Hành khách còn sống xa xa ngồi nhìn ba người Huyền Huyễn, ánh mắt quăng về phía thôn dân quả thực muốn nuốt sống bọn họ, thù hận đông lạnh đến lũ quỷ trốn sau Huyền Huyễn và Triệu Thụy.
Thấy thế, Nguyệt Vũ không khỏi buồn cười, "Mấy người là quỷ, vì sao sợ người? Nếu hành khách vây ẩu, thoát khỏi người thôn dân không phải được."
Huyền Huyễn liếc lũ quỷ, "Bọn họ không muốn, làm mười năm quỷ cuối cùng có thể làm người, tốt xấu trước hưởng thụ cái đã."
Một con quỷ trong đó có lẽ sinh tiền là người tương đối hoạt bát, nghe Huyền Huyễn nói vậy, cười hì hì nói: "Đúng vậy, chúng tôi bị nhốt trong đường hầm 10 năm đã sắp buồn chết, khó được cậu thả ra, khẳng định phải hưởng thụ."
Nguyệt Vũ trừng mắt, "Tiểu Nguyệt giúp mấy người, vậy mấy người tính báo đáp thế nào?"
"Báo đáp?" Con quỷ gãi đầu, hỏi Huyền Huyễn: "Cậu muốn báo đáp gì?"
"Tôi muốn tài, anh có sao?" Huyền Huyễn nói giỡn.
"Tài? Có, có," Con quỷ gật đầu, "Tôi cho cậu tài, cậu có thể giúp tôi chọn một nhà trong sạch đầu thai không?"
"Vậy phải xem anh có thể cho bao nhiêu?" Huyền Huyễn một bộ bí hiểm.
"Cậu chờ chút." Con quỷ tí ta tí tửng chạy đi.
Nguyệt Vũ hiếu kỳ nói: "Xem chừng lũ quỷ này không thiếu tài."
Huyền Huyễn nâng má, cười rất khoái trá, "Ở đây nhiều quỷ như vậy, thị trường rất lớn!"
Nguyệt Vũ ôm Huyền Huyễn hung hăng hôn vài cái, cười nói: "Tôi giao tài sản cho cậu được không, miễn cậu nhìn chằm chằm tiền của quỷ."
"Đó không giống, của anh vốn là của tôi, kiếm tiền là một loại lạc thú."
Nhìn Huyền Huyễn thần thái trẻ con há miệng ngậm kem, thế nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm kem trong tay người khác, Nguyệt Vũ thật yêu chết tính khả ái thỉnh thoảng để lộ này của cậu, khiến người hận không thể kính dâng tất cả của mình, "Tiểu Nguyệt nói đúng, của tôi là của cậu."
"Đó tự nhiên, cả người anh đều là của tôi, càng không cần nói thân gia tài sản, nếu như anh dám xin lỗi tôi, một phân tiền cũng không cho anh." Huyền Huyễn bá đạo nói.
Nguyệt Vũ hôn Huyền Huyễn vài cái, cười ha hả nói: "Không cho thì không cho, tôi chỉ cần cậu."
Khi đang nói giỡn, con quỷ chạy về, "Cậu xem mấy thứ này đủ không?"
Quỷ vừa nói, một bên run túi áo.
Trong túi áo rực rỡ loá mắt, dĩ nhiên đều là kim ngân thủ sức, phỉ thúy mã não.
Huyền Huyễn tiện tay cầm một cây đèn hoa sen phỉ thúy điêu khắc, con mắt mở to, đây là--
"Mấy thứ này anh lấy đâu ra?"
"Di sản ông cố phụ."
"Ông cố phụ anh là ai?"
"Đường Kế Nghiêu." (Chú: đầu lĩnh Bắc Dương quân phiệt thời kì điền hệ quân phiệt.)
"Trách không được."
Nguyệt Vũ ghé qua hỏi: "Trách không được cái gì?"
"Anh tự xem đi." Huyền Huyễn ném cây đèn hoa sen trong tay cho Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ nhìn thoáng, lập tức khen một câu: "Quả là cực phẩm! Tinh oánh dịch thấu, là phỉ thúy thủy tinh loại!"
"Biết hàng!" Con quỷ giơ ngón cái.
Ngoại trừ cây đèn hoa sen, mấy vật phẩm khác trong túi áo con quỷ không thứ nào không phải tinh phẩm, Huyền Huyễn rất thoả mãn, chí ít cũng đáng 100 vạn.
"Anh muốn đầu thai ở đâu?" Huyền Huyễn ân cần hỏi.
"Trong nhà giàu có là tất yếu, thứ hai tôi muốn làm suất ca."
"Được."
"Tôi phải có anh trai thương."
"Không thành vấn đề."
Nguyệt Vũ ngắt lời: "Thông thường nếu anh làm em, có chị gái tương đối tốt."
Con quỷ lắc đầu, nhìn Nguyệt Vũ thèm nhỏ dãi nói: "Không, anh mới tốt, tốt nhất là anh trai xinh đẹp như anh."
"Vừa nghĩ tới có thể khi dễ anh trai xinh đẹp như vậy đã thống khoái, đúng không?"
"Sao cậu--"
Nói phân nửa, con quỷ bỗng nhiên phát hiện không đúng, nhìn lại, Huyền Huyễn đang dùng ánh mắt kinh khủng trừng mình.
Mồ hôi lạnh nhất thời chảy xuống, con quỷ cười gượng: "Tôi, tôi không cần anh trai."
"Hừ! Xem như anh thức thời, bằng không đánh anh vào mười tám tầng Địa Ngục làm anh em với ác quỷ." Huyền Huyễn tàn bạo nói, ma quỷ! Cư nhiên dám chiếm tiện nghi Nguyệt Vũ, cho dù giống cũng không được!
Con quỷ kia kinh ra một thân mồ hôi lạnh, suýt nữa cho mình sẽ bị người này gọi sét đánh chết, quên đi, mình đừng đánh chủ ý suất ca, miễn cho chết thêm một lần.
"Nộp đồ lên." Huyền Huyễn ra lệnh.
Không dám dị nghị, con quỷ ngoan ngoãn mà hai tay dâng bảo vật, sợ hỏi: "Vậy yêu cầu của tôi?"
"Anh trai đổi thành chị gái."
"Tôi vẫn làm con một đi." Quỷ vẻ mặt đau khổ nói.
"Chuẩn tấu, không có yêu cầu khác?"
"Không, đã không có, cảm ơn, cảm ơn." Con quỷ kinh tâm đảm chiến nói.
"Không khách khí, yên tâm, tôi rất có chức nghiệp đạo đức, thu tiền của anh nhất định giúp anh đạt thành nguyện vọng."
Con quỷ kia giận mà không dám nói, trông mong nhìn Nguyệt Vũ, nguyện vọng của anh? Nguyện vọng của anh là hy vọng người này là của mình, thế nhưng thiên sư này quá lợi hại quá bá đạo, nghĩ một chút cũng không được, thật đáng thương úc!
Huyền Huyễn thu toàn bộ bảo bối vào ba lô, được mùa, ha hả!
Thấy cậu híp mắt thỏa mãn, Nguyệt Vũ trong mắt tràn đầy sủng nịch, ở anh xem, vô luận Huyền Huyễn thế nào đều khả ái.
Triệu Thụy bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, anh thế nào cũng không ngờ được Huyền Huyễn bề ngoài nhìn như không ăn nhân gian khói lửa có một mặt "thấp kém" như vậy, quả thực phá hư tưởng tượng thanh nhã cao thượng của cậu, rất đả kích!
Vốn lũ quỷ khác cũng muốn "hối lộ" Huyền Huyễn, thế nhưng thấy "thảm trạng" con quỷ kia đều rút lui có trật tự, bọn họ trong túi ngượng ngùng, mời không được vị thiên sư giá trên trời này.
Thu được đống lớn bảo bối, Huyền Huyễn tâm tình tốt không ít, ánh mắt đảo qua người lũ quỷ, khiến lũ quỷ tóc gáy thẳng dựng thẳng, run rẩy.
"Sao lại thế này?!" Đang quan sát lũ quỷ có khả năng nghiền ép không Huyền Huyễn bỗng nhiên la hoảng.
...