹ lệ, chừng ba mươi tuổi, khí chất ung dung hoa quý, mặt không biểu tình, thấy bọn Thượng Quan Hiên vào chỉ là nhướng mày.
"Các vị là đồng sự của cảnh sát Lưu?" Người phụ nữ hỏi.
Thượng Quan Hiên vừa gật đầu, vừa suy đoán thân phận bà, bảo vệ cửa vừa nãy nói "phu nhân", lẽ nào đây là vợ của Trịnh Minh?
Bà nhìn bọn họ vài lần, "Nên hỏi đã hỏi, nên xem đã xem, nên tra cũng đã tra, các vị còn muốn biết gì?"
Người phụ nữ không biểu hiện không kiên nhẫn, thế nhưng ngữ khí cực kỳ băng lãnh, bị ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn, Tiêu Xuân Thu không khỏi có cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Thượng Quan Hiên không vòng vèo, "Tôi muốn xem phòng của Trịnh Lôi."
Người phụ nữ không nói gì, lặng yên một hồi mới nói với hầu gái bên cạnh: "Chị Bảy, dẫn mấy vị cảnh sát này tới phòng Trịnh Lôi."
"Dạ, phu nhân, mấy vị, bên này mời."
Phân phó xong, người phụ nữ quay đầu nhìn ra cửa sổ, không nói thêm gì.
Theo ánh mắt bà nhìn lại, Thượng Quan Hiên thấy một cô gái ngồi dưới hoa viên dây leo, minh mị hạo xỉ, xảo tiếu thiến hề.
Người trong hoa viên là Bùi Hiểu Nhã, cô rất nhàn hạ thoải mái, đang trồng hoa, tuyệt không giống người vừa mất chồng.
Ánh mắt người phụ nữ thâm trầm như biển, nhìn thẳng vào Bùi Hiểu Nhã.
Nhìn bà, Thượng Quan Hiên có một loại kỳ quái không nói nên lời.
...
Chị Bảy dẫn bọn Thượng Quan Hiên lên lầu hai, đẩy cánh cửa thứ ba bên phải, "Đây là phòng Tam thiếu gia."
"Chị Bảy, tôi muốn hỏi chị một chuyện."
"Ngài cảnh sát muốn hỏi gì, phu nhân đã dặn bọn tôi phải tận lực phối hợp mấy vị."
Thượng Quan Hiên lúng túng, "Phu nhân các vị luôn kèm tên lẫn họ xưng hô con mình sao?"
Người phụ nữ vừa nãy gọi thẳng tên Trịnh Lôi, nghe có chút quái dị.
"Ba vị thiếu gia không phải con của phu nhân."
"Nga, vậy phu nhân các vị là phu nhân thứ mấy của Trịnh Minh?"
Ánh mắt chị Bảy có chút khinh miệt, "Phu nhân thứ nhất? Cô gia dám có mấy phu nhân? Phu nhân chỉ có một, cô gia là ở rể, ba vị thiếu gia là phu nhân thu dưỡng, không phải thân sinh."
Bọn Thượng Quan Hiên nhìn nhau vài lần, vô cùng kinh ngạc, nghe ngữ khí của chị Bảy, tựa hồ Trịnh gia có quyền không phải Trịnh Minh, mà là người phụ nữ vừa nãy.
Tiêu Xuân Thu nghĩ tới Trịnh Minh hơn năm mươi chống bụng bia trên tạp chí năm ngoái, nếu tài phú của Trịnh Minh là của vợ, vậy bà vì sao gả cho ông già như Trịnh Minh, lấy điều kiện của bà, nuôi mười mấy trai lơ trẻ tuổi xinh đẹp cũng dư dả, hơn nữa, tuy qua ba mươi, thế nhưng bà rất mỹ lệ, không thua kém Bùi Hiểu Nhã tí nào, một người phụ nữ như vậy, cộng thêm tiền tài quyền thế, muốn kiểu đàn ông gì không có, vì sao hết lần này tới lần khác nhìn trúng Trịnh Minh? Thật là quái tai! Quái tai!
Tiêu Xuân Thu nhịn không được, hỏi: "Phu nhân các vị xinh đẹp như vậy, vì sao gả cho Trịnh Minh, rất không tương xứng?"
Chị Bảy nói: "Kỳ thực tôi cũng không hiểu."
Khi Tiêu Xuân Thu nói chuyện với chị Bảy, Thượng Quan Hiên đã dạo quanh phòng một vòng, "Sắp xếp trong phòng không hề động qua?"
"Không, cảnh sát Lưu cố ý dặn phòng này trước đừng động."
Thượng Quan Hiên cẩn thận lục soát trên dưới giường một lần, phát hiện không có gì, anh lại tới bên cửa sổ, ló đầu ra nhìn, phía dưới là biển hoa, Bùi Hiểu Nhã vốn ngồi dưới hàng leo lúc này khom lưng không biết nói gì với một gã nhìn như người làm vườn.
Đại khái nhận thấy ánh mắt của Thượng Quan Hiên, người làm vườn ngẩng đầu.