Nhìn đoàn tàu hủy hoại nghiêm trọng, Triệu Thụy tâm đều lạnh, kinh ngạc ngây người một hồi, anh đột nhiên ý thức được Trương Tuấn còn chờ mình đi cứu, thoáng cái nhảy dựng, "Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn!"
"Anh đang tìm gì? Chúng tôi có thể hỗ trợ?" Quỷ Huyền Huyễn gọi tới tự động vây lại nhiệt tình hỏi.
Vừa thấy thôn dân, Triệu Thụy lập tức cảnh giác, quát: "Tôi không muốn giết mấy người, cút!"
Lũ quỷ cuống quít lui lại, một con quỷ dẫn đầu nói: "Chúng tôi không phải những người đó, chúng tôi là quỷ."
"Quỷ?" Triệu Thụy định thần vừa nhìn, trước mắt quả nhiên đều là quỷ.
Con quỷ kia chỉ chỉ về phía Huyền Huyễn, "Là cậu ấy gọi bọn tôi tới."
Triệu Thụy vỗ trán, tận lực khiến mình tỉnh táo lại, "Vậy làm phiền mọi người."
Triệu Thụy khách khí khiến lũ quỷ có chút thụ sủng nhược kinh, "Không khách khí."
Triệu Thụy nhất thời sơ ý bị đoàn tàu trưởng đoạt thân thể, sau khi hồn phách ly thể cũng không nóng lòng đoạt lại, trái lại một đường đi theo gã, anh trực giác cảm thấy kẻ này nếu biết dùng Trương Tuấn nhiễu loạn tâm thần mình, vậy Trương Tuấn mất tích nhất định dính tới gã, Trương Tuấn vô cùng có khả năng bị gã bắt. Theo anh quan sát, đoàn tàu trưởng, nhân viên phục vụ và thôn dân vẫn ở trên tàu, vậy Trương Tuấn bị bắt nhất định cũng ở đây, bất quá bọn họ giấu Trương Tuấn ở một nơi bí ẩn, cho nên dù anh tìm khắp nơi vẫn không tìm được. Bên trong và trên đỉnh anh và Huyền Huyễn đã tìm, hiện tại chỉ còn một chỗ--
"Mọi người giúp tôi tìm dưới đáy đoàn tàu xem có giấu một thanh niên không, chừng hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, trên người có hương hoa." Triệu Thụy phân phó lũ quỷ.
Lũ quỷ gật đầu, theo lời đi tìm.
Khi thấy rương sắt dưới đáy đoàn tàu, Triệu Thụy hiểu rõ, thì ra những kẻ đó vẫn núp ở đây, anh không khỏi kích động, Tiểu Tuấn có phải cũng bị bọn họ giam vào rương sắt? May mà đỉnh đoàn tàu chỉ bị bổ nát, dưới đáy vẫn hoàn hảo vô khuyết, hy vọng duy nhất hiện tại của Triệu Thụy là thấy Trương Tuấn bình an vô sự.
...
Không có, vẫn không có! Nhìn đống rương không còn bao nhiêu này, Triệu Thụy lòng bàn tay chảy mồ hôi, nếu chỗ rương còn lại không tìm được Trương Tuấn, vậy anh phải đi đâu?
Một khắc này, Triệu Thụy dĩ nhiên sợ mở rương.
"Tìm được rồi, tìm được rồi, thanh niên kia ở đây!"
Tiếng hoan hô của lũ quỷ khiến Triệu Thụy thoáng cái kinh tỉnh, tìm được rồi? Thực sự tìm được rồi?
Trương Tuấn sắc mặt tái nhợt như giấy, đôi mắt đóng chặt, tay chân băng lãnh.
Vui sướng đột nhiên biến mất, Triệu Thụy vội ôm Trương Tuấn ra, vỗ nhẹ mặt anh, "Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn!"
Người khi hoảng loạn, tư duy luôn suy giảm, cho dù là Triệu Thụy bình thường lãnh tĩnh không giống người.
Đủ loại suy đoán bất hạnh đầy rẫy, trong thời gian ngắn, Triệu Thụy dĩ nhiên không dám vươn tay thăm dò khí tức Trương Tuấn.
Một bàn tay duỗi ra, đáp mạch đập Trương Tuấn.
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn, Nguyệt Vũ cười với anh, "Anh ta chỉ là nghẹn trong rương lâu lắm, tạm thời hôn mê, không sao cả, lại nói tiếp, anh rất giống Thượng Quan Hiên."
Triệu Thụy thở dài một hơi, tay chân như nhũn, thuận miệng hỏi: "Thượng Quan Hiên là ai?"
"Một người bạn của chúng tôi, anh giống anh ta, mặt lãnh tâm nhiệt." Nguyệt Vũ cười nói.
Triệu Thụy cười cười, "Có cơ hội có thể làm bạn."
"Ha hả, cùng loại người càng dễ làm bạn."
Huyền Huyễn hỏi lũ quỷ: "Còn tìm được người khác không?"
Có con quỷ chỉ chỉ quần áo trên người, "Mặc quần áo giống những người này tìm được tám, bất quá đã chết."
"Đã chết? Chết thế nào?"
"Bị đánh chết."
Huyền Huyễn gật đầu, đại khái vừa nãy trong lúc hỗn loạn bị hành khách nổi giận đánh chết.
Nguyệt Vũ ngắt lời hỏi: "Có tìm được nữ nhân viên phục vụ nào không?"
"Nữ nhân viên phục vụ? Cái nào tính nhân viên phục vụ?" Lũ quỷ không quá hiểu.
"Mặc chế phục màu lam."
"Không có."
Nguyệt Vũ quay đầu nói với Huyền Huyễn: "Bọn Phạm Tiểu Yến không ở trên đoàn tàu, vậy đi đâu?"
Huyền Huyễn trầm ngâm một chút, nói với lũ quỷ: "Mọi người tìm lại xem."
"Được." Lũ quỷ chần chờ một chút mới xoay người đi tìm.
"Bọn họ thật nghe lời." Nguyệt Vũ không khỏi sợ hãi than.
Triệu Thụy nói: "Bọn họ có chuyện cầu Huyền Huyễn, sao không nghe lời."
Nguyệt Vũ kinh ngạc, "Tiểu Nguyệt, bọn họ cầu cậu cái gì?"
Huyền Huyễn chỉ chỉ xương trắng trong đường hầm, "Lũ quỷ này đều là vong hồn ở đây, bị giam không biết bao lâu, nếu đoán không sai, hẳn là muốn tôi giúp siêu độ."
"Nga, sẽ rất hao tâm tốn sức?" Nguyệt Vũ quan tâm hỏi.
Huyền Huyễn không giải thích được, "Vì sao hỏi vậy?"
Nguyệt Vũ trề môi: "Sợ cậu mệt, lần trước vì giúp bọn Đường Vân cậu linh hồn xuất khiếu vẫn chưa khôi phục, vừa nãy lại linh hồn xuất khiếu, đoàn tàu trưởng còn không bắt được, cậu chịu nổi sao?"
Dù Huyền Huyễn lợi hại thế nào cũng vẫn là người, sẽ chống không nổi, anh không muốn cậu mệt.
Huyền Huyễn nhìn anh, "Yên tâm, không sao cả."
Nguyệt Vũ cau mũi, tính nói gì lại nhịn xuống.
Huyền Huyễn ghé mắt nhìn anh, tự tiếu phi tiếu: "Chống không nổi thì tiểu kim long của anh ra hỗ trợ."
Nguyệt Vũ bất đắc dĩ, kéo dài nói: "Tiểu -- Nguyệt! Tôi thực sự không biết nó tồn tại, sao cậu không tin."
Nhìn Nguyệt Vũ uể oải, Huyền Huyễn thu hồi ý xấu, nghiêm túc nói: "Tôi tin."
"Tôi nghĩ cậu đang dỗ tôi." Nguyệt Vũ lẩm bẩm.
Huyền Huyễn vỗ đầu anh, "Vì anh đôi khi rất giống trẻ con."
Nguyệt Vũ lúc này bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra cậu gạt tôi, tôi còn nghĩ cậu giận, Tiểu Nguyệt cậu thật là hư!"
"Sao, có ý kiến?" Huyền Huyễn nhướng mày.
Nguyệt Vũ ôm hôn cậu, cười làm lành nói: "Nào dám nào dám, tôi cũng không muốn đi sát vách ngủ."
Nhìn Nguyệt Vũ cao quý như trẻ con làm nũng với Huyền Huyễn, Triệu Thụy đứng cạnh không khỏi đổ mồ hôi, thật không ngờ được thì ra kẻ như vương tử này sẽ ấu trĩ vậy.
"Tôi rất hứng thú với tiểu kim long, không bằng trở về anh để tôi chém mấy kiếm dẫn nó ra, được không?"
"Được, tôi cũng muốn xem nó thế nào, cậu chém cánh tay tôi là được, tôi cũng tiện quan sát."
"Vạn nhất nó không ra thì sao?"
"Yên tâm, tôi là bác sĩ, tự mình trị mình."
"Chém cánh tay anh không thể trị liệu, chém cẳng chân đi."
"Được."
Đối hai người thì thầm, Triệu Thụy nghe không hiểu ra sao, tiểu kim long? Huyền Huyễn muốn chém Nguyệt Vũ? Anh không nghe lầm đi, bọn họ không phải tình nhân sao? Kỳ quái là Nguyệt Vũ cư nhiên đề nghị ở bộ vị nào hạ thủ tương đối tốt?
Lúc này, lũ quỷ trở về báo cáo: trên đoàn tàu không có bóng đoàn tàu trưởng và nhân viên phục vụ, kẻ bịt mặt bị Nguyệt Vũ dùng súng bắn trúng cổ tay cổ chân cũng không ở đó, những kẻ này như không khí bốc hơi khỏi nhân gian.
"Có phải xen lẫn vào hành khách còn sống không?" Triệu Thụy nói.
Nguyệt Vũ lắc đầu, "Trải qua ba lần tàn sát và lần giết chóc trong bóng tối cuối cùng, hành khách còn lại không tới hai trăm người, nếu muốn tìm trong số hai trăm người này không khó, đoàn tàu trưởng người chết kia không ngốc như vậy."
Huyền Huyễn hừ một tiếng, ""Ông ta" trốn không thoát."
"Tiểu Nguyệt cậu biết đoàn tàu trưởng người chết kia ở đâu?"
Huyền Huyễn gật đầu, "Hiện tại không vội, tôi ngược lại muốn xem "ông ta" định nổi lên sóng gì. Được rồi, lũ quỷ mấy người là thế nào? Vì sao chết trong đường hầm?"
Lũ quỷ nhìn nhau, một người tiến lên nói: "Chúng tôi giống hành khách đã chết trên đoàn tàu, đều là bị--" Con quỷ vừa nói, vừa kéo quần áo trên người, "Đều là bị những kẻ bịt mặt mặc quần áo này giết chết."
Huyền Huyễn thoáng mở to mắt, "Người ở đây đều bị giết như vậy?"
"Ừ."