Tiêu Xuân Thu ngoài cười trong không cười, "Cái kia, tôi là Tiêu Xuân Thu."
A Thu, A Thu, nghe như gọi a miêu, a cẩu, A Hoa.
Lưu Phỉ kinh ngạc, cười ha hả: "Tôi biết cậu gọi Tiêu Xuân Thu, vừa nãy A Hiên không phải giới thiệu, được rồi, chưa tự giới thiệu, tôi là Lưu Phỉ, thật khó được, thì ra A Hiên cũng thích người."
Tiêu Xuân Thu nhụt chí, nói chuyện với người này thật mệt, căn bản không rõ ý mình.
"Chào anh, Lưu tiên sinh." Tiêu Xuân Thu vô lực nói.
Lưu Phỉ lại cười to, nặng nề mà vỗ vai Tiêu Xuân Thu, "Cậu là bà nhà A Hiên đừng khách khí, gọi A Phỉ đi."
Tiêu Xuân Thu bị lực tay không biết nặng nhẹ của Lưu Phỉ vỗ đến suýt nữa ói máu, may mà Thượng Quan Hiên đúng lúc giải cứu.
Tiêu Xuân Thu rất muốn phủ nhận mình không phải bà nhà Thượng Quan Hiên, song song lại không nỡ, anh rất thích người khác ghép đôi mình và Thượng Quan Hiên, thế nhưng bất luận là em dâu hay bà nhà, xưng hô này thật sự gì kia, quê mùa, hơn nữa nghe như là đàn bà, không cần quay đầu, cũng biết tiếng quái dị phía sau thỉnh thoảng truyền đến là bọn Đường Vân che miệng cười trộm.
Thượng Quan Hiên không phải ngày đầu biết Lưu Phỉ, đối tính cách thẳng thắn hàm hậu của Lưu Phỉ đã thấy nhưng không thể trách.
Lưu Phỉ lẩm bẩm, "Thật không ngờ được A Hiên thích nam, thảo nào trước đây các cô trong cục hiến ân cần với cậu, cậu luôn làm như không thấy, trách không được, thì ra là thế."
Có người hiến ân cần với Thượng Quan Hiên? Tiêu Xuân Thu liếc anh, cười nhạt.
Thượng Quan Hiên vỗ trán rên rỉ, Lưu Phỉ chết tiệt, miệng không ngăn cản cũng phải nhìn trường hợp, bị cậu hại chết! Đáng đời cọp trong nhà đuổi ra, tuyệt không biết sát ngôn quan sắc!
Vì tránh cho Lưu Phỉ tiếp tục nói lung tung, Thượng Quan Hiên đoạt lấy chủ đề: "Được rồi, chi tiết vụ án là thế nào? Cậu chỉ đưa tới ảnh chụp, cũng không nói rõ, như vậy tôi rất khó giúp."
Lưu Phỉ vỗ đầu, "Ai nha, suýt nữa quên chính sự."
Lưu Phỉ nhìn mọi người đôi mắt sáng đến khiến người sợ hãi xung quanh, chần chờ hỏi: "Chúng ta có thể tìm chỗ khác nói không?"
Thượng Quan Hiên liếc bọn Đường Vân liều mạng nháy mắt ra dấu hy vọng có thể trực tiếp nghe tư liệu với mình, bỗng nhiên cười, chỉ vào La Minh nói: "Các cậu trước thay tôi đánh cậu ta một trận, có lẽ tôi sẽ cho các cậu bàng thính."
"Dạ!" Mọi người hưng phấn đáp ứng, nếu không phải Thượng Quan Hiên ở đây, bọn họ sớm đã động thủ, hiện tại Thượng Quan Hiên nói không thể nghi ngờ là thánh chỉ, vừa thấy không đúng La Minh chưa kịp xoay người chạy đã bị đè xuống hung hăng "giáo huấn".
Tiêu Xuân Thu bay tới cạnh Thượng Quan Hiên, âm trầm nói: "Thượng Quan Hiên, nhìn không ra cậu là người như vậy, cư nhiên quan báo tư thù! Đáng thẹn! Thật đáng thẹn!"
Tiêu Xuân Thu đầu này nói Thượng Quan Hiên đáng thẹn, xoay người đã gia nhập trận chiến, chỉnh La Minh đến gào khóc kêu thảm, "Lão đại, tôi không dám nữa, không dám nữa! Sở Hoàn chết tiệt, dám dùng sức vậy, tôi nhớ kỹ cậu! Không cần, đau! Tôi không dám nữa, không dám nữa!"
"Nhớ kỹ tôi làm gì, vừa nãy đánh là tổ trưởng, có bản lĩnh đi tìm tổ trưởng tính sổ!" Sở Hoàn cười to.
"Là tôi đánh!" Tiêu Xuân Thu âm hiểm cười.
"Không, không, tha tôi đi, lão nhân gia ngài giơ cao đánh khẽ, tôi không dám nói lung tung nữa!"
"Hừ!"
Nhìn La Minh bị mọi người đặt dưới đất oa oa kêu thảm thiết, Trần Nặc bên cạnh gấp đến độ xoay quanh, "Mọi người là đồng sự, phải yêu thương nhau, một vừa hai phải!"
Lưu Phỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn cả phòng bát nháo, quay đầu lắp bắp nói: "Bọn họ đang đánh nhau, cậu mặc kệ?"
"Yên tâm, bọn họ có chừng mực." Thượng Quan Hiên bình tĩnh nói.
"Thế nhưng, thế nhưng--" Lưu Phỉ gãi đầu, không thể tin được Thượng Quan Hiên cư nhiên lệnh cho thuộc hạ kéo bè kéo lũ đánh nhau, Thượng Quan Hiên khóe mắt mỉm cười này thật là Thượng Quan Hiên bất cẩu ngôn tiếu anh biết ngày trước?
"A Hiên, cậu thay đổi thật nhiều, cậu ở đây rất tốt." Khiếp sợ xong Lưu Phỉ nói một câu.
Thượng Quan Hiên nhìn thoáng Tiêu Xuân Thu như trẻ con cười lớn nhéo mặt La Minh, nhàn nhạt cười, "Đúng vậy, tôi ở đây rất tốt."
Thấy nụ cười của Thượng Quan Hiên, Lưu Phỉ không khỏi thổn thức: "Thì ra cậu cũng biết cười!"
Nhìn Tiêu Xuân Thu cười đến kiêu ngạo, Thượng Quan Hiên nói nhỏ: "Đó là vì có cậu ấy."
Giọng anh rất thấp, Lưu Phỉ không nghe rõ, "Cậu nói gì?"
Thượng Quan Hiên lắc đầu, "Vụ án này là sao vậy? Người kia thật là chết tối qua?"
Nhắc tới vụ án, Lưu Phỉ lập tức sầu mi khổ kiểm, khom mình cầm một cái ba lô quân đội màu lục đặt bên chân, lấy ra một xấp tư liệu điều tra đưa cho Thượng Quan Hiên, "Cậu xem đi, kỳ thực tôi cũng không tin người kia chết tối qua, thế nhưng sự thật là vậy."
Liếc gặp động tĩnh bên này, bọn Tiêu Xuân Thu lập tức vứt bỏ La Minh tụ lại, La Minh hầu như chỉ còn một hơi cũng lồm cồm ghé vào vai Trần Nặc chen vào xem.
Thấy mọi người động tác nhanh nhẹn, Lưu Phỉ hầu như cho mình hoa mắt, kỳ thực bọn họ vừa nãy không đánh nhau đi, bọn họ vẫn tập trung tinh thần nghe trộm mình và Thượng Quan Hiên nói chuyện, nhưng gương mặt xanh tím của La Minh chứng minh vừa nãy anh quả thật bị đánh, Lưu Phỉ không khỏi sợ hãi than, thuộc hạ của A Hiện thật là huấn luyện có tố!
Tiêu Xuân Thu hầu như ôm lấy lưng Thượng Quan Hiên kéo dài cổ nhìn báo cáo điều tra, Sở Hoàn phía sau bất mãn nói: "Tổ trưởng, anh xích ra chút, chắn cả người lão đại, sao bọn tôi xem được?"
Tiêu Xuân Thu quay đầu trừng anh, "Không xem được thì đừng xem."
Mọi người kháng nghị, "Lão đại, anh không thể bất công chỉ cho tổ trưởng xem!"
Thượng Quan Hiên hắc tuyến, bọn vô liêm sỉ này, khiến anh cũng không thể tĩnh tâm xem, kéo Tiêu Xuân Thu trên lưng mình xuống, "Ồn chết! Tôi xem xong tự nhiên truyền cho các cậu, gấp cái gì! Về chỗ ngồi!"
Mọi người lập tức im lặng, không tình nguyện về chỗ.
Tiêu Xuân Thu mặc kệ Thượng Quan Hiên rống, thẳng thắn giật văn kiện trên tay anh lật xem.
Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói với Lưu Phỉ: "Cậu trước đơn giản kể lại vụ án này đi."