Huyền Huyễn sờ bụng, thấy có chút đói, mặc kệ thế nào, trước điền đầy bụng rồi tính.
Vừa thấy động tác này của Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ lập tức hỏi: "Đói bụng?"
"Có chút."
Nguyệt Vũ quay đầu nhìn đoàn tàu hủy hoại nghiêm trọng, đo lường bên trong còn có thứ gì ăn được.
Huyền Huyễn lấy ba lô, ngón tay vừa chạm vào khóa kéo đột nhiên nhớ tới đồ ăn đều để trong ba lô của Nguyệt Vũ, cậu không thể làm gì khác hơn là hỏi Triệu Thụy: "Anh còn gì để ăn không?"
Triệu Thụy ngẩn ra, sao đột nhiên hỏi ăn?
"Thấy anh như vậy là không có." Huyền Huyễn thở dài.
"Trên đoàn tàu hẳn có, tôi đi tìm xem." Nguyệt Vũ nói.
Huyền Huyễn kéo anh, "Quên đi, không phải đói đến hoa mắt, tốc chiến tốc thắng rời đi nơi này rồi tính."
"Rời đi nơi này?" Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn ngoại thành bốn phía hoang vắng, nghi hoặc nên đi về đâu.
"Không đi, lẽ nào ở nơi quỷ quái này cả đời?"
"Không, chỉ là rừng núi hoang vắng có thể đi đâu, hơn nữa chuyện còn không làm rõ."
Huyền Huyễn nhún vai, "Không dính tới tôi, tôi muốn đi, đoàn tàu trưởng người chết kia cũng ngăn không được."
Triệu Thụy không ngờ được Huyền Huyễn lãnh huyết như vậy, "Lẽ nào cậu không quản hành khách?"
"Bọn họ không biết gọi điện cầu trợ sao, tôi có thể quản gì, tôi không phải thần tiên, không thể thoáng cái đưa tất cả trở về."
"Không phải, tôi là nói đoàn tàu trưởng kia chưa chết, "ông ta" có thể quay lại, cậu đi, vậy hành khách thế nào?" Người này sao không chịu trách nhiệm như vậy, Triệu Thụy trái tim băng giá.
""Ông ta" sẽ không quay lại." Huyền Huyễn nhàn nhạt nói.
"Sao vậy biết?"
Huyền Huyễn cười, "Tôi biết."
Triệu Thụy không nói, Huyền Huyễn cười rất chắc chắc, khiến người kìm lòng không được lựa chọn tin tưởng.
Con quỷ cống hiến cự khoản kia vừa nghe Huyền Huyễn định đi, nóng nảy, "Vậy cậu không quản tôi sao?"
Huyền Huyễn nhe răng cười, "Quản, sao không quản, tôi rất có chức nghiệp đạo đức, nguyện vọng của anh tôi nhất định giúp anh đạt thành."
Bị nụ cười chói mắt của cậu mê đi tâm thần, con quỷ cười khúc khích, thiên sư này tuyệt không kém hơn quý công tử!
Lũ quỷ khác hai mặt nhìn nhau một hồi, mặt dày hỏi: "Chúng tôi đâu?"
"Mấy người?" Huyền Huyễn chỉ Triệu Thụy, "Tìm anh ta."
Triệu Thụy đầu đầy hắc tuyến, người này thật biết trốn tránh trách nhiệm! Ở đây nhiều oan hồn như vậy, một mình anh phải siêu độ đến lúc nào?
Lũ quỷ rất không cam tâm tình nguyện, bản lĩnh ai cao ai thấp, bọn họ biết rất rõ, nhưng mà, vị thiên sư vô lương này muốn vô lại, muốn qua cầu rút ván, bọn họ có cách nào, chỉ có thể tự nhận không may, lệ!
Triệu Thụy rất không vui, đám ma quỷ này biểu tình gì, có người siêu độ cho là tốt, còn dám ghét bỏ! Quả thật buồn cười!
Huyền Huyễn lục lọc ba lô, tìm ra một cây dù, nói với con quỷ: "Anh trước bám vào, tôi về nhà sẽ siêu độ cho anh."
Con quỷ lập tức hớn hở chui vào, quỷ vừa rời đi, thôn dân mềm nhũn ngã xuống.
Nguyệt Vũ đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, cậu nói hồn phách thôn dân không thấy, vậy vì sao vừa nãy con quỷ rời đi thân thể, thôn dân lập tức tự sát?"
"Khi đó hồn phách thôn dân chưa đi, cho nên chúng ta hiện tại đuổi theo, hẳn còn kịp."
"Đuổi theo? Tiểu Nguyệt biết bọn họ đi đâu?" Nguyệt Vũ kinh ngạc.
Huyền Huyễn đóng dù, trong đôi mắt mỹ lệ có sát khí, "Tôi tự nhiên biết bọn họ đi đâu, tôi rất trừng mắt tất báo."