Thằng bé nâng cằm suy nghĩ một hồi, cười nói: "Ngươi không biết sao? Chí ít có thể đoán ra tí đi."
Huyền Huyễn trầm tư một hồi, "Tôi chỉ có thể đoán được đại khái, 70 năm trước, khi người của tứ đại gia tộc ngồi đoàn tàu N014/N144 rời đi đã xảy ra một chuyện khiến bọn họ phải tàn sát người vô tội, người giết nhiều, tự nhiên thành ma, vì vậy đại nhân phong ấn bọn họ, hậu đại của bọn họ vì cứu ra, dùng cách cực đoan, biến mình thành ác quỷ, dùng ác quỷ đổi ác quỷ giải phóng đời trước. Thế nhưng, bọn họ chẳng lẽ không biết, cách này căn bản không có kết thúc, chỉ khiến bọn họ đời đời chịu dằn vặt."
Huyền Huyễn nhịn không được thở dài.
Thằng bé lắc đầu, "Ngươi chỉ nói đúng một bộ phận, năm đó người của tứ đại gia tộc là thuê một đoàn tàu rời đi, khi đi, chiến hỏa đã tràn đến Vân Nam, dọc đường không ngừng có người muốn lên tàu, đoàn tàu khi đó ngắn hơn hiện tại, ngoại trừ người của tứ đại gia tộc, nhiều nhất chỉ có thể chở thêm 200 người. Người của tứ đại gia tộc tự nhiên không thể thấy chết mà không cứu, vì vậy vô điều kiện cho kẻ chạy nạn lên, thế nhưng đoàn tàu dài bao nhiêu, căn bản không thể nhét hết, kẻ lên không được hung ác kéo người trên tàu ra, cố gắng chen vào, trong lúc hỗn loạn người của tứ đại gia tộc không ít bị hành khách phát cuồng chém chết, bóp chết, vốn mang thiện tâm để người lên, trái lại hại chết thân nhân mình, vợ của tên kia cũng bị người chém rớt đầu."
Nói đến đây, thằng bè bĩu môi với đoàn tàu trưởng, "Tình huống này ai cũng bị thù hận che mắt, bọn họ bi thống đoàn kết lại giết sạch những người không phải tứ đại gia tộc, một cái không chừa, khi đó thật đúng thảm liệt, cả đoàn tàu bị máu tươi nhuộm đẫm. Bọn họ không còn hảo tâm để kẻ chạy nạn lên, đoàn tàu dừng lại mặc kệ ai muốn lên đều bị tàn sát, người bị bọn họ giết vô số, giết nhiều, đều có khuynh hướng nhập ma, vì tránh cho mình điên cuồng giết cả thân nhân, bọn họ tự sát. Tuy giết rất nhiều người vô tội, thế nhưng nghĩ tới tiền căn hậu quả, hơn nữa công đức từ trước tích xuống, ta không đánh bọn họ vào Địa Ngục chịu khổ, chỉ là phong ấn, vậy mà có cá lọt lưới, do đó dẫn đến cục diện như hôm nay."
Nghe thằng bé tự thuật, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ im lặng, tỉ mỉ ngẫm lại, có lẽ thật không thể nói đều là lỗi của tứ đại gia tộc, dưới tình huống này, có thể chịu được không giết người có bao nhiêu, Nguyệt Vũ lén nhìn Huyền Huyễn, thầm nghĩ nếu như Huyền Huyễn bị thương, anh cũng sẽ giết người.
Thằng bé thở một hơi, phiền táo gãi tóc, "Cá lọt lưới này rất ghê tởm, chế tạo nhiều oan hồn như vậy, phải an bài mỗi người đầu thai là chuyện khổ cực thế nào, rõ ràng định mệt chết ta, quả thật đáng trách! Lần này ta sẽ không nhân từ, nhất định bắt giam tất cả để nhận trừng phạt nên có!"
Huyền Huyễn giật môi, muốn nói gì, thế nhưng không biết nói thế nào, ai đúng ai sai đã không thể nói rõ.
"Tôi có nghi vấn." Nguyệt Vũ nói, "Vì sao khi giết người bọn họ phải thiết trí ảo cảnh, hơn nữa giết xong hành khách trên đoàn tàu còn giết lại ở sân ga?"
"Bọn họ là mô phỏng cảnh giết người năm đó, vậy sẽ tăng lớn hạn độ để khí tức hồn phách tiếp cận đời trước, khi tiến hành trao đổi không đơn giản bị ta phát hiện," Thằng bé phiền muộn nói, "Ta hiện tại mới biết kết giới rách này thì ra có nhược điểm như vậy, nói đã lâu, tử phán thế nào chưa bắt xong? Rất không hiệu suất! Trừ lương!"
Mệt nửa chết phán quan đầu đầy hắc tuyến, oắt con chết tiệt này, rõ ràng là lỗi của mình lại đẩy lên người hắn, không chỉ vậy, cực khổ dọn dẹp cho hắn, cư nhiên còn ngại mình không hiệu suất, tính trừ tiền lương của mình, thật là thiên lý ở đâu!
"Đại nhân, nếu ngươi còn nhiều ý kiến như vậy, về sau mời làm đúng công tác bản chức Diêm Vương, đừng đẩy ta lên bảo tọa thay ngươi thẩm án." Phán quan tức giận nói.
Thằng bé sắc mặt tối sầm, không hé răng.
Tử phán, nếu như mình lớn lên quỷ thần e ngại giống hắn, còn cần tặng vị trí cho hắn sao?
Nhìn đoàn tàu trưởng không ngừng giãy giụa, phán quan nhịn không được, rất không thức thời, còn nhiều chuyện chờ hắn về làm, không có thời gian chậm rãi bồi gã này chơi, phán quan sử xuất sát thủ! Giam đoàn tàu trưởng lại, kéo một chuỗi quỷ bánh chưng thật dài mà đi.
Thằng bé nhảy dựng, "Ngươi chờ ta đã!"
"Mau lên, còn một đống án chờ thẩm, đừng hy vọng ta sẽ tăng ca!"
"Biết rồi! Mỹ nam, gặp lại! Lúc rảnh tìm ngươi!"
Nhìn Diêm Vương, phán quan tới như gió, đi như gió, Nguyệt Vũ há to miệng, nửa ngày không nói nên lời.
Anh rất hoài nghi mình vừa nãy có phải nằm mơ, cái gọi là Diêm Vương phán quan kỳ thực không tồn tại.
Huyền Huyễn vỗ bùn đất trên người, tốt lắm, không cần phí công đã giải quyết xong, kẻ thông minh tự nhiên dùng cách thông minh, ha hả!
Huyền Huyễn quay đầu nhìn từ đường hoa lệ tan hết hắc khí, đột nhiên vỗ đầu, nhớ tới một chuyện quan trọng chưa làm.
Cậu ngồi xuống, vươn tay phải vẽ một vòng tròn, thò vào trong, bắt ra một cục lông đen như mực.
Đang xuất thần Nguyệt Vũ bỗng nhiên nghe tiếng chó sủa thanh thúy, không khỏi kinh ngạc, chó đâu ra? Cúi đầu nhìn, giật mình phát hiện trong lòng Huyền Huyễn không biết khi nào hơn một con cún đen.
Nhìn vài lần, Nguyệt Vũ nghĩ con cún như cục than này hình như gặp ở đâu, giật mình một hồi, anh kêu lên: "Là Tiểu Hắc!"
"Uông!" Nó hưng phấn mà gọi một tiếng, thân thiết liếm lòng bàn tay Huyền Huyễn.
Nguyệt Vũ nghĩ mình sắp hôn mê, "Nó từ đâu chui ra?"
Huyền Huyễn sờ tấm biển treo trên cổ nó, cười không hảo ý, đồ của cậu không phải tặng không!
Cười một hồi, đột nhiên buồn ngủ ập tới, Huyền Huyễn cường chống nói: "Nguyệt Vũ, tôi mệt mỏi, muốn--"
Chữ "ngủ" chưa kịp nói, Huyền Huyễn đã mềm nhũn ngã xuống.
"Tiểu Nguyệt!"
Nguyệt Vũ sợ hãi, vội để Cún Đen sang bên, ôm lấy Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn khí tức đều đều, mạch đập bình thường, không giống có việc, có lẽ chỉ là quá mức mệt mỏi, nghĩ vậy, Nguyệt Vũ an tâm.
Cún Đen thấp giọng nức nở, vây quanh Huyền Huyễn.
Nguyệt Vũ vỗ vỗ đầu nó, "Tiểu Nguyệt không sao."
Nó lúc này mới an tĩnh.
Nguyệt Vũ nhìn quanh, hạ quyết định.
Anh lấy ra điện thoại, bấm một dãy số, "Uy, là tôi, tôi cần một phi cơ trực thăng, trong nửa giờ phải thấy, vị trí cụ thể là..."
Cúp điện thoại, Nguyệt Vũ đắp áo khoác lên người Huyền Huyễn, cúi đầu hôn đôi môi có chút lạnh lẽo của cậu, nói nhỏ: "Tiểu Nguyệt, tôi dẫn cậu về nhà."
Nửa giờ sau, một chiếc phi cơ trực thăng màu bạc đáp xuống trước từ đường.
Một người đàn ông trung niên khuôn mặt tuấn tú bước ra, cung kính làm lễ với Nguyệt Vũ, "Thiếu gia."
Nguyệt Vũ gật đầu, ôm Huyền Huyễn đang ngủ vào máy bay.
Nhìn Nguyệt Vũ động tác mềm nhẹ, người đàn ông trung niên mắt hiện kinh ngạc.
Cún Đen rất tự giác theo sát Nguyệt Vũ, đáng tiếc chân nó ngắn, nhảy không lên máy bay, trái lại bị bổ nhào, Nguyệt Vũ cười khẽ một tiếng, nắm lông cổ nhấc nó lên.
Người đàn ông trung niên đi theo, hỏi: "Thiếu gia tính đi đâu?"
"Về nhà, nhà của tôi."
Nguyệt Vũ ôn nhu vuốt ve mặt Huyền Huyễn, anh muốn về là nhà của anh và Huyền Huyễn, không phải cái nhà kia.